Đối với Trì Đường mà nói, năm mới và ngày thường không có gì khác nhau. Trước đây, khi ba mẹ nàng vẫn chưa ly hôn, mẹ nàng rất thích ra ngoài, cho dù là dịp lễ tết cũng rất ít khi ở nhà, ba nàng lại càng thích ra ngoài đánh bài. Bình thường chỉ có nàng ở nhà một mình, muốn làm gì thì làm, đói bụng thì tự nấu sủi cảo ăn.
Năm nay là năm đầu tiên ba mẹ nàng ly hôn, ngoại trừ thay đổi chỗ ở ra thì không có gì khác nữa. Trì Đường ăn tối bên ngoài về, thấy hàng xóm mua rất nhiều đồ tết, người ba của nhà đó còn dẫn hai đứa con nhỏ đứng dán câu đối, cười hi hi ha ha.
Trì Đường thu hồi ánh nhìn, cúi đầu bước đi. Nàng vừa đi vừa nghĩ không biết năm mới ở đây có tiệm nào mở cửa không, nếu không thì nàng chỉ có thể mua một ít sủi cảo về ăn tạm như trước.
“Trì Đường!”
Trì Đường ngẩng đầu, thấy một người phụ nữ xinh đẹp với mái tóc xoăn sóng nước ngoắc tay với nàng: “Trì Đường, mau lại đây, mở cửa mau lên. Lạnh muốn chết rồi. Sao Nam Lâm lại lạnh như vậy chứ, đến nỗi mẹ ở không nổi.”
Trì Đường ngừng một chút rồi đi tới mở cửa, tự mình thay giày vào nhà.
Người phụ nữ đứng phía sau nàng, còn giống chủ nhân căn nhà này hơn cả nàng. Bà ấy liếc mắt một vòng, lập tức phàn nàn: “Cái căn nhà mà ba con mua này là hàng second-hand phải không. Con nhìn xem cái thiết bị này đi, quê mùa quá. Mẹ thật chịu không nổi cái gu thẩm mỹ này của ông ta.” Bà ấy vừa nói vừa cởi áo khoác ngoài, lộ ra chiếc váy xinh đẹp mỏng manh bên trong.
Bà ấy tháo giày cao gót, bước vào phòng: “Năm mới rồi, mẹ tới thăm con một lát. Còn đủ tiền không, mẹ chuyển cho con năm nghìn tệ nhé.”
Trì Đường: “Chuyển đi, chuyển xong thì đi nhanh đi. Đợi ba về thấy mẹ thì lại cãi nhau.”
Người phụ nữ mở điện thoại di dộng, không vui nói: “Mẹ đến thăm con gái mẹ thì sao chứ. Tính tình đó của ông ta còn không biết xấu hổ cãi nhau với mẹ.”
Bà ấy chuyển tiền: “Trì Đường, con rót cho mẹ một ly nước nóng đi. Thời tiết ở Nam Lâm này thật tệ quá, nếu bạn trai mẹ không mở chia nhánh công ty ở đây, mẹ cũng muốn tới thăm con một lát thì chắc chắn lười tới chỗ này.”
Bà ấy vẫn ăn nói như vậy, nghĩ gì nói đó, hoàn toàn không để ý đến tâm trạng của người khác.
Trì Đường chỉ biết bà ấy chắc chắn sẽ không cố ý tới đây thăm nàng, nhiều nhất là có việc nên tiện đường ghé sang thăm nàng một lát. Gương mặt nàng không có chút cảm xúc nào, nhìn tin nhắn báo tiền đã chuyển tới tài khoản mình trong điện thoại, nể mặt rót nước nóng cho bà ấy.
Người phụ nữ này tên Đường Duyệt, là mẹ ruột của nàng.
Khuôn mặt Trì Đường giống mẹ, tính cách lại hoàn toàn khác với bà ấy. Có lẽ là do từ nhỏ đã thấy ba mẹ giày vò lẫn nhau nên nàng nảy sinh chán ghét đối với cả hai người. Chỉ cần thấy trên người mình có một chút tính cách giống hai người họ thì nàng chắc chắn sẽ ép mình phải bỏ được nó, kết quả trở thành dáng vẻ như hiện tại.
Bà Đường Duyệt đã sớm quen với sự lạnh lùng của nàng, nói với nàng hai câu lại bắt đầu bận rộn trò chuyện trên Weixin với người khác, từ lúc bà ấy vào cửa vẫn luôn nghe ghi âm trên Weixin. Trì Đường nghe thấy bà ấy nói chuyện với một người đàn ông, bảo ông ta mau chóng làm xong việc rồi đến đón bà ấy, còn phàn nàn thời tiết, khí hậu ở đây. Người đàn ông bên kia cực kỳ nhẫn nại gửi mấy tin Weixin dỗ bà ấy.
Trì Đường không có cảm giác gì, chỉ cảm thấy tính tình của người bạn trai mới mẹ nàng quen lần này tốt hơn so với người bà ấy dẫn về lần trước.
Nói nữa cũng buồn cười, từ lúc nàng bắt đầu hiểu chuyện thì ba mẹ nàng vẫn thường xuyên cãi nhau, giày vò lẫn nhau, họ không yêu đối phương nhưng lại nhất quyết không chịu ly hôn, nhất quyết buộc chung một chỗ. Còn nếu nói họ yêu đối phương vậy mà một người thì không bỏ được thói quen ra ngoài chơi gái, một người lại tìm đủ kiểu bạn trai mới bên ngoài.
Năm nay, lúc hai người họ ly hôn, người cảm thấy thoải mái nhất là Trì Đường. Nàng thật sự đã cực kỳ chán ghét cái gia đình dị dạng như vậy.
“Trì Đường, con tới đây đi học phải không? Con học lớp mấy rồi?” Bà Đường Duyệt nói chuyện với người ta một hồi mới ngẩng đầu cười nói với nàng, nhìn có vẻ cực kỳ dịu dàng, cởi mở.
Trì Đường cũng nhìn điện thoại, không ngẩng đầu lên trả lời: “Lớp mười.”
Bà Đường Duyệt lộ rõ sự ngạc nhiên: “Con lên cấp ba rồi à?”
Bà ấy không biết rõ tất nhiên cũng bình thường, dù sao hai năm trước thì tình cảm giữa bà ấy và chồng mình đã đến bờ vực đổ vỡ, hầu như không hề về nhà. Cả tháng Trì Đường cũng chưa chắc có thể gặp bà ấy một lần, dù có gặp thì cũng chỉ nói mấy câu rồi đi ngay. Bà ấy rất bận rộn, thường xuyên bay đến khắp nơi trên thế giới cùng bạn trai.
Nếu là người bình thường, nhớ nhầm lớp của con mình có lẽ sẽ xấu hổ nhưng bà Đường Duyệt thì lại không. Trước giờ, bà ấy luôn là một người không tim không phổi, chỉ để ý đến niềm vui của mình. Bà ấy hỏi một câu đó xong, nghe thấy tin báo Weixin thì lại nhìn Weixin.
Ngồi uống nước một hồi, bà ấy đứng dậy: “Bạn trai mẹ tới đón mẹ, mẹ đi đây.”
Bà ấy nói xong lại cực kỳ thân mật kéo Trì Đường lại, hôn trán của nàng: “Mẹ đi đây, Trì Đường phải ngoan ngoãn nha.”
Trì Đường nhớ rõ lúc ba mẹ ly hôn thì mẹ nàng cũng làm vậy. Bà ấy hôn trán nàng, cười nói với nàng: “Trì Đường, mẹ thường không có ở nhà, bạn trai mẹ cũng không thích trẻ con, con theo mẹ không tiện. Sau này, con sống cùng ba con nhé.”
Bà ấy dễ dàng từ bỏ quyền nuôi dưỡng nàng, ngay cả một câu xin lỗi dư thừa cũng không có mà chạy về phía cuộc sống tự do tự tại của bà ấy.
Trì Đường đứng tại chỗ, nhìn bà ấy thoải mái cầm túi ra ngoài.
Cửa bỗng nhiên phát ra tiếng, giọng nói ẩn chứa tức giận của ba nàng vang lên: “Ai đặt đồ ở đây vậy... Đường Duyệt? Sao bà lại ở đây?!”
Ngày thường ba nàng đều về nhà vào nửa đêm, hôm nay vậy mà lại trở về sớm. Trì Đường không hề ngạc nhiên chút nào khi nghe thấy đôi vợ chồng cũ này không buông tha đối phương, một lời không hợp đã cãi nhau rùm beng.
“Bà tới nhà tôi làm gì?”
“Tôi đến thăm con gái mình, không được hả?”
“Chỗ này của tôi, con gái cũng của tôi, liên quan gì tới bà. Bà cút đi cho tôi!”
“Đầu năm đầu tháng, tôi lười cãi nhau với ông.”
Còn có một giọng nữ xa lạ: “Trì Chương, đây là ai vậy? Vợ cũ của anh à?”
Ngoài cửa có xe đang bóp còi, bà Đường Duyệt giẫm giày cao gót đi xe. Trì Đường nghe ba nàng cười mỉa nói: “Đừng để tình nhân của bà lái xe đến trước cửa nhà tôi, nếu không tôi sẽ đập xe của nó.”
Bà Đường Duyệt trả lời: “Ông đập đi. Ông đập một cái kính thì tôi bắt ông đền một căn nhà.”
Lại bắt đầu cãi nhau. Chồng cũ vợ cũ, mỗi người một câu, cãi nhau ầm ĩ, cuối cùng còn động tay động chân, đánh đến nỗi lông gà bay đầy đất. Đợi tới khi bà Đường Duyệt oán hận nói không bao giờ tới cái chỗ tồi tàn này của ông ấy nữa, ngồi lên xe bạn trai rời đi thì Trì Chương mới dẫn theo người phụ nữ không biết là bạn gái hay tình nhân của ông ấy hùng hổ vào nhà.
Ông ấy liếc thấy Trì Đường ngồi đó nhìn điện thoại, tức giận nói: “Ba đã nói với con đừng gặp mẹ con nữa mà, con để bà ta vào làm gì? À, có phải con định chọc ba tức chết hay không? Sao con lại có lòng lang dạ sói như mẹ con vậy!”
Trì Đường để ông ấy mắng, đợi ông ấy mắng xong thì cất điện thoại vào túi, đi tới cửa thay giày ra ngoài.
Trì Chương lớn tiếng kêu: “Con lại đi đâu vậy?”
Trì Đường vẫn không để ý đên ông ấy, đóng cửa lại. Trong nhà có thứ gì đó bị quăng vào cửa, phát ra âm thanh rất lớn. Ba nàng ở bên trong rống giận: “Con đi đi, có giỏi thì đừng về nữa. Con với mẹ con hạ đẳng như nhau!”
Trì Đường hít sâu một hơi, bước vào trong đêm tối. Nàng nín thở, cắm đầu đi rất xa thì lửa giận không tên và sự uất ức trong lòng mới chậm rãi tan đi, biến thành cảm giác mệt mỏi, vô vị.
Hai ngày nữa là tới đêm ba mươi, rất nhiều cửa hàng ven đường đã đóng cửa nhưng vẫn có một số cửa ngày vẫn đang kiên trì buôn bán vì hai ngày cuối cùng phát đạt này, ngược lại còn náo nhiệt hơn bình thường.
Nàng đi quá gấp, chưa kịp mặc lại cái áo len đã cởi ra, bên trong chỉ mặc một cái áo hoodie. Trong buổi tối mùa đông này, nàng có chút lạnh đến không chịu nổi.
Trong một cửa tiệm 24 giờ đang mở cửa ven đường có bán Oden, Trì Đường bước vào, thấy bóng lưng nhân viên cửa hàng đang ngồi xổm thêm hàng cực kỳ quen mắt.
“... Du Dư?”
Du Dư xoay đầu lại, ngạc nhiên nhìn nàng: “Trì Đường?”
Trì Đường tùy ý mua một ít Oden, ngồi xuống băng ghế ở một bên chậm rãi ăn, thuận miệng hỏi Du Dư: “Không phải kỳ nghỉ này cậu tới ở tạm nhà thầy chủ nhiệm à, sao lại làm thêm ở đây?”
Du Dư do dự một lát mới ừ.
Trì Đường: “Xảy ra chuyện gì?”
Lúc này cũng không có người nào, Du Dư đứng bên cạnh, có chút ngượng ngùng cười, nhìn ra ngoài đường cái qua lớp thủy tinh: “Mình không muốn gây thêm phiền phức cho thầy chủ nhiệm.”
Lúc trước cô thật sự ở nhà của thầy chủ nhiệm, nhưng sau đó ba cô lại dẫn theo một người anh họ trong thôn tới nói muốn dẫn cô đi, còn chạy tới nhà của thầy chủ nhiệm gây chuyện. Bởi vì cô nên cả nhà thầy chủ nhiệm cũng không ăn tết yên ổn, vậy nên cô mới lừa thầy chủ nhiệm rằng cô tới nhà một người dì nào đó trốn rồi tự mình chạy đi.
Trì Đường yên lặng ăn Oden, bỗng nhiên nói: “Có phải cậu không có chỗ để đi hay không?”
Du Dư: “Không hẳn. Bà chủ chỗ này có cho mình ngủ lại trong tiệm.”
Trì Đường buông xiên que, ngẩng đầu nhìn cô: “Cậu đi với mình không, mình dẫn cậu đi tìm chỗ trốn.”
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)