Đợt cảm cúm này của Trì Đường không nghiêm trọng lắm, nhưng cũng cách quãng hơn một tuần giời mới coi như khỏi hẳn. Đợt nghỉ hè năm trước đối với nàng mà nói chỉ có ăn ăn uống uống vọc máy tính suốt ngày, ngay cả đi dạo phố cũng ít. Dù kì nghỉ hè năm nay không giống với năm trước nhưng phần lớn thời gian vẫn kế thừa truyền thống từ trước.
Ngày đêm đảo điên, ba bữa ăn chẳng được mấy lần, thiếu nữ nghiện mạng tự nhiên treo thêm hai cái vành mắt đen xì.
“Ngày hôm qua cậu không ngủ được đúng không?”
Du Dư đang làm trà sữa cho cô hỏi.
Trì Đường nhận thấy trà sữa đã cho thêm đá, chọc ống hút vào nhấp một hớp rồi nói: “Tối hôm qua không ngủ.”
Du Dư: “... Chơi game?”
Không hẳn là như thế, chỉ có điều Trì Đường không có ý định giải thích, chỉ ừ một tiếng. Từ lúc bắt đầu nghỉ hè, nàng lục tục xem không ít livestream ca hát nên cũng muốn thử đôi chút, còn lục lọi đàn ukelele đã không dùng từ lâu trong nhà để thử luyện tập một chút.
Thực ra nàng còn có một chiếc kèn acmonica đều là lúc trước nhàm chán mua về, bản thân tự học một thời gian, ukelele chơi cũng không tệ, acmonica thổi một lần không có hứng thú nhiều lắm. Sau đó khi chuyển đến Nam Lâm, phần lớn thời gian nàng đều ở trường học không dùng những thứ này nữa, bây giờ lại còn thấy có hứng thú lấy ra vần vò.
Nàng diễn đạt không tốt, sợ bạn không hiểu, nói ra lại có vẻ hơi giống thị uy.
Du Dư nhìn nàng về nhà, thở dài, tiếp tục làm trà sữa. Chị chủ bên cạnh nói đùa với nàng: “Tiểu Dư than thở cái gì chứ? Hâm mộ bạn cùng bàn có thể chơi trò chơi suốt đêm hay sao?”
Du Dư: “Em đang suy nghĩ, cậu ấy ở một mình thường xuyên đêm ngày lẫn lộn, ngày ba bữa ăn cũng không cố định, như vậy rất dễ trúng bệnh đau dạ dày.”
Chị chủ bị lời nói của cô chọc cười: “Tuổi trẻ như các em đều thích chơi không phải sao, lúc chị còn trẻ cũng như vậy á. Chỉ có điều Tiểu Dư à, em giống nhà trường thật đấy, còn lo lắng cả chuyện như này.” Cô lắc đầu một cái. “Đúng rồi, hai người các em ai lớn hơn?”
Du Dư: “Em lớn hơn cậu ấy mấy tháng.”
Nghĩ đến điều gì đó, Du Dư còn nói thêm: “Tháng sau là sinh nhật của cậu ấy.”
Cô muốn tặng nàng một món quà thể hiện sự cảm ơn, nhưng không biết nên tặng cái gì thì tốt, bản thân cô đã suy nghĩ rất lâu nhưng cũng không nghĩ được cái gì thích hợp cho nên muốn hỏi ý kiến chị chủ một chút.
Chị chủ suy nghĩ một chút: “Ban bè của chị phần lớn thời gian đều bận bịu công việc của mình, bình thường rất khó tụ tập lại với nhau, lúc sinh nhật bọn họ hình như chị đều đặt chuyển phát một bó hoa tới tặng.”
“Các em đều là học sinh, thực ra không cần tặng món quà quá đắt đỏ... Bạn cùng bàn của em tặng quà sinh nhật gì cho em thế?” Chị chủ hỏi.
Du Dư nói: “Sinh nhật lần trước của em cậu ấy tặng em một đôi giày.”
Chị chủ: “Giày à, không tệ đâu.”
Du Dư nói tiếp: “Còn có ba mươi hai quyển sách luyện tập và dạy kèm ạ.”
Nụ cười của chị chủ biến mất: “... Ba mươi hai quyển, em và bạn cùng bàn thực sự là bạn tốt hay sao?”
Nếu như lúc cô ấy còn đi học mà bị bạn cùng bàn đưa cho nhiều sách dạy kèm như vậy thì phần tình bạn này đại khái đã đi tới hồi kết.
Trì Đường không biết bạn cùng bàn đang lo nghĩ về chuyện tặng quà sinh nhật cho mình, nàng về tới nhà, nhấc cây đàn ukelele lên luyện tập một chút, do dự một hồi vẫn không mở livestream, chỉ ngồi bên cạnh cửa sổ đàn từng tiếng ngắt quãng. Đã quá lâu không đàn, giờ ngón tay mà đàn lâu thì sẽ hơi đỏ lên.
Chỉ có tiếng đàn ukelele không thực ra có đôi chút nhàm chán, đàn từng nhịp từng nhịp, nàng lại nhẹ nhàng cất tiếng hát.
Trước người bạn Du Dư không thể giải thích được vì sao lại thân thiết này, nàng có một hai năm không bạn bè, quen thói một thân một mình, lúc một mình bình thường việc hay làm nhất cũng chỉ là nghe mấy bài hát, loay hoay tới lui với cái ukalele nho nhỏ trong lòng mình.
Âm nhạc có thể khiến nàng cảm thấy bình tĩnh và thả lỏng giữa những trận cãi vã dai dẳng trong gia đình, nàng vẫn dựa vào âm nhạc để trốn tránh tiếng cãi vã của ba mẹ, lúc bọn họ lớn tiếng gây gổ, nàng nghe những bài hát có giai điệu gào rú như cuồng phong mưa bão, lúc không vui vẻ nghe những bài hát vui tươi, lúc tâm trạng tĩnh lặng lại nghe những bài hát với nhịp điệu du dương.
Năm nay ba mẹ đã li dị, chỉ còn lại ba nàng ở nhà, những trận cãi vã cuồng loạn biến mất khỏi thế giới của nàng, nàng cũng dần dần quên đi vài thói quen ngày trước.
Trước kia dù có đi đâu nàng cũng thích mang theo tai nghe, không nói chuyện ngày thường nghe nhạc không ít đi được bao nhiêu nhưng thời gian nghe nhạc một năm nay đã ít đi rất nhiều.
Bây giờ lại thêm đàn Ukelele, lại bắt đầu luyện hát, không giống như ngày trước là vì trốn tránh, mà là do yêu thích thực sự.
Tương lai cô muốn đi làm gì? Thỉnh thoảng Trì Đường sẽ tự hỏi như vậy, trước khi nghỉ hè nàng từng hỏi Du Dư, Du Du trả lời: “Mình cũng không biết sau này phải làm gì, nhưng chắc là làm cái mình có thể làm hoặc là thích làm.”
Lúc ấy Du Dư nói xong, Trì Đường liền cảm thấy có chút khó hiểu, cau mày hỏi ngược lại: “Cậu cảm thấy mình thích gì?”
Lúc ấy nàng đang nghe một bài hát, Du Dư liền cười rồi dùng tay lấy tai nghe của nàng xuống, ngón tay có hơi lạnh đụng phải vành tai nàng.
“Cậu không thấy vui khi hát sao?” Cô hỏi.
Khi đó Trì Đường mới đột ngột bừng tỉnh, nàng cảm giác mình chính là một kẻ ngốc tay đang nắm chìa khóa nhưng lại chạy khắp nơi tìm.
“Ngón tay của cậu sao vậy?” Du Dư chú ý tới miếng băng keo nho nhỏ dán trên ngón tay phải của Trì Đường.
Trì Đường: “Vô tình sượt phải.”
Du Dư: “Vậy cậu phải cẩn thận đừng để dính nước.”
Trì Đường: “Ừa.”
Bẵng đi mấy ngày có thể không dùng băng keo nữa nhưng thấy Du Dư vẫn nhìn chằm chằm vào ngón tay mình, Trì Đường giang bàn tay ra hù dọa cô.
“Á...”
Du Dư ngửa đầu ra đằng sau giữ tay nàng lại, mũ của nhân viên tiệm đang đội trên đầu rớt ra sau lưng. Cô ngồi xuống nhặt lại mũ nhìn thấy Trì Đường tựa bên ngoài thành quầy, cười tươi, còn giang hai tay ra quơ quơ, chợt cảm thấy động tác này của nàng có chút giống mèo chiêu tài.
Chị chủ đứng bên cạnh cười híp mắt nhìn các nàng, cô đã quen với việc bạn cùng bàn nhỏ của Du Dư tới chiếu cố việc làm ăn của cửa hàng, lúc ít người hai nàng còn chơi đùa một chút như vậy, cực kỳ thú vị.
Kì nghỉ hè bảo ngắn cũng chẳng ngắn lắm, nói dài thì cũng chẳng dài, đảo mắt một cái đã tới cuối tháng 8, cách thời gian đi học cũng chỉ còn lại mấy ngày mà thôi.
Sinh nhật Trì Đường rơi vào cuối tháng 8, ngày 25.8. Hàng năm đến sinh nhật của mình Trì Đường cũng ý thức được rằng cũng nên bắt đầu làm bài tập hè rồi.
Biết thì là biết nhưng không có nghĩa là muốn làm. Nàng luôn có cảm giác ngày tựu trường với đồng bài tập trống không càng lúc càng dí sát gần thì không chỉ là trò chơi, ngay đến chơi đàn ukelele và ca hát đều khá lên.
Buổi tối hôm sinh nhật, Du Dư một lần nữa gõ cửa nhà Trì Đường.
Trì Đường đã đứng bên cửa sổ lầu trên nhìn thấy cô đến từ sớm nhưng lúc mở cửathấy một tay cô cầm cái hộp, tay còn lại cầm cái túi, vẫn có chút kinh ngạc nhướn đôi lông mày lên, bởi đương nhiên thứ trong chiếc hộp kia là một cái bánh ngọt.
Ngày sinh nhật được người ta tặng bánh ngọt đối với Trì Đường mà nói là một thể nghiệm tương đối mới lạ, thường ngày không cứ phải là sinh nhật, thỉnh thoảng nàng cũng ăn bánh ngọt nhưng chưa từng ăn bánh ngọt vào ngày sinh nhật.
“Tối hôm nay mình có thể ngủ ở nhà cậu không?” Bạn cùng bàn vội vàng chạy tới vì ngày sinh nhật của nàng hỏi.
Nhất thời Trì Đường không biết mình nên nói gì, nàng đứng đó trừng mắt lớn trừng mắt nhỏ với cô, chợt cười: “Mình chắc chắn sẽ không để cậu đưa quà rồi đuổi cậu đi đâu.”
Nàng kéo bạn cùng bàn vội vàng tới vì sinh nhật của mình vào phòng, lúc cô đổi dép, Trì Đường còn nhìn thấy một đóa hoa hồng tươi trong túi giấy.
Nàng khoát tay rút đóa hồng mềm mại ngọt ngào ẩn nấp trong lớp túi giấy ra, nhìn thấy trong túi giấy còn có một cái hộp quà, trong lòng cảm thấy vô cùng tò mò, Du Dư chuẩn bị đáp lễ nàng? Là gì nhỉ?
Nghĩ ngợi đôi chút về tính tình quy cách của Du Dư, hằng ngày cô lại chỉ biết học, Trì Đường có chút không thể tưởng tượng ra cô sẽ tặng mình cái gì.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)