Trước khi các nàng rời đi, Du Dư quét dọn phòng ở gọn gàng từ trong ra ngoài một lượt, đồ làm bếp mới mua được dọn dẹp ngăn nắp đặt ở trong ngăn tủ, chăn bông phơi khô nhét vào tủ quần áo, giường và sô pha được bao lại một lần nữa. Giống như thể các nàng chỉ đang tạm thời rời đi, rất nhanh sẽ quay trở lại nơi này.
Trên đường, tuyết đã sắp tan hết, trong hoa viên nhỏ sau nhà chỉ còn đôi người tuyết dưới trên cây sơn trà chưa tan hết.
Thời điểm trước khi tuyết tan, Trì Đường đứng đó nhìn đôi người tuyết có hình dạng kỳ lạ, mỗi lúc Du Dư rửa chén trong phòng bếp, thỉnh thoảng nhìn xiên qua cửa sổ thấy đôi người tuyết nhỏ dưới cây sơn tra liền muốn cười.
Qua một mùa đông, cây sơn trà kết chồng chất các nụ hoa, lúc hai người đóng cửa rời đi, Trì Đường dường như chợt nhớ tới hỏi: “Lúc nào có thể ăn sơn tra?”
“Khoảng trước sau tháng tư, tháng năm.” Du Dư trả lời nàng, trong lòng thầm tính toán, Trì Đường có phải cũng có chút luyến tiếc không muốn rời khỏi nơi này hay không?
Các nàng cùng ngồi xe, dọc theo đường đi Trì Đường đều nhắm mắt lại muốn ngủ cho qua thời gian, chỉ có thỉnh thoáng Du Dư ngẫu nhiên nhìn sang nàng, sẽ thấy yết hầu nàng hơi động một chút, điều đó như muốn thể hiện rằng nàng không có ngủ, mà đang khó chịu vì say xe.
Du Dư cũng không có ngủ, xe buýt chạy về phía trước êm ru, chung quanh cảnh sắc có điểm quen thuộc, cô quay đầu nhìn Trì Đường mặt chôn ở áo khoác lông vũ, trong lòng lại không nhịn được nhớ tới cái vấn đề kia:
“Phải như thế nào mới có thể đối xử tốt với người này hơn một chút, làm nàng cảm thấy vui vẻ đây?”
Bản thân cô nghĩ mình chỉ cần được ăn học đọc sách, có thể kiếm được một ít tiền nuôi sống chính mình là đủ vui vẻ rồi, nhưng Trì Đường dường như không có ham muốn gì cả, bất cứ cái gì cô cũng không quan tâm, vậy chẳng có cái gì có thể khiến cô vui vẻ.
Người bạn đầu tiên cô có được trong đời lại tốt quá mức, tốt tới độ cô không biết mình nên hồi đáp như thế nào.
Xe dừng lại, thể hiện rằng chuyến đi trốn của các nàng đã chính thức kết thúc, các nàng bước xuống xe, Trì Đường vẫn duy trì vẻ mặt say xe chưa tỉnh táo lại được, nàng uống hau hớp nước, nói: “Cậu tới thẳng nhà thầy chủ nhiệm đi, mình đã nói qua với thầy rồi.”
Xem ra nàng còn có chuyện phải đi, Du Dư giữ chặt nàng, nghiêm túc nhìn chằm chằm vào mắt nàng, “Vậy còn cậu, cậu phải về nhà sao?”
Trì Đường kéo kéo khóe miệng: “Chắc chắn phải về.”
Du Dư: “Chuyện kia, cậu không bị ảnh hưởng gì chứ?”
Trì Đường không quá để ý mà xua xua tay: “Có thể có chuyện gì, đây cũng không phải lần đầu tiên mình đột nhiên bỏ nhà ra đi, ba mình đã sớm quen rồi, kể cả có tức giận đi nữa thì ông có thể đánh chết mình sao.”
Du Dư nhìn nàng lại lên xe buýt, một lúc lâu sau mới thu hồi ánh mắt, cô có chút sầu lo nhăn đôi mi lại.
Thật sự... Không có việc gì sao?
Cũng may không lâu nữa sẽ khai giảng, chỉ còn khoảng hai, ba ngày thôi, Trì Đường ở nhà không vui vẻ cho lắm, cuối cùng cũng có thể quay lại kí túc xá ở trường.
Cô đến nhà thầy chủ nhiệm, cúi đầu nói cảm ơn với thầy, lại nói xin lỗi thêm hai lần.
Chủ nhiệm lớp bất đắc dĩ thở dài: “Một đứa trẻ như em thì có gì mà xin lỗi cơ chứ, chuyện bố em chúng ta cũng không có cách gì cả, đừng xin lỗi nữa. Em và Trì Đường đều... hai đứa trẻ như các em... haizzzzz...”
Vất vã lắm mới vượt qua được hai ngày khai giảng, mọi người đều đã trở lại trường học, Su Sư đã đi đến phòng học từ sớm, vừa đọc sách vừa chờ Trì Đường. Đây chắc là lần đầu tiên cô đọc sách một cách không nghiêm túc như vậy, những đoạn văn trong sách cũng chẳng thể đi vào trong đầu, chỉ nhớ kĩ được vài câu rải rác.
Vừa mới qua kì nghỉ, các bạn học trong lớp hi hi ha ha suốt, vừa nhìn là biết không có tâm trí đâu mà học tập, rất lâu cũng chưa thể yên tĩnh lại được, cũng có vài bạn học cứ ung dung tới muộn, Trì Đường chính là một trong số đó, lúc sắp vào học Du Dư mới thấy nàng đeo balo chậm rãi đi vào phòng học.
Nàng bận áo hoodie, ngoài khoác thêm áo lông, trên đầu đội mũ, mặt còn đeo khẩu trang. Lúc Du Dư thấy nàng, cô mới có thể đỡ lo lắng hơn một chút, nhưng khi nhìn thấy mặt nàng, tâm tình cô lại dâng lên thêm lần nữa.
Cô bước vào thật yên lặng, lớp học không có nhiều người chú ý, nhưng Du Dư liếc mắt một cái là nhận ra phía dưới khẩu trang mà Trì Đường đang đeo loáng thoáng lộ ra vết xanh tím.
Trì Đường ngồi vào vị trí của chính mình, nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ không hé răng. Một lát sau nàng cảm nhận được ánh mắt của Du Dư đang đặt lên trên người mình, có chút bất đắc dĩ quay đầu, dứt khoát kéo mũ xuống: “Sao vậy, mới hai ngày không gặp mà làm như không quen biết mình ấy.”
Hôm nay nàng không buộc tóc, tóc nàng xõa đến bả vai kết hợp với khẩu trang che hết nửa gương mặt cùng với dấu vết trên gò má nhưng vết đánh kia quá lớn, không có cách nào che khuất hoàn toàn.
Du Dư hơi chần chừ, cuối cùng cũng duỗi tay kéo khẩu trang của nàng xuống, Trì Đường lui lại tỏ ý né tránh, nhưng đại khái ngẫm lại lại cảm thấy mình làm như thế quá mất mặt, dứt khoát xụ mặt bất động, để Du Dư tùy ý nhẹ nhàng kéo khẩu trang xuống.
Má trái của nàng có vết xanh tím rất rõ ràng, đã sưng lên thành một mảng.
“... Cậu bị đánh.”
Trì Đường dứt khoát lấy lại khẩu trang, “Đánh có chút thôi.” Tuy vậy nhưng đánh đúng trọng điểm.
Du Dư: “…”
Trì Đường: “Không có việc gì, đây cũng không phải lần đầu tiên ba mình đánh mình.”
Cả đời người vào lúc hơn mười mấy tuổi sẽ có khi cảm thấy bất lực tới mức muốn lớn lên ngay lập tức. Du Dư nhìn cô bạn cứ dửng sưng như không nói không sao liền muốn lớn lên ngay lập tức.
Du Dư: “Xin lỗi cậu.”
Trì Đường: “Cậu có cái gì mà phải thực xin lỗi mình.”
Du Dư: “Cậu giúp mình, mình lại chẳng có cách nào giúp cậu.”
Trì Đường: “Mình không cần người khác giúp, người khác có thể giúp mình cái gì chứ, giúp mình đánh ông ta một trận sao? Không cần, ông ta đánh mình, mình đã tự đánh trả rồi.”
Rất nhanh đã tới giờ học, hai người không nói nhiều nữa, chỉ có điều lúc học Trì Đường cảm giác bạn cùng bàn vẫn luôn để ý tới mình, một tay nàng chống ở vị trí xương gò má thâm tím, cuối cùng thực sự không nhịn nổi nữa viết một câu lên giấy rồi ném qua – nghe giảng cho tốt đi.
Cũng kỳ lạ, học kỳ 1 nàng cùng bàn với học bá, đều là bạn cùng bàn nhắc nàng tập trung vào học.
Giữa trưa, Du Dư biến mất trong chốc lát, Trì Đường trở về phóng ký túc dọn dẹp đồ đạc, lại bắt gặp Du Dư cầm một cái túi nhỏ quay lại. Nàng vừa thấy đồ trong túi liền cảnh giác lùi về phía sau: “Mình không thoa mấy cái này đâu, vốn chẳng có sao, thoa vào lại thành trầm trọng hóa vấn đề.”
Du Dư còn chưa mở miệng đã bị cự tuyệt, cô quen bị từ chối rồi, mở miệng nói: “Mình và cậu cùng thoa.”
Trì Đường: “Cậu không bị đánh thì thoa cái này làm gì?”
Không thể hiểu được chuyện mặt thoa thuốc tím đỏ muôn hồng nghìn tía đẹp như thế nào mà từ sáng sớm, các bạn học đã nhỏ to truyền tai chuyện ngày nghỉ nàng đánh nhau với các thanh niên bất lương ở bên ngoài, chờ tới chiều cả Du Dư cũng bôi mặt đỏ đỏ tím tím vậy là vừa hay bị cười nhạo chung, cả hai cùng bị cười nhạo.
Du Dư dường như có thể đoán được điều nàng đang suy nghĩ, cô nghiêm túc nói: “Mình không sợ bị cười, cũng không sợ người khác nói gì cả, nếu cậu cảm thấy thoa cái này khó coi thì mình và cậu cùng bôi.”
Cô bạn này nhìn thế mà còn tàn nhẫn hơn cả mình, Trì Đường cũng hạ quyết tâm: “... Được, cậu thích thoa thì mình thoa chung với cậu.”
Ai sợ ai nào.
Tiết học buổi chiều, ánh mắt chủ nhiệm lớp nhìn nàng có vẻ không được tốt cho lắm, ông liếc các nàng vài lần mới xác định được thứ trên mặt các nàng là gì. Quả nhiên, vừa tan học, các nàng đã được mới ngay tới văn phòng.
Trì Đường vốn đã chuẩn bị tốt câu trả lời nếu chủ nhiệm hỏi tại sao mặt nàng lại bị thương tới như vậy, có khi cũng giống chủ nhiệm cũ của nàng, gọi điện cho ba nàng để hòa giải, nhưng lão Phương cuối cùng cũng không hỏi chuyện gia đình nàng, chỉ dặn dò Du Dư kỳ này nên hỗ trợ bạn cùng bàn, cùng nhau học hành tiến bộ.
Trì Đường: Học hành tiến bộ??
Chủ nhiệm lớp chuyển hướng sang nàng, ngữ khí hòa ái: “Trì Đường, thành tích của trò không tồi, khảo sát cuối kì năm ngoái cũng có tiến bộ, năm nay nhất định phải cố lên, gắng hết sức tiến thêm vài hạng, được không?”
Cái chữ “Được” có chút nặng miệng, Trì Đường nói không nên lời, nàng thật sự không muốn chú tâm vào học tập quá nhiều, thực sự rất phiền. Nhưng Du Dư ở bên cạnh không thấy ngại miệng, cô đã nghiêm túc đồng ý với chủ nhiệm, giống
Chủ nhiệm lớp vui mừng mà nhìn hai người các nàng, gật gật đầu: “Tốt lắm, thứ có thể thay đổi vận mệnh cả đời người, chính là học tập, mặc kệ bây giờ có bao nhiêu khó khăn, chờ đến khi các em trưởng thành, quay đầu nhớ về, cũng chỉ có thể cười cho qua chuyện mà thôi.”
Trì Đường là một người không thích nghe lải nhải như canh gà của người già hầm vậy, nên đối với những lời này không có gì xúc động, cô trưng vẻ mặt lạnh nhạt, bị bạn ngồi cùng bàn kéo trở về phòng học.
Bạn cùng bàn đơn thuần hình như được canh gà cổ vũ, bắt đầu nghiêm túc tập trung học tập lần nữa, còn nghiêm túc hơn buổi sáng, giống một lọ chứa nước, lần thứ hai lắng đọng lại.
Trì Đường đợi nửa ngày cũng không thấy cô đến trông coi và đốc thúc mình học tập cho tốt, nàng còn tưởng rằng Du Dư năm nay so với năm trước sẽ càng điên cuồng ép nàng học tập. Nếu cô quản thật, chắc chắn Trì Đường sẽ mất kiên nhẫn, nhưng hiện tại cô đột nhiên mặc kệ nàng lại khiến Trì Đường cảm thấy kì quái.
Nàng lấy di động ra chơi lén, lại móc thêm một quyển tiểu thuyết ra đọc vài trang, Du Dư cũng không có phản ứng gì.
“Cậu không thúc giục mình học tập cho tốt à?” Trì Đường hỏi.
Du Dư mím môi, nghiêm túc thấp giọng tuyên bố: “Mình nghĩ kỹ rồi, cậu không học tập cũng được, mình học thay phần cậu, về sau mình đi làm có thể nuôi cậu.”
Trì Đường tiêu hóa ý tứ của bạn cùng bàn một chút, thật lâu sau mới hỏi: “Cho nên ý của cậu là, cậu muốn làm ba mình ?”
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)