Thời tiết quang đãng đương nhiên là tốt, điều duy nhất không tốt chính là ngày trời trong thì phải chạy ra ngoài thao trường.
Ở Nam Lâm này, chắc chắn không có lúc nào được coi là toải mái, thời điểm lạnh thì rất lạnh, trời mưa liên tục, khiến cho người ta cảm thấy kẽ hở trong xương cũng ngâm khí ẩm, đến lúc nóng thì nhiệt độ đột ngột dâng lên cao, chạy một đợt dưới ánh mặt trời, cả người toàn là mồ hôi.
Sau khi tựu trường, học kỳ này tiến hành lần thi khảo sát thứ hai, không ngoài dự liệu Du Dư lại đoạt được vị trí thứ nhất, tên của Trì Đường nằm trong chừng top 10 của lớp, tính cả khóa có thể ở trong top 100.
Thành tích này cũng coi như không tệ.
“Trì Đường, em nói cho thầy nghe sao ba mẹ em không thể tham gia họp phụ huynh?” Giọng của lão Phương chủ nhiệm lớp vấn rất hòa đồng.
“Họp phụ huynh lần này vô cùng quan trọng, đặc biệt là với những học sinh lớp mười như các em. Lớp mười một các em phải thi phân khối rồi, lần này họp cũng là muốn trò chuyện với phụ huynh của các em một chút về chuyện tương lai của các em. Nếu như không phải tình huống đặc biệt, phụ huynh nhất định phải tới tham gia, em về thương lượng với ba em một chút, thứ hai cố gắng tới là được.”
Trì Đường không lên tiếng, lão Phương có lẽ là đã thấy nhiều học sinh không phối hợp giống nàng rồi nên cũng chẳng biết làm sao, đành thở dài, lại nói thêm mấy câu rồi mới để nàng đi.
Trì Đường suy nghĩ tơi buổi họp phụ huynh nghe nói rất quan trọng này, xuyên qua đám người trên hành lang nhìn thấy Du Dư đang dọn dẹp lau bảng đen phía trước cửa lớp, hai tấm bảng đen được lau tung bụi trắng mù bay lượn dưới ánh mặt trời.
Du Dư nhìn qua, nhìn thấy vẻ mặt của cô thì đôi tay đang lau bảng đen hơi ngưng lại một chút.
“Sao thế?”
Trì Đường cũng không biết bắt đầu từ khi nào, mỗi lần nàng cảm thấy mất hứng, rõ ràng là không để lộ gì cả nhưng Du Dư cũng có thể phát hiện ra, sau đó dùng đủ loại giọng hỏi nàng một câu: “Sao thế?”
Lúc tâm trạng đặc biệt không tốt, Trì Đường liền không muốn trả lời.
Du Dư đi theo sau lưng cô vào trong phòng học, cất xong tấm bảng đen đã lau, kéo ghế ra rồi ngồi xuống.
“Sao thế?” Cô lại hỏi lại.
Trì Đường vẫn nhất quyết không lên tiềng, nàng nghĩ đến Du Dư, cô chắc hẳn không có phụ huynh tới tham gia, nghĩ tới đây nàng càng không muốn nói.
Cách ngày là nghỉ cuối tuần, Trì Đường trở về nhà một chuyến lấy quần áo, cũng nói chuyện họp phụ huynh luôn luôn.
Có thể là do gần đây nàng không làm chuyện gì chướng mắt ở trường, cũng có thể là do ba nàng gặp được chuyện gì vui vẻ nên lại đồng ý, quả nhiên thứ hai ông tới trường của nàng.
Dáng dấp của Trì Chương không tệ, là dạng đẹp trai đoan chính, dù là người đã trung niên, ăn uống gái gú bài bạc không thiếu một món gì nhưng lúc mặc vest vào cũng ra hình người, lúc nói chuyện với người khác có thể đàm luận chuyện trời nam biển bắc, người bình thường gặp ông ta lần đầu sẽ cảm thấy người này rộng lượng, là một người tài giỏi.
“Lúc tôi còn trẻ dẫn theo đội thi công đi làm công trình ở nhiều nơi, cao ốc Minh Chân ở thành phố N đó anh có biết không...” Trì Chương giống như những người đàn ông từng kiếm được chút tiền khác thích chủ động đàm luận về thời đại huy hoàng của mình, động một tí là treo giao dịch làm ăn mấy triệu mấy triệu ở bên mép.
Thực ra hai năm trở lại đây ông ta đã sớm không còn công việc gì cả, vài năm trước dồn tiền kiếm được mua mấy căn chung cư, giờ cho mướn ăn tiền, cuộc sống tiêu xài quá rộng rãi, cũng không biết ông ta có thể rộng rãi được bao lâu nữa.
Trì Đường hầu như toàn dùng ánh mắt lạnh lẽo ở đó quan sát ông ta chỉ điểm giang sơn. Lúc này, phụ huynh của rất nhiều bạn học trong lớp đều đã tới, nhưng vì chủ nhiệm lớp còn chưa vào, nên mọi người tụ chung lại một chỗ nói chuyện, Trì Chương là người nói to nhất trong số họ, những phụ huynh nhà khác không nhịn được liếc nhìn ông ta, hai phụ huynh bên cạnh còn nói chuyện với ông ta rất vui vẻ.
Chỗ Du Dư chẳng có ai, quả nhiên phụ huynh của cô không tới.
Trì Đường nhìn thấy Trì Chương liếc sang phía Du Dư cũng biết ông ta muốn hỏi gì, quả nhiên Trì Chương mở miệng nói: “Người nhà bạn cùng bàn của con không tới à.”
Ông ta nhìn ra được sự lúng túng của Du Dư, ánh mắt cực kì lơ đễnh khinh miệt Trì Đường đương nhiên nhìn ra được thái độ của ông ta, một luồng lửa giận khó hiểu bốc lên, nàng tựa vào cạnh bàn lạnh nhạt nói: “Cậu ấy là người đứng đầu khối bọn con, nhiều lần thi đều là top 1.”
Trì Chương hay dùng cái giọng cao cao tại thượng, từng trải, chỉ điểm giang sơn để nói: “Đứng đầu ấy à, thế thì còn được, cơ mà học giỏi quá cũng không chắc có ích gì đâu nghe chưa. Người bây giờ ấy mà, sinh viên gì đó, tốt nghiệp đại học danh tiếng chẳng có việc gì làm, còn chẳng phải đi quét đường hết hay sao.”
Chính vì trình độ học vấn của ông ta không cao nhưng lúc còn trẻ hết lần này tới lần khác có được mấy phần vinh hiển, còn mở được một công ty làm chủ một đám sinh viên nên rất xem thường những cái này.
Nghe ông ta vẫn còn giữ nguyên cái tư tưởng từ năm nào, Trì Đường cảm thấy hết sức phiền lòng, không biết tại sao ông ta vẫn giữ được cái cảm giác mình hơn hẳn người khác qua nhiều năm như vậy, “Ba không thể bớt lời qua tiếng lại một chút sao? Cả phòng chỉ nghe thấy mình ba nói.”
Trì Chương chú trọng nhất là sĩ diện, bị nàng chặn họng một câu thì ngay lập tức nổi nóng, cau mày vỗ bàn: “Mày nói cái giọng gì đấy, lại dám dùng cái giọng đấy nói chuyện với ba mày, nhiều năm ôm bụng sách như thế mà chẳng biết trường học dạy mày cái gì, nghe lời cũng chẳng nghe, tao có nuôi con chó nhiều năm như vậy nó cũng sẽ biết làm việc vì tao, còn mày ngay cả câu dễ nghe cũng đếch nói được...”
Ông ta trước giờ đều như vậy, lúc muốn mắng nàng thì ngay đến tận bây giờ cũng chẳng thèm quan tâm tình huống xung quanh, tất cả chỉ để ý vào sự không thuận ý ông ta.
Trì Đường nhận ra những người khác trong phòng học đều đang đứng đó nhìn hai người, nàng vừa thấy lúng túng vừa thấy căm tức, cái câu “vậy sao ông không sinh con chó mà nuôi” trong miệng nàng thiếu chút thì bật thốt ra lại bị nàng nín trở lại, nàng dùng hết sức cắn đầu lưỡi để ngăn cản nó lại dưới lữi.
Nàng mà còn ở đây vạ miệng, ba nàng đương nhiên dám đánh nàng ngay tại đây, chuyện kiểu đó không phải chưa từng xảy ra, lúc nàng học cấp 2 có một lần họp phụ huynh ông ta đã đánh nàng, cụ thể là do nàng nói câu gì chọc giận ông ta, Trì Đường cũng không còn nhớ nữa, nàng chỉ nhớ buổi họp phụ huynh đó cực kì tệ, thầy vốn chẳng nói gì cả, còn hạ cố xử lý vấn đề của ba nàng.
Nàng không muốn xảy ra chuyện như vậy nữa, càng không muốn bị người khác cười nhạo.
Trì Đường tự mình nhẫn nại tới mức miệng đau rát, theo bản năng nhìn sang bên cạnh, thấy Du Dư có hơi nhăn mi.
Nàng lại đưa mắt sang chỗ khác không nhìn bất cứ ai, cũng không nói chuyện gì.
Trì Chương nghe nàng không nói lại nhưng vẫn còn chưa hết giận, lời nói ra miệng đều hùng hổ dữ tợn. Người có dễ nhìn đi chăng nữa lộ ra mặt như vậy cũng không tỏ ra được bao nhiêu khí chất, hai phụ huynh lúc trước nói chuyện vui vẻ với ông ta cũng tự động tránh xa ra một chút, đi bắt chuyện to nhỏ với những người khác.
Cũng may đúng lúc này lão Phương đi vào, đám học sinh cũng sắp hàng đi ra ngoài.
Trì Đường không muốn ở thêm dù chỉ một khắc, nàng không hề quay đầu mà bước ra ngoài. Du Dư đi theo sau lưng nàng, hai người cũng nghe được tiếng cười khúc khích không biết của ai vọng lên từ đằng sau lưng, mơ hồ có thể nghe rõ mấy chữ: “Ba cậu ta... Buồn cười... Chắc ngày thường cũng đánh người... Khó trách cậu ta chẳng ở nhà...”
Lại là những lời nói vô thưởng vô phạt đó, Trì Đường hít một hơi thật sâu.
Trời hôm nay xanh biếc, tiếng chuông vào học huyên náo dồn dập, nàng đút tay vào trong lần lót túi, nắm thật chặt lấy ngón cái của mình.
Nhanh lên chút đi thời gian, nhanh lên chút đi. Lớn lên nhanh lên, mau chóng thoát khỏi ông ta.
“Đợi đến lớp 11 chúng ta vẫn sẽ học cùng một lớp.” Du Dư bên cạnh đột ngột nói.
Trì Đường nhìn về phía cô, một lọn tóc bay huơ huơ trước mặt nàng.
“Lớp 12 cũng vậy.” Du Dư có chút suy tư hơn. “Đại học...”
Trì Đường cắt lời cô: “Cậu thi đại học, mình thi không tới.”
Du Dư: “Vậy đi cùng một thành phố, chỉ cần gần nhau chút là được.”
Trì Đường vô cảm: “Ở gần làm gì?”
Du Dư: “Mình đáp lại cậu.”
Đáp lại cái gì? Trì Đường mãi sau mới nhớ câu nói như đùa giỡn của Du Dư ngày trước “Mình nuôi cậu.”
Dưới quan điểm của Trì Đường dù Du Dư có nói nghiêm túc thì đây cũng chỉ là đùa giỡn, dù sao thì nghe kiểu gì cũng cảm thấy rất buồn cười, nào có ai nuôi bạn bè, tình bạn cấp 3 thì có thể duy trì được mấy năm, có lẽ là thi đậu những trường khác nhau thì tình bạn này sẽ kết thúc.a
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)