Trong mười mấy năm cuộc đời ngắn ngủi của mình, Du Dư đã từng có rất nhiều lúc tuyệt vọng. Đó là cái cảm giác kiểu nếu không có ai giúp đỡ thì quả thật không có cách nào vượt qua được thời khắc đó.
Lúc ba cô dẫn theo anh họ tới nhà thầy chủ nhiệm gây chuyện ầm ĩ, cô có cảm giác mình không thở nổi. Cảm giác sợ hãi và tuyệt vọng khiến cô cảm thấy mình như đang chết chìm trong biển.
Cho dù cô đã rời khỏi nhà thầy chủ nhiệm tốt bụng, trốn đến tận đây, tìm được một chỗ nương thân nho nhỏ nhưng cô vẫn luôn lo lắng ba cô sẽ đột nhiên xuất hiện trước cửa. Vì vậy, cô luôn không ngừng nhìn ra ngoài cửa sổ thủy tinh, không có cách nào yên tâm.
“Cậu đi với mình không, mình dẫn cậu đi tìm một chỗ trốn.” Khi Trì Đường đứng trước mặt cô, vươn tay với cô, Du Dư vô thức nắm tay nàng.
Ngay lúc cô ở một ngôi trường xa lạ, cố gắng không hề để ý đến ánh mắt kỳ lạ của mọi người, xem học tập trở thành duy nhất thì cũng lúc lần đầu tiên Trì Đường chủ động vươn tay với cô.
Khi cô cầm tay Trì Đường, cô rốt cuộc cũng có một phút giây ngắn ngủi cảm nhận được một chút yên tâm.
Trong đêm tối, các nàng ngồi xe về tới nhà Trì Đường. Du Dư nhìn ánh sáng lờ mờ tản ra từ ngôi nhà, bắt đầu có chút do dự: “Mình ở nhà cậu không sao chứ?”
Trì Đường lại nói với cô: “Không, tụi mình không ở đây. Cậu đứng đây chờ mình.”
Nàng lặng lẽ mở cửa vào nhà, lấy ra một xâu chìa khóa lâu rồi không dùng và một xấp tiền mặt từ trong hộc tủ, sau đó mặc vào chiếc áo len đã cởi ra lúc trước, đeo một cái túi ra khỏi nhà, lôi kéo Du Dư chạy như bay tới bến xe.
Ngồi lên xe, đích đến là một huyện thành nhỏ có tên huyện Bồng Ninh nằm cạnh thành phố Nam Lâm.
“Quê của bà nội mình ở đó, sau khi bà mất thì căn nhà đó đã bỏ trống. Tụi mình tới đó thì sẽ không có ai tìm được tụi mình.” Sau khi lên xe, Trì Đường giống như đã vứt bỏ được gánh nặng nào đó, trở nên có chút phấn khởi.
Du Dư cảm nhận được nàng vô thức nắm chặt tay cô. Cô đột nhiên nhận ra không chỉ có cô là không có cách nào yên tâm, muốn trốn tránh mà có lẽ Trì Đường cũng vậy. Nàng cũng muốn trốn tránh gì đó, nàng cũng đang căng thẳng.
Đêm nay, các nàng cùng nhau bỏ trốn, trong lòng đều cùng phấn khởi và sợ hãi.
Huyện Bồng Ninh không lớn, tuy gọi là huyện nhưng thực tế thì ngay cả xe taxi cũng không có. Lúc các nàng xuống xe đã là chín giờ tối.
“Trước đây mình đã tới đây vài lần, nhưng mình không nhớ rõ lắm. Để mình đi hỏi thử xem.” Trì Đường tới một tiệm ven đường hỏi đường, biết được chỗ đó cách đây không xa liền đi bộ về phía trước với Du Dư.
Suốt cả quãng đường, Du Dư rất im lặng, nhìn cửa hàng xung quanh đường đi, lặng lẽ nhớ đường.
Trì Đường bỗng nhiên bấm điện thoại: “Cậu nhìn nè.”
Du Dư nhìn điện thoại của nàng, thấy được số dư trong thẻ của nàng.
Trì Đường gật đầu một cái: “Mình có tiền tiết kiệm đủ để tụi mình ở đây tới hết kỳ nghỉ đông rồi về lại trường, cậu không cần phải lo.”
Thấy Du Dư mở miệng muốn nói gì đó, nàng lại nói: “Mình đảm bảo sẽ không để cậu đói chết, cũng không cần cậu trả lại tiền. Tự mình muốn tới nơi này, coi như cậu đi với mình, mình bao ăn bao ở.”
Trong lòng Du Dư nảy sinh vô số cảm giác phức tạp, không thể dùng từ ngữ để biểu đạt được tâm trạng, một hồi sau mới ừ.
Cô nhìn gò má Trì Đường, nghĩ: Sau này, mình chắc chắn phải báo đáp cậu ấy. Nếu cậu ấy có yêu cầu hoặc nếu cậu ấy gặp phải khó khăn, mình cũng sẽ giống cậu ấy bây giờ, nói với cậu ấy không cần lo lắng.
Nhà của bà nội Trì Đường là một căn nhà nhỏ hai tầng tự xây ở khu nội thành cũ, có sân và một khu vườn nhỏ phía sau, bên trong có trồng một gốc cây sơn trà, phía dưới cùng là một cái cửa cuốn. Trì Đường nhờ vào đèn đường mới nhận ra căn nhà nhỏ đã lâu không có người ở, dính đầy tro bụi này. Nàng lấy ra chìa khóa, mở cửa.
Cửa cuốn đã lâu không có được kéo ra, có chỗ hơi kẹt, không kéo được. Du Dư tiến tới kéo giúp, hai người hợp sức mới kéo được cánh cửa cót két lên.
Mò mẫm mở đèn, ánh sáng sáng sủa chiếu xuống, Trì Đương mới hơi thả lỏng: “Cũng may còn có điện.”
Đám tang của bà làm vội vàng, căn nhà nhỏ phía sau này được để lại cho ba nàng, ba nàng cũng không thèm để ý, điện nước trong nhà lại dường như chưa bị cắt. Mọi thứ trong nhà thuộc về bà đều đã bị đốt, chỉ còn một ít đồ dùng trong nhà. Cái giường trong phòng bà lúc trước cũng đã bị đốt rồi, trong phòng khách còn có một cái giường. Cái giường trong phòng khách bị chất đại cùng với đống sofa chưa xử lý bên ngoài, được bọc hết lại bằng giấy dầu.
Cửa sổ được đóng chặt, trên đất phủ một lớp bụi. Các nàng bước vào, in lại từng hàng dấu chân trên lớp bụi đó.
Ấn tượng của Trì Đường về nơi này hoàn toàn dừng ở lúc bà nội qua đời, nàng tới nơi này ở một tuần để dự đám tang.
“Dơ quá đi... Nếu không thì hôm nay tụi mình ra ngoài tìm nhà trọ ở một đêm đi?” Trì Đường hỏi.
Du Dư: “Ở đây có nước không? Nếu có nước thì dọn dẹp một chút là được. Để mình làm.”
Cô xé giấy dầu bọc sofa và giường ném sang một bên, cuối cùng cũng có thể để ba lô của hai người xuống. Thật ra, Trì Đường cũng rất lạ lẫm với căn nhà này nhưng nàng vẫn dẫn Du Dư đi khắp nơi nhìn, tìm được thau và khăn, sau đó hứng nước trong nhà vệ sinh.
Vòi nước có chút rỉ sét, sau khi mở ra thì phát ra tiếng ‘xuy’ một hồi mới bắt đầu có nước chảy ra.
Nhà vệ sinh chật chội, bình đun nước lại là loại bình kiểu cũ. Trì Đường nghiên cứu một hồi mới tìm thấy nút bật, may mắn là còn có thể dùng. Nàng đã bắt đầu nấu nước, chỉ là số trên màn hình đã hư rồi, cũng không biết rốt cuộc là biểu thị hai mươi hay ba mươi.
Du Dư bưng thau nước lên lầu quét dọn vệ sinh, Trì Đường cũng đi theo sau. Nàng vào mấy căn phòng ngủ tìm chăn trong tủ quần áo, nếu không có chăn thì các nàng vẫn phải ra ngoài tìm khách sạn để ngủ.
Lúc này, nàng có chút vui mừng vì ba nàng là người dọn dẹp căn nhà này sau cùng. Ba nàng ghét nhất là những chuyện nhỏ nhặt phiền phức này nên ông ấy lười xử lýrất nhiều thứ trong nhà. Phía trên cái tủ trong phòng ngủ chính có hai cái chăn, nàng mang ghế tới lấy chăn xuống.
Chăn vừa dày vừa nặng, có lẽ đều do bà nội làm lúc trước. Bà nàng đã quen dùng kiểu chăn bông dày như vậy.
Du Dư nghe thấy âm thanh, qua tới giúp nàng mang hai cái chăn tới cái giường trong phòng khách. Cứ như vậy một hồi, cô đã lau xong hai cái cửa sổ, lúc này lại đang lau nhà.
Trì Đường: “Không cần quét nhà à? Không thì dùng cây lau nhà mà lau, cậu lau như vậy không thấy mệt sao?”
Du Dư: “Không có cây lau nhà. Sàn nhà này có nhiều bụi lắm, không thể quét, trực tiếp dùng khăn lông lau se tương đối sạch.”
Trì Đường chợt nhận ra Du Dư thật sự rất giỏi, có lẽ vì lúc trước khi ở nhà đã làm không ít việc nhà. Lúc nàng còn đang ở trong phòng định trải chăn nhưng lại không phân biệt được mặt trước mặt sau thì Du Dư đã nhanh chóng lau hơn một nửa sàn nhà. Đương nhiên, đó cũng là vì căn nhà này quả thật không lớn.
Phát hiện mình không nhận ra được sợi bông, Trì Đường chỉ đành nói: “Mình đi tìm vỏ chăn.”
Chờ nàng tìm vỏ chăn xong quay lại thì thấy sàn nhà đã được Du Dư lau sạch, ngay cả sợi bông trên giường cũng được trải ra gọn gàng, cô còn đang dọn dẹp một chút trong nhà vệ sinh.
Trì Đường cố gắng bao vỏ chăn nhưng cái chăn này thật sự quá to, nàng bao cả buổi cũng không làm xong. Du Dư vừa rửa tay bước vào, thấy thế thì qua tới giúp đỡ. Không biết cô làm thế nào, chỉ giật hai góc chăn thì chăn đã gọn gàng.
“Vỏ chăn hơi to, kéo không hết, cứ như vậy đi.”
Trì Đường thở dài một hơi, ngồi xuống giường.
Du Dư ngồi xuống cái ghế nhỏ đối diện nàng, đặt hai tay lên đầu gối, hỏi nàng: “Cậu mệt không?”
Trì Đường rủ mắt nhìn đôi bàn tay của Du Dư. Tay cô cũng không đẹp, có chút thô ráp, khớp xương hơi thô, hẳn là dấu vết của một bàn tay thường bị tổn thương do giá rét.
Trì Đường nhìn một hồi, tùy ý nói: “Ừm, mệt.”
Du Dư không biết nên nói gì mới tốt, tiếp tục im lặng.
Trong phòng hơi lạnh, bên ngoài lại có gió lớn. Trì Đường ngồi một lát rồi đứng dậy: “Đi, ra ngoài mua đồ.”
Ở ngã tư gần đây có một siêu thị nhỏ, bên ngoài có dựng hai cái lều nhỏ màu đỏ, đặt từng rương hoa quả, sữa và quà tặng, đều là những thứ dùng để tặng năm mới. Hai người tới siêu thị mua bàn chải đánh răng, khăn mặt và mấy thứ cần thiết khác, mua thêm một ít thức ăn, sau đó Trì Đường mới lấy thêm một cái lò sưởi nhỏ rồi đi tính tiền.
Cái lò sưởi này giống như một cái quạt điện nhưng không có cánh quạt. Căn nhà này không có thiết bị sưởi ấm, điều hòa cũng đã hư, cũng không có thảm nhiệt nên lạnh đến mức Trì Đường có chút chịu không nổi.
Mua xong đồ ra khỏi siêu thị nhỏ, bên ngoài bắt đầu có tuyết rơi.
“Tuyết rơi rồi.”
“Ừm, tuyết rơi.”
Phía xa vang lên tiếng pháo, bùm bùm liên tục. Trong thành phố lớn đã cấm đốt pháo nhưng ở cái nơi nho nhỏ này thì lại không, lúc đón năm mới vẫn có không ít người đốt pháo. Các nàng đi trên đường, luôn có thể thấy rất nhiều vụn giấy đỏ rơi ven đường.
Các nàng về lại nhà, đóng cánh cửa cuốn phía dưới.
Cái lò sưởi đặt trong căn phòng hẹp như một mặt trời nhỏ, ánh sáng ấm áp màu vàng đủ để chiếu sáng cả căn phòng. Chỉ chốc lát sau, nhiệt độ cả phòng đã tăng lên, cảm giác ấm áp khiến người khác bất giác bình tĩnh lại.
Ngoài cửa sổ, bóng đêm dày đặc, tuyết rơi càng lúc càng nhiều.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)