Sắp tới kỳ thi giữa kỳ, mọi người đều rơi vào trạng thái điên cuồng ôn tập, ngay cả người đi vệ sinh trong giờ học cũng ít đi nhiều.
Thành tích của Trì Đường khá tốt, cho dù nàng không chăm chỉ bằng những bạn học suốt ngày ôm sách vở khác, luôn đợi nước đến chân mới nhảy nhưng mỗi lần thi vẫn đều có thể có thành tích tốt. Không thể không nói, thật ra trong lòng nàng khá tự hào về bản thân nhưng chính nàng lại chưa từng nhận ra bí mật này. Sau khi trở thành bạn cùng bàn với Du Dư thì cảm giác đó đã không còn xuất hiện nữa.
Không ai có thể dương dương tự đắc vì sự khôn lỏi của mình trước mặt một học sinh xuất sắc được.
Các nàng phải thi chín môn, mỗi học sinh hoặc nhiều hoặc ít sẽ có môn học lệch, có môn giỏi và có môn không giỏi. Nhưng Du Dư không như vậy, cô chỉ có môn giỏi và có môn càng giỏi hơn. Không nói đến toán, lý, hóa, ngay cả những môn cần học thuộc dài như chính trị, lịch sửmà cô cũng giỏi.
Buổi tối trước ngày thi, Du Dư vẫn bình tĩnh học tập, duy trì tiến độ bình thường như lúc không thi, không hề có vẻ khẩn trương vì kỳ thi, cũng không ôn tập riêng một môn. Những điều này rất bình thường đối với vị học sinh xuất sắc này. Từ sau kỳ thi đầu tiên, cô vẫn luôn vững vàng đứng đầu.
Là bạn cùng bàn với cô, thấy được toàn bộ quá trình ôn tập của cô ở khoảng cách gần, Trì Đường có một thắc mắc.
“Hình như mình chưa thấy cậu ôn lịch sử và chính trị?”
Du Dư nhìn nàng: “Đã thuộc rồi, không cần phải nhìn đi nhìn lại.”
“Thuộc rồi… Cậu học bao lâu?”
“Hai lần.”
Trì Đường lấy ra quyển sách lịch sách vẽ đầy ngang dọc của nàng, lập tức chọn một đoạn, chỉ vào đó. Du Dư nhìn thoáng qua rồi xoay đầu lại tiếp tục giải đề lý, trong miệng đọc làu làu, không thiếu một chữ.
Trì Đường: “…”
Du Dư đọc xong, thấy nàng không lên tiếng nên nghiêng đầu sang nhìn. Có lẽ bị vẻ mặt ghen tị không chút che giấu của nàng chọc cười, cô nở nụ cười vui vẻ.
Trì Đường chợt phát hiện dường như Du Dư có chút thay đổi. Trước đây, cô không cười, cũng sẽ không nhìn thẳng vào mắt nàng. Nàng còn nhớ rõ rất lâu về trước, trong mắt Du Dư dường như không có những người khác, chỉ có thể nhìn thấy các loại đề thi, sách vở đặt trước mặt, đắm chìm trong thế giới của mình. Nhưng hiện tại, trong mắt cô đã có nàng, đôi mắt trong veo phản chiếu hình bóng nàng.
Trì Đường dời mắt, nhìn cây bạch quả đang chuyển vàng ngoài cửa. Mùa thu dường như đã bất giác đến, lặng im không tiếng động.
Đối với đa số học sinh mà nói, ba ngày thi như ba ngày sống không bằng chết. Sau khi thi xong, cho dù là Trì Đường thì cũng lộ ra vẻ tự kỷ, đeo tai nghe đờ ra. Đề thi rất khó, cực kỳ khó, nàng cảm thấy lần này có lẽ mình thi không tốt.
Phía sau đầy rẫy tiếng thảo luận ồn ào, liên tiếp đều là tiếng than thở “Lần này mình thi không tốt”, “Mình cũng thi không tốt, làm sao đây”, “Thật sự quá khó, thầy cô muốn chúng mình chết mà”. Đương nhiên, có một số người thi không tốt thật nhưng ngoài ra cũng có một số ít không phải thật sự thi không tốt, đó chỉ là sự khiêm tốn riêng của những học sinh xuất sắc mà thôi.
Trì Đường bỗng nhiên hứng thú hỏi Du Dư: “Cậu thi thế nào?”
Du Dư dừng bút, thành thật trả lời nàng: “Mình cảm thấy thi khá tốt.”
Câu trả lời này không kích thích Trì Đường nhưng dường như lại kích thích những người khác. Triệu Nhung Nhung ngồi trước quay đầu xuống, cười giả dối: “Người đứng đầu toàn khối sao có thể thi tệ được. Trì Đường, cậu hỏi vậy cũng như không hỏi.”
Trì Đường không trả lời, cô ta lại tự tìm chuyện nói: “Gần đây mình thường thấy hai cậu nói chuyện, mình nghĩ Trì Đường cậu đừng nên làm phiền việc học của Du Dư nữa. Cậu ấy bận như vậy, cậu nói chuyện với cậu ấy thì cậu ấy phải dừng lại nói chuyện với cậu. Nếu phiền cậu ấy, khiến thành tích của cậu ấy tuột xuống thì giáo viên chủ chắc chắn sẽ tìm cậu nói chuyện đó.”
Lúc nói chuyện, cô ta hoàn toàn không nhìn Du Dư, cũng không giống đang nghiêm túc nói chuyện với Trì Đường, không biết rốt cuộc đang coi thường ai.
Trì Đường không nhìn nổi dáng vẻ nói bóng nói gió của người khác, ném chiếc bút đang cầm, ôm tay nói: “Cậu quan tâm nhiều ghê đó. Chúng tôi nói chuyện phiếm chứ không phải hẹn hò, không ảnh hưởng việc học. Cậu cứ yên tâm đi, cho dù có ảnh hưởng thì cậu ấy chắc chắn cũng thi tốt hơn cậu. Cậu rảnh rỗi như vậy, không bằng tự quan tâm mình nhiều hơn đi.”
Triệu Nhung Nhung bị nàng chọc tức, đang định nói nữa thì bị bạn ngồi cùng bàn kéo lại: “Bỏ đi, đừng nói chuyện với họ.”
Trì Đường đột nhiên cảm thấy cực kỳ nhàm chán, phụng phịu lật sách cũng không nói nữa.
Một lát sau, bên cạnh đẩy tới một quyển vở. Nàng theo bản năng cho rằng Du Dư lại đưa đề tới, nhưng sau khi nhìn mới biết đó không phải là đề mà là một tờ giấy nhỏ.
Trên quyển vở viết đầy các công thức và bản nháp của nàng xuất hiện mấy hàng chữ ngay ngắn. Từ việc học sinh xuất sắc chăm chỉ học hành lại gửi giấy trong tiết tự học mà nói thì nàng quả thật đã dạy hư cô.
“Đừng nghe lời cậu ấy, sẽ không ảnh hưởng tới mình.”
“Mình không thích nói chuyện với người khác, nhưng cậu không giống những người khác.”
Trì Đường cảm thấy tâm trạng mình tốt hơn, viết lên vở một câu.
“Triệu Nhung Nhung là một đứa ngốc, sao trong lớp tụi mình lại có nhiều kẻ ngốc vậy chứ.”
Nàng không chút khách khí mắng người, chữ viết cũng toát ra khí chất lạnh lùng khi mắng người. Chữ của nàng không ngay ngắn như chữ của Du Dư mà có vẻ tinh nghịch, hai kiểu chữ đặt cạnh nhau, khác biệt rõ ràng.
Nàng viết xong thì đẩy lại, Du Dư bên kia nở nụ cười.
Bài thi được phát ra, không chút bất ngờ nào, Du Dư lại giành hạng nhất. Trên bảng vàng dán tại bảng thông báo, tên người đứng đầu là cô. Khi toàn bộ học sinh bị kỳ thi giữa kỳ cực khó đánh bại, cô thậm chí còn phát huy tốt hơn bình thường, tổng điểm còn cao hơn người đứng thứ hai toàn khối năm mươi điểm, khiến giáo viên toàn trường khiếp sợ.
Giáo viên lớp Hai khi phát bài của những học sinh khác thì trưng ra khuôn mặt mẹ kế, táo bạo đập bàn, lúc đến Du Dư thì lại tức khắc biến thành mẹ ruột từ ái, lôi cô ra khen ngợi.
Du Dư vẫn như cũ, chỉ đứng nghe khen mà không nói gì, nhưng dù vậy vẫn có người đồn Du Dư kiêu ngạo, tự cao, thi tốt một lần thì khinh người.
Không phải lần đầu có người nói như vậy, Du Dư cũng hoàn toàn không để ý. Điều khiến cô vui vẻ là vì thành tích lần thi này của cô thật sự rất tốt, toán, lý, hóa đều tròn điểm nên các giáo viên quyết định tặng cô một số tiền khuyến khích.
Đối với những học sinh khác mà nói, hai trăm tệ không phải là số tiền lớn nhưng đối với người thiếu tiền như Du Dư thì đây lại là niềm vui bất ngờ.
“Phần thưởng là của Du Dư, cậu vui vẻ như vậy làm gì. Người khác không biết còn tưởng cậu mới là người nhận thưởng.” Triệu Nhung Nhung liếc nhìn Trì Đường, bĩu môi.
Trì Đường tức khắc cảnh giác, thu hồi mọi biểu cảm, dựng gai lên: “Cmn, con mắt nào của cậu thấy tôi vui hả.”
Bài thi tệ hại của nàng còn đang nằm trên bàn, vui cái gì mà vui, toàn là nói bậy!
Du Dư ngồi cạnh ngẩng đầu nhìn bài thi của nàng, Trì Đường nhạy bén che lại bài thi.
“Mình giảng bài cho cậu nha.” Du Dư nhẹ giọng nói.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)