Chiếc chăn bông chưa được phơi nắng vẫn còn nặng, khi đắp ở trên người nên có chút không thoải mái và hơi khó thở, lại còn thoang thoảng mùi ẩm ướt nữa. Trì Đường có chút khó ngủ, màn cửa đã kéo lên một nửa, nàng rất muốn chừa lại một chút khe hở để có thể nhìn thấy tuyết rơi ở bên ngoài.
Điện thoại bỗng nhiên reo lên, ba nàng gửi tới một đoạn ghi âm. Trì Đường chỉ là thuận tay bấm vào thì câu nói “Con còn không về nữa thì sau này cũng không cần về” đã vang vọng rõ ràng khắp phòng
Trì Đường không nghĩ tới âm thanh phát ra sẽ lớn như vậy, lập tức bấm nút giảm âm lượng nhưng một câu nói ngắn ngủi đã nói xong rồi, Du Dư cũng đã nghe thấy.
Du Dư vừa nãy vẫn luôn nhắm mắt lại, không nhúc nhích, Trì Đường còn tưởng rằng cô đã ngủ thiếp đi. Sauđoạn ghi âm vang lên thì nàng lại đột nhiên nghe thấy cô hỏi: “Cậu không định quay về sao?”
Trì Đường vốn dĩ đang nằm nghiêng, nghe cô nói thì nằm ngửa lại, buông điện thoại xuống, rồi nói: “Không về”.
Đây không phải lần đầu tiên ba nàng nói như vậy, mà mỗi lần nói ra, Trì Đường đều cảm thấy người đàn ông kia là thật sự nghĩ như vậy, thật sự không muốn coi nàng là con mình, chỉ là không có cách nào nói ra mà thôi.
Bên ngoài có một số người đang đốt pháo hoa, sắp hết năm, những người có nhà đều ở nhà.
Weixin không có động tĩnh gì nữa, ba nàng chỉ gửi cho nàng một tin nhắn rồi lại không để ý đến nàng nữa.
Pháo hoa nổ vang một hồi lâu, bao nhiêu cảm xúc phức tạp trong lòng Trì Đường cũng đột nhiên nổ tung như pháo hoa.
“Trước khi ly hôn, ba mẹ mình đã kiện cáo rất lâu trên tòa.” Trì Đường nhìn lên trần nhà, mở miệng nói: “Khi đó, hai người họ ngoại trừ tranh cãi về tài sản và mấy căn nhà thì còn tranh nhau quyền nuôi dưỡng mình. Nhưng mà, họ không phải đang tranh xem ai nuôi mình mà là tranh xem ai không phải nuôi mình.”
“Mẹ mình sợ mình ăn bám bà ấy, làm lỡ việc tìm bạn trai mới của bà ấy, làm lỡ việc tái hôn với một người đàn ông tốt của bà ấy. Bà ấy đã lén cho mình rất nhiều tiền tiêu vặt, bảo mình chủ động chọn theo ba mình.”
“Thế nhưng ba mình cũng không muốn mình, mình cũng không phải con trai. Đáng tiếc, ông ấy kiểm tra và phát hiện ông ấy có bệnh, ngoại trừ mình ra thì sẽ không có con được nữa. Cho nên, ông ấy mới nhận chuyện xui xẻo là tiếp tục nuôi mình này. Có điều, ông ấy lại rất chán ghét mình, chán ghét hơn cả lúc trước, luôn cảm thấy là mình đã chiếm mất vị trí con của ông ấy.” Trì Đường cười giễu.
“Lúc ông ấy uống rượu say luôn luôn mở miệng trách mình, nóinếu cả đời ông ấy chỉ có thể có một đứa con thì tại sao lại không phải là con trai chứ.”
Du Dư lẳng lặng nghe, cô đã đoán rằng Trì Đường có thể không có mối quan hệ tốt với mọi người trong gia đình mình, nhưng chính cô cũng không nghĩ tới sẽ là bộ dạng này.
Trì Đường phát giác chính mình nói quá nhiều, thế nhưng trong lòng lại không nhịn được, cứ cảm thấy ủy khuất và phẫn nộ, cuối cùng nói ra một câu nói đầy oán hận:
“Nếu đã không cần mình thì tại sao ngay từ đầu lại sinh mình ra chứ?”
Máy sưởi nhỏ còn chưa tắt, ánh sáng vàng ấm áp làm cả căn phòng trở nên sáng sủa. Du Dư vừa quay đầu lại, đã nhìn thấy trong ánh mắt của Trì Đường chứa đầy nước mắt, sắp sửa rơi xuống.
Cô không biết nên nói cái gì, đành phải ngồi xuống rút lấy một tờ khăn giấy, nhẹ nhàng đặt tại khóe mắt của Trì Đường.
Trì Đường không nhìn cô, cầm lấy tờ khăn giấy kia, xoay người nhìn bức tường đối diện, không lên tiếng nữa.
Chờ một lát sau Du Dư cũng không nghe thấy nàng có bất kỳ động tĩnh gì nữa, nên trong lòng âm thầm đoán, Trì Đường đã hết buồn, đại khái vì mới vừa rồi nói những chuyện kia cùng với cô nên giờ mới cảm thấy lúng túng như vậy.
Trì Đường nhìn vậy nhưng thật ra là người rất hiếu thắng và cứng đầu. Lúc làm bạn ngồi cùng bàn với nàng, nếu như nàng gặp phải chuyện gì cảm thấy lúng túng thì sẽ im lặng không để ý đến người khác giống vậy, còn nếu thật sự rất xấu hổ thì sang ngày hôm sau nàng vẫn sẽ không nói nhiều, dường như như vậy thì có thể khiến nàng nhìn có vẻ rất lạnh lùng.
Lúc các nàng còn chưa thân nhau thì Trì Đường lại là người đầu tiên nhận ra sự bối rối của cô, hơn nữa còn bất ngờ mua áo ngực cho cô, cũng giống như bây giờ, tỏ ra cực kỳ lạnh lùng để che giấu sự xấu hổ.
Thật ra, lúc đó cô không muốn nhận, cô không có thói quen nhận thiếu nợ người khác gì cả. Nhưng vẻ mặt của Trì Đường lúc đó... Nếu như cô trả lại, nàng chắc chắn sẽ thẹn quá hóa giận.
Hơn nữa, đây cũng là lần đầu tiên cô nhận được ý tốt, tuy không quen nhưng cũng phải quý trọng.
“Trì Đường”.
Trì Đường cảm giác trên vai bị người đụng một cái, nàng nhắm mắt lại không đáp.
Du Dư cũng không có để ý, chỉ nói với nàng: “Chờ đến khi tụi mình trưởng thành, tất cả đều sẽ tốt lên thôi.” Đây là câu mà giáo viên cũ của cô đã nói với cô, cô vẫn luôn dùng những lời này để tiếp tục kiên trì.
“Chờ đến khi tụi mình trưởng thành, có thể tự mình kiếm tiền nuôi sống mình, tìm được một công việc mình thích... Mọi thứ đều sẽ ổn thôi, kiên trì thêm chút nữa.”
Trì Đường không nói chuyện nhưng trong lòng lại có chút không được tự nhiên, không nhịn được mà nghĩ: Du Dư cũng không tốt hơn gì mình, cô còn tới an ủi mình?
Trì Đường mang theo suy nghĩ này, mơ mơ màng màng ngủ mất. Du Dư lại không ngủ được. Cô tính toán số tiền mình tiết kiệm được, lại nghĩ tới ba cô đã buông tha cô, rời khỏi Nam Lâm chưa, còn nghĩ tới tương lai, nghĩ tới rất nhiều chuyện.
Bàn chân của Trì Đường lạnh lẽo, dường như ngủ không ấm, vô thức đưa qua bên cạnh. Du Dư cảm giác mình đụng phải mội tảng băng, ngừng lại suy nghĩ, lặng lẽ đưa bàn chân ấm áp của mình tới gần nàng. Cô nghĩ ngày mai có lẽ nên rót một túi chườm nóng cho Trì Đường mới được.
Ngày hôm sau, Trì Đường thức dậy thì phát hiện Du Dư không biết đã rời giường từ lúc nào. Nàng mặc quần áo rồi ra ngoài nhìn thử thì thấy phòng khách nhỏ còn chưa dọn dẹp xong hôm qua đã được quét dọn sạch sẽ.
Trì Đường: “...”
Du Dư đang ở phòng bếp, Trì Đường dựa vào khung cửa, hỏi cô: “Cậu dậy lúc mấy giờ vậy? Cậu sắp dọn xong hết mọi thứ rồi đấy.”
Du Dư quay đầu nhìn cô: “Cậu đừng dựa lên khung cửa, mình còn chưa lau khung cửa.”
Trì Đường cúi đầu, quả nhiên thấy trên quần áo có vết bẩn. Ngay lúc nàng giơ tay lên định phủi thì Du Dư đã cầm khăn ấm đến lau sạch chút bụi bẩn đó.
Trì Đường: “... Đừng quét dọn nữa, tụi mình ra ngoài ăn sáng đi.”
Du Dư: “Cậu có muốn mua đồ về tự nấu cơm không? Hôm nay là đêm ba mươi, hẳn là có rất ít cửa hàng còn mở cửa.”
Trì Đường cùng cô lục lọi phòng bếp một lần. Bình gas dùng cho bếp gas mà lúc trước bà nội nàng dùng đã không còn rồi, chỉ tìm được một cái lò vi sóng có thể dùng được, nồi niêu xoong chảo thì bị chất đống trong tủ, đóng đầy bụi. Trì Đường thấy những thứ đó thì không có tinh thần xử lý, muốn ra ngoài tạm thời mua mới hết. Nhưng nàng còn chưa nói ra khỏi miệng thì Du Dư đã bưng nước tới, bày ra dáng vẻ như muốn rửa hết mọi thứ.
Cuối cùng, Trì Đường chỉ có thể nói: “Đi lấy nước nóng rửa đi, cậu dùng nước lạnh không thấy lạnh à?”
Hai người ăn sáng xong thì ngồi chồm hổm trong phòng lau chùi hết một ngày. Trì Đường không nhớ rõ đã bao lâu rồi cô không dọn dẹp vệ sinh như vậy. Trên thực tế, nàng không giúp đỡ được gì nhiều. Tuy rằng không muốn thừa nhận nhưng có khả năng nàng còn gây thêm phiền phức cho Du Dư nữa.
Du Dư học tập chăm chỉ, quét dọn vệ sinh cũng nghiêm túc. Có nhiều lần Trì Đường đã cảm thấy ổn rồi nhưng vừa quay đầu thì lại thấy cô đang lau mấy cái khe góc.
“Ở đó không cần lau, đừng quan tâm nó.”
“Được, sắp xong rồi.”
“Vì sao dưới giường và dưới sofa cũng phải lau chứ?”
“Ừ, sắp xong rồi.”
“Đừng lau chỗ đó nữa, tụi mình cũng không ở lại lâu.”
“Ừm, mình lau xong rồi.”
Trì Đường nhìn bóng lưng bận rộn của bạn ngồi cùng bàn, có cảm giác không biết nói gì. Tại sao phải làm như đây là nhà của các nàng, tốn công tốn sức quét dọn nhiều như vậy?
Nhưng Trì Đường cũng không thể không thừa nhận khi căn nhà nhỏ này trở nên sạch sẽ thì không hiểu sao nàng lại càng thêm yên tâm một chút. Ở đây dường như không còn chỉ là một chỗ nghỉ chân tạm thời mà là căn nhà có thể ở lại được.
Buổi trưa ăn mì tôm qua loa, buổi tối Trì Đường vốn định tìm một cửa tiệm nhỏ còn mở để mời Du Dư ăn một bữa ngon. Có điều, nàng đã đánh giá cao cái huyện thành nhỏ này. Lúc này, ngoại trừ mấy cái siêu thị ra thì hoàn toàn không còn có cửa hàng nào khác mở cửa, tiệm ăn cũng không có.
“Tụi mình mua sủi cảo về nấu đi.” Du Dư cũng không thèm để ý, đứng chọn sủi cảo trong tủ đông.
Cuối cùng, hai người mua sủi cảo và bánh trôi, cầm đồ mua được, đạp lên tuyết đọng bên đường để về nhà.
Buổi tối đêm ba mươi, mỗi người các nàng bưng một chén sủi cảo, hơ lò sưởi nhỏ, xem tiết mục trên truyền hình qua ipad của Trì Đường.
Những khuôn mặt tương tự, tiết mục mở màn giống nhau, một màn ca múa vui vẻ rực rỡ màu sắc.
Trì Đường lột hai cái trứng kho xì dầu, cho Du Dư một cái, bày ra vẻ mặt một lời khó nói hết xem tiết mục: “Đây là bộ quần áo xấu xí gì thế, xanh đỏ lòe loẹt, lúc nhảy lên y như một miếng gạch men.”
Du Dư nghe nàng nói như vậy đã buồn cười, cảm thấy nàng nói chuyện còn thú vị hơn tiết mục náo nhiệt kia.
Nghe tiếng pháo hoa ầm ĩ bên ngoài, Du Dư và Trì Đường trải qua đêm giao thừa cùng nhau đầu tiên trong đời.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)