Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 12: Chạy

720 0 4 0

Thành tích nhảy xa của Trì Đường khá tốt, hiện tại đang xếp thứ hai trong số mười mấy người.

Nàng đứng dậy khỏi hố cát, yên lặng quay về điểm xuất phát. Lúc này, nàng cởi áo khoác, tiện tay ném xuống đất, nhìn về phía trước, lại chạy xuất phát lần nữa, nhảy lên rồi rơi xuống.

“Không tệ nha.” Giáo viên tính điểm hô lên.

Lớp phó thể dục Da Đen dẫn đầu những bạn cùng lớp xung quanh hô cố lên thật to khiến những người xung quanh phải liếc nhìn.

Giáo viên tính điểm ghi chép thành tích, hỏi: “Trước mắt đây đang là thành tích tốt nhất, còn một cơ hội, em có muốn khiêu chiến bản thân thêm lần nữa không?”

Trì Đường phủi cát trên giày, nhặt áo khoác lên: “Không ạ.”

Da Đen ngoắc nàng: “Ê, có ba cơ hội đó, sao không thách thức bản thân nữa, lỡ đâu tiếp theo có người vượt qua cậu thì sao!”

Trì Đường: “Vượt qua thì vượt qua, tôi chỉ có thể nhảy xa đến đó, như vậy đã là đột phá hơn ngày thường rồi, cậu còn muốn trông cậy vào tôi dành giải nhất à.”

Trên khán đài phía xa có người hô to: “Những bạn thi chạy của lớp 10-2 tập hợp.”

Một trăm mét, bốn trăm mét thi trước, ba nghìn mét thi sau.

Cả sân thể dục lớn toàn người là người, họ vây quanh thành từng vòng từng vòng, ngoài ra cũng có không ít phụ huynh học sinh tới xem. Thật ra đại hội thể thao ở trường trung học cũng không được tổ chức chính quy, rất nhiều hạng mục thi đấu đều phân giáo viên tới cho đủ số, ngay cả quy tắc cũng không rõ ràng, nhưng lại rất náo nhiệt.

Náo nhiệt đến mức Trì Đường cảm thấy hơi đau đầu. Nàng không thích chỗ đông người, không thích tâm trạng sôi nổi ở nơi này, cũng giống như việc nàng không thích trời mưa liên miên.

Lớp có chuẩn bị một thùng nước khoáng, người tham gia thi đấu có thể lấy uống. Lớp phó ngồi đó coi tiện viết bản thảo phát thanh luôn. Bản thảo phát thanh được cộng điểm, còn có thể được các bạn trong phòng phát thanh đọc trên sân khấu.

Trì Đường không muốn đi lấy nước, lúc xuyên qua đám người để ra ngoài mua nước lạnh thì nghe được tiếng phát thanh vọng ra toàn bộ sân thể dục: “Bản thảo của Điền Tuyết lớp 10-2…”

Chợt vang lên tiếng la hét ầm ĩ và tiếng cố lên lấn át nội dung bản thảo. Cuộc thi chạy một trăm mét không chỉ có các tuyển thủ so tốc độ mà đội cổ vũ và các bạn học bên cạnh cũng so xem tiếng cổ vũ của ai to hơn.

Trì Đường mua nước lạnh xong, không về sân thể dục ngay lập tức mà lặng lẽ ngồi trên thềm đá trong rừng cây nhỏ một hồi. Lúc này đang có giáo viên đi kiểm tra, không thể về lớp cũng không thể về ký túc xá.

Đợi tới khi nghe được thông báo chạy ba nghìn mét từ phía sân thể dục đằng xa, Trì Đường mới đứng dậy.

Lúc trở lại sân thể dục thì đã bắt đầu thi chạy ba nghìn mét, nàng nghe thấy đám người Da Đen đang hô tên Du Dư. Lớp nàng chỉ có mình Du Dư thi chạy ba nghìn mét, phải chạy hết mấy vòng. Lúc đầu, Du Dư tụt lại phía sau, đám người Da Đen hô tên cô.

“Du Dư, chạy nhanh lên đi, nhanh lên chút!”

Một bạn nữ lớp 3 lúc đầu chạy cực kỳ nhanh, dẫn đến những người khác cũng tăng tốc theo, mới xuất phát đã chạy nước rút, chỉ có Du Dư và một bạn nữ khác vẫn duy trì tốc độ, thoáng cái tụt lại cuối cùng.

Đây là hạng mục thi đấu cuối cùng của buổi chiều, có không ít học sinh lớp 2 đứng đây xem nhưng lại không có bao nhiều người mở miệng cổ vũ Du Dư mà còn bất mãn cô chạy quá chậm.

“Hiện tại bị bỏ xa như thế thì tới cuối sao theo kịp được chứ!” Mấy bạn nữ lo lắng.

Tuy họ có chút hiểu biết về việc lúc đầu thi không thể chạy quá nhanh nhưng nhìn thấy những tuyển thủ khác bứt tốc, họ vẫn không nén được cảm giác sốt ruột.Trì Đường thấy Du Dư cúi đầu nhìn chân mình, chạy không nhanh không chậm, dường như cô hoàn toàn không nghe thấy tiếng các bạn học sinh đang bàn luận bên cạnh đường chạy.

Trì Đường ném chai nước trong tay vào thùng rác, chạy vào vòng trong đường chạy. Đường chạy của Du Dư ở gần vòng trong, cô chạy trên đường chạy đỏ, Trì Đường chạy ngay cạnh cô, giẫm lên mặt cỏ nhân tạo xanh biếc.

Ánh mặt trời chói chang, nắng gắt cuối thu ra oai, chỉ phơi nắng đã đủ nóng, huống chi là chạy bộ. Trì Đường chạy theo một vòng, cảm thấy cả người đổ mồ hôi, dính nhớp rất khó chịu.

“Du Dư, có muốn uống nước không?” Thấy lớp khác đưa nước cho tuyển thủ chạy giữa đường chạy, Da Đen cũng vội vàng hỏi.

Trì Đường chạy cạnh thấy cậu ta chạy tới, cầm lấy chai nước từ tay cậu ta, mở nắp đưa cho Du Dư.

Tới vòng cuối cùng, Du Dư và một bạn nữ khác bắt đầu tăng tốc, những người chạy nhanh lúc trước bây giờ rõ ràng đã chạy hết nổi, bước chân nặng nề tụt lại phía sau. Có người còn lảo đảo té xuống đất, đầu gối bị bầm một khoảng lớn, được người nhanh chóng đỡ xuống.

Trì Đường dừng bước, trực tiếp đi ngang qua vòng trong tới điểm kết thúc, chờ cùng những người khác. Du Dư không cúi đầu nhìn giày nữa mà ngẩng đầu nhìn thẳng điểm kết thúc. Cô làm gì cũng nghiêm túc, chạy bộ cũng vậy. Trì Đường cảm thấy lúc này trong thế giới của cô hẳn là không có bất cứ ai, không có đối thủ, cũng không có người vây xem.

Xung quanh cực kỳ náo nhiệt, Du Dư chạy càng lúc càng nhanh nhưng lại rất yên tĩnh.

Không khí kịch liệt, khẩn trương kéo mọi người theo, một số người trong lớp 2 dù không thích Du Dư hiện tại cũng không nhịn được hô to tên cô.

Du Dư và bạn nữ lớp 5 về đích gần như cùng lúc, lớp 5 bên kia lập tức hoan hô: “Đứng nhất!”

Lớp 2 bên này không phục: “Sao chỉ có các cậu đứng nhất, về đích gần như cùng lúc cơ mà, nói không chừng lớp mình mới đứng nhất đấy!”

Da Đen chạy đi hỏi ba giáo viên tính giờ, những người còn lại cũng chạy theo. Du Dư chạy qua vạch đích thì liên tục thở hổn hển, vẫn bước tới trước. Cô ngẩng đầu nhìn Trì Đường, mỉm cười với nàng. Tóc đuôi sam đen nhánh rơi trên vai, có chút lộn xộn, ánh mắt trong veo, sáng sủa.

“Trì Đường, cậu đỡ Du Dư chút đi.” Da Đen tranh thủ nói.

Lúc này Trì Đường mới tiến tới đỡ Du Dư, đỡ cô đi chậm một hồi mới dừng lại. Lúc này, bên phía lớp 2 cũng đang hô to đầy hưng phấn: “Chúng ta mới đứng nhất!”

“Cộng điểm, cộng điểm! Đứng nhất cộng điểm! Ha ha ha ha!”

Trì Đường: “Cậu giành được hạng nhất.”

Du Dư đã khôi phục nhịp thở: “Ừm.”

Gương mặt cô bình tĩnh, chắc cũng vì đã được hạng nhất quá nhiều.

Buổi tối hôm diễn ra đại hội thể thao không có tiết tự học, đám học sinh đã dùng hết sức lực cuối cùng cũng cảm thấy mệt mỏi, tràn vào căn tin như ong vỡ tổ rồi lại về phòng tắm rửa thay đồ.

Trì Đường nán lại một hồi, cuối cùng mới ăn xong rồi về phòng. Những người khác đều đã tắm xong, Du Dư đang tắm, nàng là người tắm cuối cùng.

Phòng vệ sinh mới có người tắm xong tràn đầy cảm giác mát mẻ, không chút nóng bức. Mặt trời đã lặn, nhiệt độ chợt hạ xuống.

Trì Đường khóa cửa, đổi nước vòi hoa sen từ lạnh sang nóng.

Nàng bỗng tò mò có phải tới mùa đông Du Dư vẫn tắm nước lạnh không?

Thứ sáu, Trì Đường ngồi bên trái khán đài, nghe tiếng hô to liên tiếp phía trước, chơi điện thoại cả ngày. Không biết Du Dư làm sao mà cũng tìm được chỗ phong thủy tốt này, ngồi cạnh nàng làm bài cả ngày, tốc độ rất nhanh. Trì Đường chơi mấy trận xong, ngẩng đầu nhìn thì phát hiện cô đã làm xong một tờ bài thi. Cô không giống như đang làm bài thi nữa mà giống như đang in bài thi hơn.

Trì Đường: “…”

Có người ngồi cạnh chăm chỉ học hành, quả thật không chơi trò chơi nổi nữa mà.

Trì Đường: “Bể học vô biên, quay đầu là bờ.”

Nàng nói một câu không đầu không đuôi, Du Dư ngẩng đầu khỏi đống bài thi, suy nghĩ một lát rồi nói: “Buông bỏ trò chơi, lập địa thành phật.”

Trì Đường hoài nghi, hình như Du Dư muốn siêu độ nàng.

Hành khúc vận động viên lại vang lên, đại hội thể thao trong hai ngày đã kết thúc.a

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16