Trì Đường chưa bao giờ trải qua một cái Tết đậm đà hương vị như vậy. Đối với nàng mà nói, ngày tết cũng chẳng khác gì những ngày nghỉ lễ khác, phần lớn thời gian nàng chỉ ở một mình chơi game. Nhưng lần này lại không giống như trước, bên cạnh nàng lúc này còn có một người là Du Dư.
Từ ngày mồng hai tết, bạn học sinh siêng năng Du Dư đã lấy ghế ra, ngồi vào bàn làm bài tập về nhà của kỳ nghỉ đông. Ngay lúc Trì Đường lấy điện thoại di động ra chuẩn bị đăng nhập vào trò chơi thì Du Dư đã ngẩng đầu hỏi nàng: “Cậu đã làm bài tập về nhà của cậu chưa?”
Trì Đường: “...”
Trì Đường: “Hừ, mình chưa bao giờ làm bài tập trong mấy ngày Tết cả.”
Sau khi lạnh lùng nói xong câu đó, nàng dứt khoát lao đầu vào trò chơi, tiếng trò chơi vang vọng khắp phòng khách. Du Dư ngồi trong tiếng trò chơi, vùi đầu làm bài tập cả ngày, làm xong hết một quyển bài tập của kỳ nghỉ đông.
Theo lẽ thường thì chơi game vui hơn so với làm bài bài tập nhưng Trì Đường lại dần dần bị đống bài tập bên cạnh thu hút sự chú ý. Nàng cảm thấy giống như trong một cuộc thi chạy, người khác đã chạy rất xa mà nàng thì lại tụt lại phía sau, cho dù nàng tự nói với mình rằng không thèm để ý đến kết quả chạy nhưng vẫn sẽ cảm thấy khó chịu.
Trì Đường run chân, Trì Đường đứng dậy uống nước, Trì Đường đứng lên đi vệ sinh, Trì Đường đứng dậy đi loanh quanh trong phòng khách.
Sau nhiều lần nghe thấy tiếng thông báo nhân vật trong trò chơi của nàng tử vong thì Du Dư mới ngẩng đầu hỏi nàng: “Có phải cậu đói rồi không? Có muốn nấu cơm không?”
Không đợi Trì Đường đáp lại, cô đã thu dọn hết giấy bút, đi xuống lầu nấu cơm, Trì Đường đành phải theo sau. Mấy ngày nay bên ngoài không có cửa tiệm nào mở cửa, hai người các nàng đã mua sẵn đồ hộp và mì để ở nhà. Hai người đều không phải sát thủ phòng bếp gì cả, Trì Đường nấu sủi cảo rất ngon, Du Dư cũng rất giỏi làm vài món thức ăn, cho dù nguyên liệu ít nhưng mùi vị lại khá ngon, ngay cả khi ăn mỗi ngày cũng không dễ ngán.
Khó khăn lắm mới đợi được đến mùng bảy, trong huyện thành nhỏ các nàng đang ở có không ít cửa hàng lại bắt đầu mở cửa. Lúc ra ngoài mua đồ thì Trì Đường đã nhìn thấy đồ nướng nên rốt cuộc không nhịn được mà đè lại bàn tay đang cố gắng tiếp tục nấu mì của Du Dư: “Tối nay tụi mình ra ngoài ăn đi, mình mời cậu ăn đồ nướng.”
Đối với học sinh mà nói, những đồ chiên nướng là món ăn được yêu thích nhất, Trì Đường cũng không ngoại lệ thích ăn những món ăn mà những người trung niên thích dưỡng sinh cho là không có vệ sinh và không tốt này. Đi tới tiệm đồ nướng, nàng quen cửa quen nẻo gọi món ăn.
Ngược lại là Du Dư, cô chưa từng ăn những món ăn này bao giờ nên có chút tò mò nhìn từng cái xiên nướng và ánh lửa trong bếp than dài rồi lại nhìn Trì Đường đang không ngừng gọi món: “Cũng đủ rồi đấy, gọi nhiều như vậy thì tụi mình ăn không hết đâu.”
Trì Đường: “Ăn không hết thì gói mang về.”
Nàng kiên quyết gọi mỗi món một đĩa.
Thời gian này, phần lớn mọi người vẫn đang ở nhà, chưa quay lại làm việc. Trước giờ, tiệm bán đồ nướng vẫn quạnh quẽ, chỉ có hai người khách là Trì Đường và Du Dư. Ông chủ và bà chủ thì một người nướng đồ, một người lại ở trong tiệm dọn dẹp gì đó, lục tục một lúc lại yên lặng.
Mùi thơm của đồ nướng dần dần tản ra, cái nóng của thịt nướng dường như cũng truyền tới chỗ các nàng. Nhân lúc đồ nướng còn chưa được bưng lên, Trì Đường đi lấy hai lon bia, đặt một lon bia trước mặt Du Dư.
Du Dư do dự, nhìn lon bia muốn nói lại thôi.
Trì Đường thầm nghĩ bạn ngồi cùng bàn của mình là một học sinh giỏi ngoan ngoan, có lẽ cũng không biết uống bia.Thật ra, làm học sinh ngoan có gì tốt chứ, cái này không được làm cái kia cũng không được làm, uống một chút mấy thứ như rượu bia này cũng không có gì, chỉ cần không cần nghiện là được.
Nàng cầm lấy lon bia, mở lon bia với động tác vừa thành thạo vừa ngầu: “Sợ gì chứ, chỉ là bia thôi mà, uống một lon thì làm sao có thể say được chứ.”
Du Dư: “Không phải, đây là bia lạnh, trời lạnh như vậy mà uống đồ lạnh thì không tốt.”Buổi tối Trì Đường ngủ đã không ấm, còn phải dùng cả túi giữ nhiệt để làm ấm chân, sao lại dám đi uống bia lạnh vào một ngày trời đông giá rét như vậy chứ?”
Cô lấy lon bia lạnh trong tay Trì Đường qua tới trước mặt mình: “Cậu đi lấy lon bình thường uống đi.”
Thật ra, lúc trước khi ở nhà, mấy ngày tết Du Dư luôn uống mấy loại rượu gạo do người trong thôn tự làm, mỗi lần uống thì đều uống một bát lớn như không có gì vậy, còn lợi hại hơn so với anh họ của cô. Nhưng loại bia này thì cô thật sự chưa từng uống qua. Du Dư uống một ngụm bia, thầm nghĩ bia này giống y như nước, không có vị gì, sao lại bán đắt đến như vậy?
Cô nhìn Trì Đường ở đối diện, nàng đang cầm một lon bia bình thường, uống cực kỳ yên tĩnh.
Từng dĩa đồ nướng còn xì xèo dầu được bưng lên, Trì Đường lấy mấy món mà nàng cảm thấy ngon như bò nướng, mề gà, ruột gà đặt hết trước mặt Du Dư để cô nếm thử. Trì Đường âm thầm đánh giá mùi vị đồ nướng, tuy không ngon bằng tiệm đồ nướng trước của trường học các nàng nhưng cũng xem như đủ tiêu chuẩn.
Có rất nhiều học sinh trường các nàng không về nhà vào cuối tuần đều tới trước cửa trường học mua đồ ăn, mấy món như đồ chiên nướng là bán chạy nhất. Trong lớp học còn thường có người lén mang mấy món đó vào phòng học ăn, nói nhiều lần mà vẫn không sửa.
Trì Đường chưa bao giờ thấy Du Dư ăn mấy loại đồ ăn vặt trước cổng trường này. Nhìn bộ dạng tiết kiệm kia của cô, không cần nghĩ cũng biết cô chắc chắn chưa từng ăn. Chỉ là, lúc người khác ăn, Du Dư từng chú ý tới, tuy rất nhanh đã quay đầu như không nhìn mấy thứ đó.
Lúc đó, Trì Đường cũng cảm thấy không thoải mái lắm. Đồ nướng mà thôi, không lẽ ngay cả thứ mình muốn ăn mà cô cũng không dám biểu lộ sao.
Hiện tại dẫn Du Dư đi đến ăn chỗ đồ nướng này, Trì Đường rốt cuộc cảm thấy trong lòng dễ chịu một chút, cảm giác bản thân đã hoàn thành một chuyện gì đó.
Hai người các nàng ăn đến tối mịt cũng chưa xong, ông chủ còn lấy hộp tới gói lại, Du Dư chủ động cầm về. Trì Đường đi tính tiền, vừa nghiêng đầu đã thấy Du Dư nhìn về phía này như đang muốn nghe xem tốn bao nhiêu tiền. Nàng trừng mắt liếc cô, cảnh giác nói: “Cậu nhìn cái gì?”
Cô xem tốn bao nhiêu tiền chắc chắn là để ghi lại, sau này trả cho nàng!
Du Dư nhìn nàng có vẻ hơi hung dữ, chỉ cảm thấy buồn cười, quay đầu đi không nhìn nàng trả hết bao nhiêu tiền nữa mà cúi đầu nhìn thực đơn trên bàn, tự tính nhẩm giá. Đợi tới khi Trì Đường cất điện thoại quay lại, Du Dư cũng xem như đã tính được hết, theo chân nàng rời khỏi.
Hai người cùng đi trên đường, những người đi ra đường đã đông hơn một chút so với hai ngày trước.
Một siêu thị ven đường đã mở một bài nhạc cũ kinh điển tên ‘Ánh trăng hồ sen’.
“Hì hì.” Trì Đường đột nhiên cười rộ lên.
Du Dư đang ngẩn người đi, không chú ý vì sao nàng cười. Cô vừa định hỏi thì chợt nghe thấy cái loa lớn trong siêu thị đó vang lên lời bài hát:
“Tôi chỉ như một con cá, ở trong hồ sen của em.”
Du Dư phản ứng lại, cũng cười rộ lên.
Lúc mới mấy tuổi, cô vẫn chưa có tên, tới khi có người trong thôn tới đăng ký thân phận, thúc giục mãi mới đặt tên cho cô. Chữ Dư trong tên cô là chữ dư trong dư thừa, nhưng hiện tại, cô gái bên người cô lại cầm lấy ngón tay cô, cười nói: “Con cá.”
Cá tốt hơn nhiều so với dư.
Trì Đường cảm thấy lời bài hát ‘Ánh trăng hồ sen’ này có ma tính quá đi. Mới nghe một lần thì suốt cả đường đi nàng đã không nhịn được nhẩm theo, lúc tắm cũng vô thức lẩm nhẩm bài hát.
Buổi tối, nàng vẫn mở nhạc nghe như cũ, xua tan sự yên lặng trong phòng. Nàng vẫn như trước thuận miệng hỏi Du Dư muốn nghe bài gì, lúc này Du Dư lại không nói nghe gì cũng được nữa mà lần đầu tiên chủ động nói ra tên bài hát: “Mở bài ‘Ánh trăng hồ sen’ đi?”
Trì Đường tàn nhẫn từ chối cô.
“Không được. Nghe nữa thì mình sẽ trúng độc đấy, trong đầu sẽ không nhớ nổi mấy ca từ khác.”
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)