La Trịnh Lệ được bạn bè khuyên trở về lớp học, hốc mắt vẫn đỏ bừng, gục trên bàn không chịu ngẩng đầu, giống như người bị oan ức không chịu được. Vừa tan học, mấy người bạn trong ký túc xá đều vây quanh cậu ta, vỗ vai an ủi.
“Được rồi, không phải chuyện gì lớn, chỉ là giỡn thôi mà.”
“Trì Đường cũng thật là, người ta giỡn chơi, cậu ta lại chặn đứng, nhất quyết phải xen vào chuyện của người khác.”
La Trịnh Lệ càng được an ủi càng khóc không ngừng, giống như cậu ta là người bị hại nhiều nhất trong chuyện này.
Trì Đường cảm thấy tiếng khóc kia thật phiền phức, chưa kể Vương Tiêu Dương ngồi sau cứ chọc vai nàng cố ý bắt chuyện.
“Này, cậu vừa ghen đúng không?”
“Cậu không thích tớ nhận thư tình của người khác, hay là không thích người khác có tình cảm với tớ?”
“Nếu cậu chịu làm bạn gái tớ…”
Trì Đường không thể nhịn nổi nữa, đứng lên, bước đến văn phòng tìm chủ nhiệm lớp.
Ở độ tuổi của Trì Đường, học sinh không thích đi tìm giáo viên, ai tìm giáo viên giải quyết vấn đề của mình, chính là tên phản bội lại phe cánh của học sinh, sẽ bị coi là chó săn của giáo viên. Nhưng Trì Đường mặc kệ, trước kia nàng đã không bận tâm, thì hiện tại khi mà bực bội chồng chất bực bội khiến nàng khó chịu cùng cực, nàng càng lười để ý đến suy nghĩ của người khác.
Trì Đường trước giờ chưa từng để bản thân phải chịu thiệt thòi, càng không thích cưỡng ép chính mình, đã rắc rối đến nước này, chuyện gì cần làm vẫn phải làm.
“Thầy ơi, em muốn đổi chỗ ngồi, ngồi ở sau không thấy rõ bảng.” Trì Đường nói ra lí do hợp lí nhất.
Thầy Phương chủ nhiệm hơi ngạc nhiên, nhưng cũng không có vẻ gì là khó xử, ngược lại còn cười rộ lên:
“Thầy đã sớm muốn đề xuất cho em ngồi phía trước, em ngồi phía sau gần những bạn không thích học, thành tích rất dễ bị ảnh hưởng đi xuống, lần thi tháng này kết quả không bằng lần trước, sau này phải học hành nghiêm túc và chăm chỉ hơn, em cũng nên chuyển lên bàn đầu, em thấy được không?”
Thầy Phương cũng giống các giáo viên chủ nhiệm lớp khác, thích phương pháp mềm mỏng, để cổ vũ học sinh, tuy rằng những lời này rót vào tai học sinh, thật sự cũng chẳng khích lệ được nhiều. Trong lòng những đứa trẻ mười mấy tuổi, những cảm giác ưu tư trong lòng, việc ghét trời mưa, hay nói xấu bạn cùng bàn,…. Bất kì chuyện gì khác cũng đều hấp dẫn hơn chuyện học hành.
Thầy Phương nhìn sơ đồ lớp, hỏi: “La Thanh Thanh là bạn cùng ký túc xá với em phải không?”
La Thanh Thanh và La Trịnh Lệ là bạn cùng giường, người giường trên, người giường dưới. Hai người hay chơi với nhau rất thân, Thanh Thanh còn là bạn cùng bàn với Du Dư.
“Mấy hôm trước, La Thanh Thanh nói với thầy là không muốn ngồi cùng bàn với Du Dư.” Thầy Phương khó xử thở dài một hơi, ngẩng đầu hỏi nàng: “Vậy, em ngồi cùng bàn với Du Dư được không?”
Có vẻ thầy Phương cũng biết, các bạn nữ khác không thích chơi với Du Dư.
Trì Đường gật đầu: “Dạ được.”
Đối với nàng, chỉ cần thoát khỏi tên ngốc sau lưng mang tên Vương Tiêu Dương là được, có ngồi ở bàn trước trước cũng không sao.
Tiết học tiếp theo là tiết Ngữ Văn của thầy Phương, nên thầy đổi luôn chỗ ngồi trong lớp. Trì Đường đổi lên ngồi bàn thứ ba, trở thành bạn cùng bàn với Du Dư, chỗ ngồi cũ của nàng đổi thành một bạn học sinh nam, bạn cùng bàn với La Trịnh Lệ đổi lại thành La Thanh Thanh.
Người không hài lòng với việc đổi chỗ nhất chính là Vương Tiêu Dương. Lúc Trì Đường dọn bàn qua chỗ mới, câu ta liền nhấc chân đè lên ghế của nàng, hỏi:
“Cậu có ý gì, vì sao lại đổi lên bàn trên?”
Trì Đường không chút nể nang đáp thẳng:
“Bởi vì cậu quá phiền.”
Tóm lại “lòng tự trọng đàn ông” bị tổn thương, Vương Tiêu Dương cũng không muốn mất mặt mũi, đen mặt quay đầu nói chuyện với người khác, không tiếp tục dây dưa với Trì Đường.
Trì Đường cũng không muốn để tâm đến những kẻ thích phá phách, cô tự tay bê bàn của mình, đặt bên cạnh bàn Du Dư.
Trong lớp tổng cộng có tám dãy bàn, hai người ngồi ở dãy bàn thứ hai sát cửa sổ. Lúc La Thanh Thanh còn ngồi ở đây, giữa bàn của cậu ta và bàn của Du Dư cách nhau một khoảng lớn, giống như phân rõ ranh giới tạo khoảng cách giữa hai người, chẳng khác gì vĩ tuyến 38 của học sinh tiểu học. Trì Đường cảm thấy hành vi ấu trĩ đó thật buồn cười, nàng không thèm để ý, kéo bàn mình gần bàn Du Dư, không kẽ hở.
Phía sau không có người liên tục làm phiền, rất thanh tĩnh, Trì Đường chậm rãi thở phào nhẹ nhõm. Bạn cùng bàn mới của nàng không giống như người bạn cũ thích nói chuyện riêng cùng người ngồi trước, cô rất trật tự chăm chỉ học hành.
Trì Đường biết bạn học giỏi nhất lớp này trước giờ luôn học tập rất nghiêm túc, nhưng đến khi ngồi cùng bàn, nàng mới phát hiện ra cậu ta thật xứng với danh hiệu học sinh xuất sắc nhất. Từ ngày đổi chỗ ngồi dù nàng vô tình quay đầu nhìn sang, hay lơ đãng lướt mắt nhìn qua cũng thấy Du Dư nhất nhất vùi đầu cầm bút làm đề thi, trên sách bài tập chỉ toàn là công thức và phương pháp giải bài tập, nàng có xem cũng không hiểu gì.
Ngồi ở chỗ này, phòng học có vẻ an tĩnh hơn nhiều, Trì Đường cảm thấy tâm trạng của mình ngày càng tốt.
Ngoài cửa sổ, mưa rơi tí tách, nước mưa nhảy nhót trên những chiếc lá của cây đại thu ngân hạnh đang chễm trệ ngoài sân. Mặc dù trời mưa, nhiệt độ vẫn không giảm nhiều, không khí vừa ẩm ướt vừa oi bức. Cánh quạt trong phòng học quay chầm chậm, gió quạt thổi không tới chỗ ngồi của Trì Đường và Du Dư. Nàng cởi áo khoác đồng phục, xắn tay áo lên cao để lộ cánh tay nhỏ, đặt trên mặt bàn lạnh lẽo.
Thầy Phương đang đứng trên bục giảng bài, hai khổ trước của bài thơ đã giảng một tiết, nên cả lớp tiếp tục học phần còn lại.
Thầy dạy bài “ Đường mưa”, giảng đến một cô gái như hoa tử đinh hương, một mình băn khoăn trên con đường dài, con đường mưa dằng dặc cô độc.
Khi còn trẻ, thầy Phương là một thanh niên yêu văn học nghệ thuật, đối với thể loại thơ này, đặc biệt là thơ tình, giọng ngâm của thầy tràn ngập cảm xúc, Trì Đường nghe xong cảm thấy hơi buồn ngủ, đến khi thầy Phương giảng đến đoạn bài thơ tượng trưng cho cái gì, sử dụng phép so sánh nào, tác giả gửi gắm tâm tư tình cảm ra sao, thì nàng lại càng buồn ngủ hơn.
Cơn buồn ngủ lúc nửa đêm, giờ phút này lại bất ngờ ập đến.
Tiếng chuông tan học vang lên, các bạn học đang mơ màng sắp ngủ trong phòng phút chốc lại mở mắt tràn đầy sinh lực, xung quanh toàn âm thanh kéo bàn ghế, có người đi vệ sinh, có người đi uống nước, có người lại chạy đi tìm bạn nói chuyện, tiếng đi lại bên ngoài hành lang, trò chuyện ồn ào, rôm rả.
Trì Đường gối đầu lên cánh tay, cảm thấy hơi mệt.
Dạo dần đây, đêm nào nàng cũng nằm mơ, cả đêm chìm trong những giấc mơ hỗn loạn, đến lúc tỉnh lại mớ bòng bong trong mơ nàng đều quên sạch không nhớ chút gì, chỉ có cảm giác mệt mỏi, không thoải mái vẫn còn kéo dài đến hiện thực, ảnh hưởng nàng như cũ.
Nhắm mắt lại, nàng nghe tiếng sột soạt truyền đến từ bàn bên cạnh.
Sột soạt, sột soạt, theo đúng quy luật, đó chính là tiếng Du Dư ngồi viết bài.
Cô đặt bút lên bàn, mở trang sách tiếp theo, rất nhẹ, rất nhẹ.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)