Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 5: Về nhà.

840 0 4 0

Sau tiết thể dục là giờ cơm trưa, mới vừa tan học, học sinh đã lục đục kéo nhau đến căn tin, Trì Đường đem khay cơm bưng đến bàn ăn, nhìn thấy La Trịnh Lê đang ngồi với bạn bè vừa ăn vừa cười nói, bèn xoay người đi qua chỗ họ.

“Quần áo của Du Dư là do cậu lấy?”

La Trịnh Lệ vừa nhìn thấy nàng đã bí xị, “Đồng phục của cậu ta mình còn chẳng thấy, liên quan gì đến mình.”

Trì Đường: “ Tôi chỉ mới nói quần áo, sao cậu biết ngay là đồng phục đi học, xem ra cậu cũng lợi hại ghê nhỉ.”

La Trịnh Lệ nghẹn đắng, mỉa mai: “Mình chẳng biết, có giỏi thì đi mà kiếm, xem có phải mình lấy hay không.” Nói xong cũng không thèm đếm xỉa đến nàng, quay đầu nói chuyện với mọi người.

Trì Đường phì cười, lúc đi qua bàn ăn, thuận miệng hỏi một câu, chứ nàng cũng không có tâm thế làm một con người chính nghĩa đòi lại công bằng cho Du Dư, chuyện người ta có thể tự tay làm được, không cần nàng phải can thiệp.

Mà thật ra thì nàng cũng ghét sự ngu xuẩn của La Trịnh Lệ.

Cơm nước xong xuôi rồi trở về phòng ngủ, Trì Đường thấy Du Dư đã ôm thau giặt chiếc áo khoác dính trà sữa. Du Dư đã thay một chiếc áo khoác khác của cô, nhận ra Trì Đường, Du Dư dừng động tác, nói: “ Đồng phục vừa cởi ra, có muốn mình giặt giúp cậu không?”

Trì Đường: “Không cần.”

Du Dư gật đầu, tiếp tục chà xà phòng lên vết bẩn, tiếp tục chăm chú giặt quần áo.

Trì Đường nhẫn nhịn, mãi đến khi nhịn không được mới hỏi, “Tìm thấy đồng phục ở đâu?”

Du Dư: “Trong thùng rác lớn gần nhà vệ sinh.”

Trì Đường: “…”

Kỳ thật lúc trước nàng còn cho rằng lại là La Trịnh Lệ não phẳng kia lấy đi, rồi giấu trong tủ quần áo. Bây giờ ngẫm lại, chẳng lẽ chỉ số thông minh của mình cũng chỉ bằng với cậu ta?

Mặt Trì Đường tối sầm.

Du Dư nhìn sắc mặt của nàng, giống như hiểu ra điều gì bèn bồi thêm một câu giải thích: “Áo dính nhiều trà sữa, lúc đó mình cũng chưa có giặt xong, nếu bị người ta lấy đi, chắc chắn sẽ không thể giấu ở chỗ của họ, vì nó quá bẩn, vì thế có khi họ sẽ tiện tay vứt đi.” Nghĩ vậy nên cô bèn tới chỗ thùng rác gẩn rừng cây tìm thử, quả nhiên tìm được.

May mắn là chỗ nơi cũng vừa mới quét dọn, bên trong thùng rác lớn chỉ còn bụi đất và lá cây, đồng phục bị vứt ở đó cũng không bị bẩn quá nhiều.

Trì Đường: “Sao cậu rành quá vậy?”

Nàng chợt nghĩ, trước đây Du Dư thường xuyên gặp chuyện như vậy chẳng? Nên cô mới có thể bĩnh tĩnh xử lí mọi thứ,  giống như không biết mình bị cô lập, hay bị người ta đũa giỡn, cũng không để ý đến chuyện này.

Trong lòng Trì Đường bực bội, nếu là nàng, nàng sẽ không im lặng như vậy. Nàng nhất định sẽ quậy một trận thiệt lớn, kẻ nào dám lấy trộm quần áo của nàng vứt đi, nàng sẽ tra đến cùng. Cũng chính vì lẽ đó, nàng mới không thể nào ở lại trường cũ. Bởi vì duyên quá tốt nên nàng mới kiếm được điện thoại di động bị mất của mình nằm gọn trong hộc bàn của bạn học, cho nên bị cả lớp xa lánh.

Không có đúng sai, chỉ có quan hệ xa lạ hay thân thiết, thực tế đến nực cười.

Giờ tự học buổi tối, Tống Phương Thảo có nói lại với nàng: “ La Trịnh Lệ không có lấy trộm đồng phục của Du Dư, là cậu ấy nhìn thấy người khác ném đồng phục đi, nhưng vì Lệ Lệ với các cậu có xích mích, nên cậu ấy không nói.”

Trì Đường buồn bực: “Cậu nói với tôi làm gì, cũng chẳng phải tôi ném, chờ Du Dư về thì tự đi mà nói với cậu ấy.”

Vào giờ này buổi tối, Du Dư đều đang học tại phòng tự học, mãi đến khi sắp tắt đèn mới trở về.

Nàng vừa dứt lời, La Trịnh Lê đùng đùng tức giận đi từ ngoài vào phòng, dùng giọng điệu lạnh lùng nói chuyện: “ Cũng không phải mình ném đồng phục của cậu ta, còn chạy tới hỏi mình làm gì, cậu cho rằng cậu là thiên thần hộ mệnh à, đồ tưởng bở.”

Trì Đường đạp mạnh vào bàn, lạnh lùng nhìn La Trịnh Lệ: “Con mẹ nó, cậu dám sủa lại lần nữa tôi xem.”

La Trịnh Lệ và Tống Phương Thảo đều bị tiếng động lớn làm giật mình, khí thế của bạn La lập tức xẹp lép, vành mắt lại ửng đỏ sắp khóc, Tống Phương Thảo vội vã, lúng túng kéo cậu ta ra ngoài.

Từ đó về sau, không ai dám nhắc lại chuyện này, Du Dư cũng không nói gì, chỉ là trên bộ đồng phục sạch sẽ của cô, có lưu lại màu trà sữa khó phai.

Điều duy nhất thay đổi, chính là Du Dư thường xuyên đưa gợi ý bài tập cho Trì Đường, đặc biệt là khi học toán, Du Dư đều đẩy vở về phía nàng, nói là gợi ý cho nàng những bước đầu.

Trì Đường liếc mắt nhìn thấy bèn kiên quyết trả vở lại: “ Mình không cần.”

Nàng nghe thấy tiếng viết chữ sột soạt ở bên cạnh dừng lại, sau đó tiếp tục vang lên, như một người đang bồi hồi do dự. Mãi một lúc lâu sau, thì âm thanh ấy mới tiếp tục liền mạch. Sau đó, nàng thấy một trang vở mới được đẩy tới, lần này không chỉ có phương pháp giải mà có cả đáp án.

Trì Đường xù lông, mình thèm đáp án của cậu à!!! Nguyên tắc của cậu đâu, không phải cậu không bao giờ đưa đáp án cho người khác sao!

“Mình không cần.”

Du Dư lấy vở về, tốc độ viết của cô chậm đi ít nhiều, như tiếng bước chân của một người nặng nề rời đi.

Trì Đường quay đầu nhìn cô, lại nhìn sang bộ đồng phục học sinh, lông mày tự nhiên nhíu chặt. Mấy ngày nay, không hiểu vì sao nàng rất để ý đến đồng phục của Du Dư, thật ra thì không hẳn là để ý đến đồng phục, mà là nhớ đến nguyên nhân vì sao trời nóng vậy cậu ấy vẫn mặc đồng phục. Từ khi biết được căn nguyên câu chuyện, nàng rất khó bỏ lơ mọi thứ.

Trời lại mưa, thật phiền.

Gần tới ngày Quốc Khánh 1 tháng 10, cả trường được nghỉ bảy ngày, dù sau đó có sắp xếp học bù, nhưng nghĩ đến cả tuần đều không phải đi học cũng đủ để học sinh cảm thấy phấn khích. Mọi người đều vội vàng rời trường chạy theo kỳ nghỉ tự do phía trước.

Buổi chiều còn chưa tan học, không khí yên tĩnh thường ngày trong phòng học được thay bằng những tiếng hò hét loạn lên. Các học sinh thường ngày có thành tích tốt cũng không cách nào giữ trật tự, ngoại trừ Du Dư.

Hình như cô không về nhà, chỉ nhiệm lớp cũng quan tâm hỏi thăm, dặn dò cô khi ở một mình tại trường trong kì nghỉ, thầy nói mãi không ngừng. Du Dư hứa sẽ tuân thủ từng điều một, nhìn có vẻ như cô cũng chẳng vui lắm.

Trì Đường giống Du Dư, không hào hứng mấy với kì nghỉ dài, nàng không thích về nhà.

Không thích về vẫn phải về.

Nhà mới của nàng, trước khi rời đi vẫn còn xa lạ, nhưng khi nàng đeo cặp trở vệ, bỗng nhiên nhận ra một mùi vị thân quen ----------- mùi khói thuốc trộn lẫn với mùi nước hoa khó ngửi. Ba nàng lại đem bạn bè về nhà chơi, một đám nam nữ vừa đánh bài vừa nói chuyện, cực kì náo nhiệt.

Nhà cũ của nàng trước đây cũng vậy, mùi vị, cảnh tượng quá mứcc quen thuộc từ lâu đã hình thành chữ “nhà”, không hề mang theo chút hơi ấm hay cảm giác an toàn nào.

“Sao con về rồi?”  Ba nàng đang cầm bài, tạm gác trăm công ngàn việc ngẩng đầu lên nhìn nàng, trông rất ngạc nhiên.

Trì Đường: “Con được nghỉ.” Nàng quá quen việc ba mẹ thường quên mất các ngày nghỉ trong trường của con mình.

Hỏi xong một câu, ba nàng không nói tiếng nào, sự chú ý bị những lá bài hấp dẫn, rút ra một lá đập lên bàn, cất giọng cười to. Trì Đường xách cặp đi thẳng lên lâu, muốn nhanh chóng thoát khỏi chỗ bẩn thỉu, xấu xa này càng sớm càng tốt.

Nàng mở cửa phòng, mới phát hiện ra một người phụ nữ xa lạ đang nằm trên giường mình.

Trì Đường cảm thấy một ngọn lửa lớn xông đến gáy, nàng mắng to một tiếng, rồi chạy xuống lầu quát:

“Tại sao trong phòng ngủ của con có người!”

Ba nàng làm như đó là chuyện đương nhiên: “Dì Lưu mệt mỏi nên lên lầu nghỉ ngơi, con không có ở nhà, dì ngủ một giấc thì có sao đâu?”

Trì Đường tức run người: “Con mẹ nó, bất cứ thứ rác rưởi gì đều tha lên giường, sao không tự mà vác về phòng mình, lại dám để cái thứ buồn nôn ấy để trên giường tôi? Tại sao?”

Âm thanh đánh bài huyên náo lập tức tắt ngúm, tất cả mọi người đều im lặng,  hai cha còn đang tức giận mà trừng mắt với người kia.

“Sao mày dám dùng giọng điệu đó nói chuyện với ba.” Ba nàng tức giận đến mức quẳng bài đứng dậy bước nhanh về phía Trì Đường.

Trì Đường bước đi trên lề đường, vì trời mưa nên trên đường thưa thớt người, nàng vẫn không mở dù, chỉ kéo mũ trùm lên đầu, che khuất nửa gương mặt.

Nàng đứng trên đường do dự, ngồi lên một lan can lớn, trong nháy mắt nàng rất muốn nhảy xuống, nhưng người không nhúc nhích. Mưa phùn càng rơi càng lớn trắng xóa một khoảng thời, đầu và vai ướt đẫm, nàng lười động đậy.

Trời đất rộng lớn như vậy, nhìn cũng không thấy bờ, đâu đâu cũng có người, xung quanh toàn là nhà cửa, nàng lại không còn nơi nào để đi, không biết đến chỗ nào mới có một chỗ ngủ bình yên.

Bên kia cầu có mấy cửa hàng bán quần áo, trong bóng tối phát ra ánh sáng sảng sủa, có một cửa hàng khá nhỏ, bán đồ lót.

Chờ đến khi Trì Đường phản ứng trở lại, nàng đã chăm chú nhìn bên kia cầu rất lâu.

Nàng nhớ đến Du Dư, khổ đến thế, làm sao cậu ấy có thể sống đến giờ?

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16