Tiết Thanh Minh qua đi, thời gian nhanh chóng bước sang tháng Năm.
Nam Lâm vào tháng năm vẫn mưa dầm liên miên như trước nhưng nhiệt độ cũng đã tăng, dù có mưa thì cũng không còn cái cảm giác lạnh lẽo không xua tan được, độ ấm cũng xem như hợp lý. Cửa sổ mở ra, đúng lúc có một cơn gió thổi vào lớp học.
Xấp tư liệu mà Du Dư vừa điền xong bị cơn gió thổi bay đến trên bàn Trì Đường. Trì Đường đang nằm sấp trên bàn viết tư liệu, vô thức đè nó lại, liếc mắt nhìn qua.
"Hả? Sinh nhật của cậu là ngày 10 tháng 5 âm lịch hay dương lịch?" Trì Đường thuận miệng hỏi.
Du Dư: "Dương lịch."
Trì Đường: "Vậy không phải sắp đến rồi sao?"
Lớp trưởng đi tới thúc giục nộp tư liệu, Trì Đường cầm hai xấp tư liệu để chung với nhau, đi tới nộp cho lớp trưởng. Nàng vừa đi vừa thầm nghĩ không biết mấy ngày nữa sẽ tặng cho Du Dư một món quà sinh nhật nào đây.
Sinh nhật của Trì Đường là vào tháng tám. Nàng thường không đón sinh nhật, ba mẹ ở nhà cũng không nhớ sinh nhật nàng, tháng tám lại còn là lúc nghỉ hè. Những bạn có sinh nhật vào những mùa được nghỉ như mùa đông và mùa hè như nàng thì có rất ít bạn cùng lớp nhớ tới để tặng quà cho nàng. Nàng cũng ít khi tặng quà sinh nhật cho người khác, cho nên thật sự không biết nên tặng quà gì cho Du Dư mới được.
Hay là tặng điện thoại di động?
... Không, món quà đó quá đắt, Du Dư chắc chắn sẽ không nhận nó.
Hay tặng một bộ quần áo?
... Có vẻ như đang chê quần áo ngày thường cậu ấy mặc vậy.
Tặng đồ dùng sinh hoạt hằng ngày?
Nghĩ một hồi cũng không ra kết quả, Trì Đường không khỏi liếc mắt nhìn bạn học cùng bàn, thầm nghĩ chỉ tại cô quá chú ý, tặng một món quà thôi mà cái này không được cái kia cũng không xong. Cảm nhận được ánh mắt của Trì Đường, Du Dư ngẩng đầu lên, nhìn nàng với ánh mắt đầy sự khó hiểu.
Trì Đường đẩy đầu cô trở lại biển kiến thức, ra hiệu cho cô tiếp tục học tập chăm chỉ.
Một mình nàng tiếp tục suy nghĩ về quà tặng sinh nhật, lấy điện thoại di động ra xem lịch. Ngày mốt là ngày nghỉ cuối tuần, hay để đến lúc đó nàng ra ngoài mua sắm, có khi lại tìm được thứ mình muốn mua.
Cuối tuần, Trì Đường đi dạo ở những con phố thương mại mà cô thường đến, cuối cùng mua được hai đôi giày, còn chọn hai đôi cùng kiểu dáng cho đỡ rắc rối. Một đôi tặng cho Du Dư làm quà sinh nhật, đôi còn lại thì nàng tự mua cho mình, bởi vì chân của hai người cũng lớn gần bằng nhau, size cũng giống nhau. Hai đôi giày đều là màu trắng nhưng một đôi có dây giày màu xanh da trời, đôi còn lại thì có dây giày màu xanh lá cây.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, Trì Đường đang định quay về thì lại nhìn thấy một tiệm sách, trên cửa dán tấm quảng cáo sách học thêm rất lớn, cực kỳ dễ thấy.
Nàng chợt nhớ lúc trước Du Dư mượn sách bài tập ngoại khóa của Quách Dật Quần nhưng vì cậu ta thi thua cô, mấy bài kiểm tra toán sau này cũng không qua nổi cô nên sau đó cậu ta không còn muốn cho Du Dư mượn mấy quyển sách tham khảo để chép câu hỏi nữa.
Du Dư rất thích làm bài, bình thường đều tự đi tìm tìm nhiều câu hỏi ngoại khóa khác nhau để tự làm, cô hầu như đã làm hết tất cả các câu hỏi trong sách giáo viên. Trong lớp 2, một nhóm bạn học thậm chí còn không làm bài tập sau khi giáo viên giao bài tập cho, cô quả thật có một người bạn ngồi cùng bàn không hợp nhau.
Nghĩ vậy, Trì Đường bước vào hiệu sách. Nàng thật sự không ngờ có ngày mình lại chủ động mua sách hướng dẫn và sách bài tập ở hiệu sách, nhưng nghĩ đến việc mua cho người khác chứ không phải tự mình làm, thần kinh căng thẳng của nàng mới thả lỏng một chút .
Trì Đường không biết loại sách luyện tập nào mới tốt nên nàng đã mua cả một bộ sách luyện tập theo lời giới thiệu của chủ hiệu sách, còn chọn thêm một số sách khác, cuối cùng thì trên quầy đã chất đầy sách.
Ông chủ cười khen ngợi nàng: "Cháu học hành chăm chỉ quá, điểm nhất định rất cao, cháu thật tuyệt vời!"
Trì Đường: "..." Nàng có chút hối hận.
Mang theo hai túi sách lớn, giá trị hối hận của Trì Đường lại tăng lên khi cổ tay đau nhức ... Sao có thể nặng như vậy!
Trì Đường không muốn mang mấy cuốn sách này về nhà lắm nên dứt khoát bắt taxi đến trường, giao những kiến thức nặng nề này cho chủ nhân tương lai của chúng.
“Đây là ...?” Sau khi Du Dư mở cửa cho nàng thì hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy hai túi sách lớn.
Trì Đường xoa xoa cổ tay, nhìn thấy dáng vẻ vui mừng của cô, sự tiếc nuối trong lòng bỗng chốc tan biến. Nàng có chút tự đắc nói: "Đúng vậy, chính là như điều mà cậu đang nghĩ."
Du Dư: "Cậu mua nhiều sách bài tập như vậy là muốn luyện tập sao. Cậu bằng lòng cố gắng học tập à?"
Trì Đường sửng sốt, nhận ra cô đã hiểu lầm ý của mình, suýt chút nữa nhảy dựng lên: "Không có! Mình không có, mình không có mua cho mình! Đây là quà sinh nhật của cậu!"
Du Dư: "... À." Không phải thì không phải thôi, sao lại sợ đến thế chứ, cô cũng sẽ không ép nàng làm nhiều bài tập như vậy?
Trì Đường lại lấy đôi giày ra đưa cho Du Dư: "Còn cái này nữa."
Du Dư: "Cảm ơn món quà nha. Cái này là cái gì vậy?"
Trì Đường: "Quà tặng kèm."
Du Dư: "Cái gì?"
Trì Đường: "Quà tặng kèm khi mua sách."
Du Dư: "Mua sách tặng kèm theo giày sao?"
Trì Đường: "Bởi vì trước đây chủ hiệu sách này bán giày, nhưng sau này không buôn bán được nữa nên chuyển sang bán sách, những đôi giày còn lại được dùng làm quà tặng."
Nàng nói như thật, Du Dư đang cầm hộp giày, vừa muốn cười lại vừa cảm thấy có chút xấu hổ. Loại lời nói này vừa nghe đã thấy giả, Trì Đường đang nói đùa hay là thật muốn dùng lý do này để lừa gạt người khác đây?
“Được rồi, mình biết rồi, cám ơn cậu.” Cuối cùng thì Du Dư lại nói như vậy.
Bỏ đi gánh nặng, Trì Đường thả lỏng người, ném đôi giày xuống gầm giường trong ký túc xá rồi vẫy tay chào.
Du Dư thấy vậy bước ra khỏi kí túc xá đến cổng trường, lấy hết sách tham khảo ra đọc từng cuốn một. Tổng cộng có ba mươi hai cuốn sách, thật quá nhiều.
Nó nặng như vậy, nàng không mệt mỏi khi mang nó sao?
Sau đó mở hộp giày ra, giày thể thao màu trắng, dây buộc màu xanh da trời. Du Dư ngồi ở trên giường, cởi đôi giày vải mang trong phòng ngủ, mang đôi giày mới này vào, buộc dây lại ngay ngắn. Đôi giày rất nhẹ và thoải mái trên chân, cô ngồi nhìn đôi giày mới của mình và đôi giày vải cũ một lúc.
Một lúc sau, Du Dư co chân lại, dựa trán vào đầu gối, vòng qua vai cô. Chạm vào đường viền của chiếc áo lót trên người, cô lại có chút giật mình. Cái áo lót đầu tiên cô mặc khi mới hơn mười mấy tuổi cũng là do Trì Đường tặng.
Hồi đó họ vẫn chưa quen thân nên hôm đó cô thực sự rất ngạc nhiên.
Bây giờ bọn họ là bạn bè, nhưng hôm nay nhận được hai món quà sinh nhật này, cô vẫn cảm thấy bất ngờ ... Có lẽ cảm giác đó không nên gọi là bất ngờ mà được gọi là ‘được chiều nên sợ’ thì mới đúng.
Trên thực tế, Trì Đường đã cho cô rất nhiều thứ, thỉnh thoảng Du Dư còn cảm thấy có lỗi vì cô không có gì để cho Trì Đường cả. Những thứ không cần nỗ lực mà có được luôn khiến cô sợ hãi.
Trì Đường thấy bạn ngồi cùng bàn đang làm bài tập trong sách luyện tập mà mình mua, trên bàn có rất nhiều câu hỏi chờ cô làm, đột nhiên cảm thấy trò chơi trên tay rất thú vị.
Chỉ là, sau khi Du Dư làm bài xong thì việc ghi chép và đánh dấu những kiến thức quan trọng cũng càng ngày càng chi tiết, nâng cấp vở ghi chép mà lúc trước đưa cho nàng.
Du Dư: "Cái này dành cho cậu. Nếu có thời gian, cậu có thể xem qua".
Trì Đường: "Đừng mà, cầm đi đi."
Từ học kỳ này, nàng đã thay đổi hẳn, số lần đi học muộn đã giảm đi rất nhiều so với học kỳ trước, môn Toán của nàng cũng tiến bộ ổn định, không còn ngẩn ngơ lúc ngồi học trên lớp. Du Dư đã nói cũng không có ép buộc nàng học tập, nhưng ai ngờ nàng hiện tại lại lộ nguyên hình.
Lâm Hương Trà ngồi phía trước quay đầu lại: "Du Dư, cho tôi mượn vở ghi chép của cậu đi, dù sao Trì Đường cũng không cần."
Trì Đường đang từ chối lập tức cầm lấy quyển vở kia.
Dù nàng không đọc nó, nhưng cũng muốn không cho Lâm Hương Trà mượn. Người này luôn ghen tỵ với Du Dư, ghen tỵ với cái ăn cái mặc của cô, ở sau lưng khua môi múa mép bị nàng nghe thấy mấy lần. Trì Đường ghét nhất là loại người sau lưng thì nói xấu, vừa trở mặt thì lại như không có chuyện gì xảy ra như cậu ta.
Lâm Hương Trà nhìn thấy hành động chống đối mình một cách rõ ràng của Trì Đường, không vui liếc cô. Một tay Trì Đường cầm vở ghi chép, tay kia thì lên bàn, không chút do dự trừng mắt nhìn lại với vẻ mặt còn hung dữ hơn.
Lâm Hương Trà quay đầu sang chỗ khác, xê dịch bàn ra phía trước, dùng hành động để tỏ vẻ khinh thường làm bạn với hai người. Trì Đường không khách khí xê dịch bàn về phía trước, còn cố ý nói: "Chà chà, rộng rãi!"
Du Dư không nhịn được cười, lúc này Lâm Hương Trà đã rất tức giận, thấp giọng chửi bới: "Cười cái khỉ gì chứ!"
Trì Đường nói sâu xa: "Đúng vậy, không phải tụi mình đang cười khỉ sao."
Du Dư lấy tay che miệng, cố gắng không cười thành tiếng. Bản thân côtrước giờ cũng không thích những người thích so bì, cũng sẽ không để ý đến bất kỳ người nào có thành kiến về chính mình, càng không thèm quan tam tới mấy lời đồn đãi vớ vẩn. Nhưng Trì Đường thì lại không như vậy, khi nàng bị mắng thì nàng không thể không đáp trả lại.
Trì Đường là một người yêu ghét rõ ràng. Cô không khỏi cảm thấy cụm từ ‘yêu ghét rõ ràng’ này cũng cực kỳ đáng yêu.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)