Nhiệm vụ của học sinh là học tập nhưng đa số học sinh lại không thích học tập, giống như nhiệm vụ của người lớn là làm việc nhưng đa số người lớn cũng không thích làm việc.
Trì Đường nằm trong ‘đa số người’, vậy nên phản ứng đầu tiên của nàng khi nghe đến giảng bài là từ chối.
“Mình không nghe.”
Du Dư không khuyên nàng cố gắng học, chỉ nói: “Vậy khi nào cậu muốn khi thì nói với mình.”
Trì Đường hơi bất ngờ khi nghe cô nói vậy. Thấy cô nghiêng đầu sang chỗ khác tiếp tục bận rộn, Trì Đường cầm bút viết lung tung, đột nhiên cảm thấy buồn chán. Nàng ngẩng đầu nhìn xung quanh, bây giờ là tiết tự học.
Có bạn đang vội làm cho xong bài tập, có bạn thì đang sửa bài thi, có bạn lại lặng lẽ chơi điện thoại, có bạn thì tụ lại nói chuyện, cười hi hi ha ha, cũng có bạn ngồi nghe nhạc, trêu chọc nhau… Có người vui, có người buồn, mỗi người đều có chuyện để làm.
Nàng cảm thấy rất buồn chán, không muốn làm bất kỳ chuyện gì. Du Dư bên cạnh đang đắm chìm vào thế giới của mình, dường như không ở cùng một dòng chảy thời gian với mọi người.
Trì Đường lấy bài thi của mình ra, nhìn qua một lần rồi sửa đề. Nàng chỉ ngồi sửa đáp án, còn cách cụ thể làm ra đáp án thì nàng lại không biết.
Giáo viên toán của các nàng giảng bài không hề có tác dụng. Hình như thầy ấy nghĩ mỗi một học sinh ngu ngốc đều có chỉ số thông mình giống thầy ấy, nhìn qua vô số đề toán học trong vài chục năm như thầy ấy vậy. Thầy ấy cảm thấy câu hỏi nào cũng rất dễ, cho nên không có gì để giảng, câu nào cũng vội vàng lướt qua.
Vị thầy giáo trẻ tuổi kia hoàn toàn không biết nếu muốn đám học sinh ngu ngốc của mình nghe hiểu thì cần mổ xẻ từng chút một để giảng, mà thoạt nhìn thầy ấy cũng không có sự kiên nhẫn đó.
Ừm, những bài sai đó càng nghe càng không hiểu, vì thế nàng dứt khoát quang minh chính đại ngây người.
Có lẽ vì Trì Đường thật sự quá rảnh rỗi, không có chuyện gì làm, cũng có lẽ là vì bị cảm hóa bởi không khí chăm chỉ học tập xung quanh, nàng vậy mà lại bắt đầu ‘giằng co’ với đống đề. Nàng vừa lật sách vừa lật vở học thêm, cố gắng tìm ra cách giải đề.
Nhưng cách giải đề toán không vì sức mạnh ý chí của học sinh mà chuyển tới, có giằng co thì cũng chỉ có thể giằng co tới chết. Chưa qua nửa tiết, ham muốn học tập của Trì Đường đã bị dập tắt.
Nàng đưa tay bắn cục gôm nằm cạnh tay mình, cục gôm mềm mại thoáng cái bay đến chỗ Du Dư. Du Dư nhặt gôm lên, nhìn nàng bằng ánh mắt trong veo, hỏi lại: “Nghe giảng bài không?”
Trì Đường: “… Nghe.”
Du Dư xích lại gần nàng, lấy vở nháp của mình ra, dường như đã sớm chuẩn bị xong: “Chúng mình bắt đầu từ câu này.”
Giọng nói của cô rất thấp nhưng lại rất rõ ràng, câu hỏi khó trong mắt Trì Đường được cô giải ra, tức khắc có trật tự rõ ràng. Cái cảm giác sương mù dày đặc trước mắt bị đẩy ra, nhờ vào suy luận và kiểm tra không ngừng mà tìm ra được đáp án cuối cùng quả thật không tệ.
Trì Đường viết đáp án, nghiêng đầu nói với bạn cùng bàn của mình: “Nếu cậu là giáo viên thì chắc chắn là một giáo viên giỏi.”
Cẩn thận hơn nhiều so với giáo viên dạy toán của các nàng. Chỗ nàng không hiểu, Du Dư đều có thể giảng giải tỉ mỉ cho nàng.
“Mấy câu này lúc trước mình đều không làm được, ai ngờ cậu vừa giảng thì lại dường như rất dễ…” Trì Đường nói.
Du Dư lật trang bài thi của nàng: “Có lẽ giống như chơi trò chơi vậy. Những thứ học qua lúc trước đều là từng mảnh ghép nhỏ, bây giờ chúng ta cần không ngừng đặt những mảnh nhỏ này lại một chỗ, ghép ra hình dạng khác nhau.”
Trì Đường: “Nếu vậy thì mình chắc chắn đã vừa đi vừa ném mảnh ghép của mình rồi, cho nên mới không ghép lại được.”
Du Dư: “Không sao, nhặt lại là được.”
Trì Đường đột nhiên dùng cán bút gõ cô, có chút nhụt chí: “Nói dễ quá!”
Du Dư để mặc nàng gõ, chỉ một câu hỏi khác: “Chúng ta nhặt lại mảnh ghép này trước.”
Cô chỉ vào câu hỏi lớn thêm điểm cuối cùng.
Trì Đường vừa nhìn đã từ chối: “Câu hỏi này quá khó.”
Đối mặt từ chối, Du Dư không hề chớp mắt, tay đã đặt lên vở nháp: “Câu này không khó, nó chỉ có chút xảo quyệt.”
Trì Đường cam chịu số phận nghe giảng, đồng thời đã chuẩn bị sẵn nghe không hiểu: “Cậu nói cứ như nó là người vậy.”
Nào ngờ, nàng nghe hiểu. Thật thần kỳ. Du Dư thật thần kỳ.
Lúc nghe giảng được một nửa, Trì Đường liếc thấy Triệu Nhung Nhung ngồi trước đang nghiêng đầu dựa vào cạnh bàn các nàng, dường như đang tập trung nghe Du Dư giảng bài.
Trì Đường đè lại nắp bút của Du Dư, ý bảo cô tạm dừng, cố ý hắng giọng: “Con thỏ nào đó đang dựng tai lên nghe người khác nói chuyện kìa.”
Cái ghế bị kéo lên, Triệu Nhung Nhung nằm sấp lên bàn, vờ như đang nghiêm túc làm bài, lỗ tai đỏ lên.
Trì Đường hừ nhẹ, dùng tay chống cằm, nhíu mày với Du Dư, ý là “Không cho cậu ta nghe.”
Du Dư mỉm cười, ý bảo nàng tiếp tục mạch suy nghĩ.
Cả tiết tự học, Du Dư đều giảng bài cho nàng, không chỉ giảng bài sai mà còn giảng cả câu hỏi đúng sai của Trì Đường. Sau khi giảng xong hết, Trì Đường lật lại bài thi, chợt phát hiện nếu được thi lại thì nàng chắc chắn được điểm tuyệt đối, không phải kiểu nhớ câu trả lời để làm mà là có thể làm đúng hết toàn bộ.
Chuyện khiến Trì Đường ngạc nhiên hơn là nàng lại ngoan ngoãn, chăm chú học lâu như vậy, hoàn toàn không cảm thấy bực bội… Có lẽ đây là thời khắc nàng học tập chăm chỉ nhát kể từ sau khi tốt nghiệp mẫu giáo.
“Làm phí nhiều thời gian của cậu như vậy, cuối cùng cũng còn có chút tác dụng.” Trì Đường gấp bài thi lại, kẹp vào sách toán, không hề tiện tay nhét vào đáy hộc bàn như những bài thi trước.
Du Dư đang sửa sang lại bài thi các môn khác cho nàng. Trì Đường luôn để bài thi lung tung, Du Dư làm giáo viên cho nàng mấy tiết, đương nhiên có quyền xử lý bài thi giúp nàng. Cô nghe nàng nói thì lắc đầu: “Không phí thời gian.”
Trì Đường nghĩ bạn cùng bàn đang an ủi mình: “Không phí thời gian thì cái gì. Cậu giảng cho mình những thứ cậu đã sớm biết, chẳng lẽ còn có thể thu được thêm gì đó à?”
Du Dư: “Không có. Nhưng nếu làm một việc mà mình thấy vui thì tốn bao nhiêu thời gian cũng không phải lãng phí.”
Lúc cô một mình học hành sẽ cảm thấy bình tĩnh, thỏa mãn. Nhưng không biết vì sao, khi học chung với Trì Đường thì cô lại cảm thấy vui vẻ, có lẽ vì Trì Đường thú vị hơn cô.
Trì Đường không thể hiểu nổi: “Giảng bài cho người khác thì có gì vui, cậu nghiện làm giáo viên à.”
Du Dư không đáp, rút ra bài thi vật lý của nàng: “Tiếp theo muốn nghe giảng vật lý không?”
Đã vào giữa buổi, chuông nghỉ giữa giờ đã reo hai ba phút. Trì Đường đứng lên: “Để mình nghỉ ngơi một chút, đi vệ sinh một lát đi, cô giáo à. Lát nữa rồi giảng môn lý.”
Nàng đút tay vào túi đồng phục học sinh, nhanh chóng rời khỏi, mái tóc hơi dài bên má tung bay. Nàng đón ánh mặt trời, nửa khuôn mặt sáng ngời, mông lung, một mình lướt qua tiếng cười đùa, lướt qua những bạn học không rõ mặt.
Nam Lâm vào thu, ánh mặt trời càng thêm rực rỡ.
Lá cây bạch quả ngoài cửa đã chuyển vàng. Trong lúc học, việc Du Dư thích nhất là quay đầu nhìn cây bạch quả chậm rãi chuyển vàng đó. Màu sắc của nó cực kỳ rực rỡ, vô cùng thu hút ánh nhìn của cô, dường như cô trời sinh đã bị thu hút bởi những thứ rực rỡ.
Trì Đường quay lại khi chuông vào học vang lên. Nàng ngồi về chỗ, đột nhiên để tay trước mặt Du Dư, giũ tay áo.
Một chiếc lá bạch quả vàng óng ánh rơi xuống từ ống tay áo của nàng, như một chú bướm rơi xuống mu bàn tay Du Dư, sau đó lại rơi xuống cạnh ngòi bút của cô.
“Mình vừa nhặt được một cái lá rất đẹp.” Trì Đường tùy ý nói: “Cậu có muốn không?”
Du Dư nghiêng đầu nhìn nàng: “Muốn.”
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)