Trường trung học Nam Lâm 1 có hai sân thể dục, trong đó sân mới có đường chạy bộ, sân bóng rổ, sân bóng đá, hố cát, còn có cả một nhà thể dục bên trong. Sau khi sân thể dục mới được xây xong thì hiếm có người đến sân thể dục cũ, chỉ thi thoảng hết sân bóng rổ bên sân thể dục mới thì mới có người đến đây chơi bóng rổ.
Sân thể dục cũ khá gần ký túc xá, buổi tối hầu như không có ai tới. Trì Đường thích sự yên tĩnh ở đây nên hay tới chạy bộ.
Khoảng nửa tiếng sau khi giờ tự học buổi tối kết thúc thì Du Dư cũng tới.
“Đăng ký ba nghìn mét, cần sớm luyện tập một chút.” Du Dư nói vậy, lẳng lặng chạy bên cạnh Trì Đường.
Ở đây có hai trụ đèn đường, một trụ đã bị hỏng từ rất lâu vẫn chưa được sửa, trụ còn lại đứng cạnh cây nhãn cao lớn bị cành lá xum xuê che khuất hơn phân nửa ánh sáng. Mọi thứ có vẻ mơ hồ, nhìn ra xung quanh cũng không được rõ ràng lắm.
Tiếng nói chuyện của ký túc xá đằng kia nhỏ bé như ngọn đèn dầu phương xa.
Trì Đường vẫn đang nghe nhạc, bài hát được tự động đề cử theo sở thích, là một bài nhạc không lời không biết tên, âm thanh cũng không quá lớn. Nàng loáng thoáng nghe thấy tiếng bước chân xung quanh, bởi vì có nhịp điệu đều đều nên dường như có ai đang chạy tới đây.
Dưới ánh đèn, bóng lá cây rơi trên mặt đất bị từng bước chân của hai người giẫm lên, không ngừng đong đưa.
Bài hát ngừng lại, có lẽ là điện thoại hết pin. Khi thế giới của nàng yên tĩnh lại, Trì Đường nghe thấy người bên cạnh đang nhỏ giọng đọc gì đó.
“Cậu đang đọc gì vậy?” Trì Đường tháo tai nghe xuống hỏi.
Du Dư: “Đang học bài.”
Trì Đường phục vị học sinh xuất sắc này rồi. Nếu một người đã có sẵn trí thông minh, lại còn chăm chỉ hơn người khác thì quả thật rất đáng sợ.
Du Dư hỏi nàng: “Không nghe nhạc nữa à?”
Trì Đường: “Hết pin rồi.”
Du Dư: “Học bài không? Sáng mai phải học thuộc.”
Trì Đường không muốn học, nhưng chạy một vòng lại cảm thấy nhàm chán nên nói: “Cậu học thuộc rồi à?” Nàng hỏi xong thì cảm thấy mình hỏi thừa, phỏng chừng Du Dư nhìn qua hai lần trong lúc học thì đã nhớ rồi.
Trì Đường cũng không biết mình bị sao, ra ngoài chạy bộ chỉ vì muốn tách khỏi một vài người trong phòng. Ai ngờ, Du Dư vừa tới, nàng liền dùng thời gian này để học thuộc bài.
Không chỉ học thuộc bài mà còn luyện khẩu ngữ tiếng Anh.
Du Dư nói: “Khẩu ngữ tiếng Anh của mình không tốt lắm, cần luyện tập nhiều hơn.”
Cô đứng cạnh nàng luyện một đoạn đối thoại, đọc từng câu lặp đi lặp lại. Trì Đường không kìm chế được mà đọc câu tiếp theo, Du Dư lại đọc câu kế tiếp câu đó.
Cả trường học dần yên lặng, trên bầu trời, những ngôi sao thuộc về mùa hè vẫn đang lấp lánh giữa trời thu. Các nàng cùng băng qua một chậu cây xanh hình vành đai, leo mười mấy tầng lầu về phòng ngủ. Liên tiếp mấy ngày sau đều làm như vậy.
Lễ khai mạc đại hội thể thao phải đi theo đội hình lớp. Giờ sinh hoạt lớp, thầy Phương chủ nhiệm lớp dành hơn nửa tiết thảo luận với mọi người. Có người nói phải mặc vest, có người lại đề nghị cosplay nhân vật trong game hoặc truyện tranh, còn có người đề nghị để nam nữ đổi chỗ, nam mặc váy, nữ mặc quần. Bầu không khí vô cùng náo nhiệt, đến nỗi giáo viên lớp bên cạnh phải đến gõ cửa bảo lớp họ nói nhỏ lại.
Thầy Phương chủ nhiệm lớp chậm rãi nghe mọi người nói xong, cuối cùng nói: “Kinh phí của lớp mình không nhiều lắm, cần quá nhiều tiền thì miễn bàn đi, lãnh đạo trường cũng không cho phép mặc trang phục quá lố lăng.”
Còn chưa nói xong, dưới lớp đã vọng lên tiếng kêu rên.
Trì Đường cũng có chút hứng thú với chuyện này, nhưng nàng không tham gia thảo luận, chỉ nghe mà thôi.
“Vậy chúng ta hỏi thử lớp 1 và lớp 3 định làm thế nào rồi lại quyết định đi?”
Da Đen đã sớm hoàn thành xong nhiệm vụ tìm hiểu tình hình địch này, lập tức báo cáo: “Lớp 1 và lớp 3 đều mặc đồng phục học sinh ạ.”
“Ây, quá nhàm chán rồi. Mặc đồng phục học sinh thì không dễ chơi đâu!”
Kết quả cuối cùng vẫn là mặc đồng phục học sinh, bởi vì phó hiệu trưởng thông báo rằng đại hội thể thao sẽ mời người đến chụp ảnh, không được mặc quần áo lố lăng.
“Quần áo lố lăng gì chứ, thời đại nào rồi, hiệu trưởng và phó hiệu trường trường mình đều là người tối cổ à?”
“Cạn lời. Cái này cũng không cho cái kia cũng không cho, vậy thôi đừng tổ chức đại hội thể thao nữa, không có ý nghĩa gì hết.”’
Dù cho oán giận mấy ngày liền nhưng đám học sinh này cũng không có cách nào phản kháng, đến hôm đó vẫn phải mặc đồng phục học sinh. Đồng phục học sinh của các nàng là màu xanh trắng, không được đẹp lắm nhưng cũng không phải quá xấu.
Đại hội thể thao diễn ra trong hai ngày, thứ năm và thứ sáu, ngay sau đó là ngày nghỉ cuối tuần. Chỉ cần không có tiết thì đám học sinh đều vui, cho dù không thể mặc quần áo thú vị lấn át lớp khác thì nói chung lại là vẫn rất vui.
Thứ tư trời mưa, thứ năm đúng lúc là ngày nắng, chỉ là mặt đất còn hơi ướt, nhiệt độ không khí lại tăng lên, rất nóng.
Lúc vào sân, lớp 2 quy củ đi theo đội hình vào sân, Trì Đường cao nên được xếp đứng sau đội hình. Đợi tới khi người bên lớp 9 vào sân, Trì Đường nghe thấy chung quanh đều xôn xao, huýt sáo hét lớn, còn có người oán giận: “Vì sao lớp họ có thể mặc như vậy chứ, không công bằng!”
Người trước mặt đều nhảy lên nhìn, Trì Đường nghiêng đầu, nhìn qua khe hỡ. Đứng đầu lớp 9 là một học sinh nam mặc váy, mang giày cao gót, có chút nhăn nhó, là lớp phó thể dục lớp đó. Phía sau là đám học sinh nam mặc váy, học sinh nữ mặc hán phục, phong cách hỗn loạn, tạo thành một phần khác biệt giữa một đám người mặc đồng phục học sinh.
Sau khi lớp 9 đi vào xong thì hỗn loạn vẫn không dừng lại được, mọi người vẫn tiếp tục thảo luận.
Trì Đường nghe mọi người thảo luận thì không có kiên nhẫn nghe tiếp nữa, nàng bắt đầu cảm thấy người chủ trì trên sân khấu nói quá nhiều. Dưới ánh mặt trời chói chang, nàng đứng trong đội hình lớp, bị mặt trời chiếu đến nỗi không muốn mở mắt. Nàng dùng tay áo che lại ánh mặt trời, nheo mắt lại.
Bạn học nữ trước mặt đùa giỡn, không chú ý xung quanh, mắt thấy sắp đụng vào người mình, Trì Đường lui về sau một bước né tránh sự xô đẩy của họ, không ngờ giẫm trúng chân của người phía sau.
Phía sau nàng là Du Dư, Du Dư đỡ nàng một phen.
“Xin lỗi.”
“Không sao.”
Giày cao su trắng sạch sẽ của Du Dư in dấu giày của nàng, cực kỳ rõ ràng, như một dấu ấn vừa liếc mắt liền có thể nhìn thấy.
Cuộc thi chạy ba nghìn mét nữ của Du Dư và thi nhảy xa của Trì Đường đều diễn ra vào buổi chiều, nhảy xa thi trước.
Tuy quan hệ trong lớp của Trì Đường không tốt lắm, rất nhiều bạn nữ đều cảm thấy nàng kiêu ngạo, không thích chơi với nàng nhưng khi nàng nghe thông báo tới thi nhảy xa thì lớp phó thể dục Da Đen vẫn ngay lập tức dẫn mọi người đến cổ vũ cho nàng. Ngoại trừ nàng, trong lớp còn có hai bạn nữ khác phải thi nhảy xa.
Du Dư cũng đi về phía này. Cô vừa lấy số thi chạy, mang đôi giày cao su trắng in vết chân của nàng đứng một bên.
Trì Đường liếc nhìn giày của cô, nghe giáo viên gọi tên một bạn cùng lớp khác.
Bạn nữ có chút khẩn trương, đứng ở vị trí chạy xuất phát, tăng tốc, không ngờ không nhảy lên được mà ngã thẳng vào hố cát. Mọi người vây xem tức khắc cười vang, giáo viên tính điểm cũng cười. Thấy bạn nữ thật sự xấu hổ, thầy mới nói: “Có ba cơ hội, lại lần nữa.”
Bạn nữ ảo não đứng dậy, có lẽ đã bị đả kích nên lần này vội vã nhảy cho xong, thành tích không tốt lắm, sau đó vùi đầu chạy vào đám người như không có mặt mũi nhìn người khác.
Tiếp theo lại có người thi, thành tích có tốt có xấu.
“Lớp 10-2, Trì Đường chuẩn bị.”
Trì Đường thở ra, nhấc chân bước về trước hố cát.
Dáng người nàng không thấp, chân cũng rất dài. Nàng không mặc đồng phục học sinh mà mặc một chiếc quần jean co dãn, càng hiện rõ đôi chân thon dài. Thiếu nữ hơn mười mấy tuổi nhỏ xinh, yếu ớt như bọt khí trong suốt giữa không khí ngày hè, rực rỡ lóa mắt, vừa chạm là vỡ.
Nàng nhìn thẳng phía trước mà chạy, tóc đen tung bay, áo khoác rộng mở đựng đầy gió giống như một cánh buồm, đột nhiên nhảy lên…
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)