Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 2: Lá thư

893 0 4 0

Lần đầu đổi chỗ, Trì Đường ngồi phía trước một học sinh nam tên là Vương Tiêu Dương. Cậu ta là một học sinh cá biệt điển hình, đến trễ về sớm, trốn học, đánh nhau, thành tích đứng thứ tư từ dưới đếm lên, luôn bị thầy cô bắt đi cắt tóc cho đàng hoàng, nhưng dạy dỗ thì cứ dạy dỗ, cậu ta cũng chẳng thay đổi mấy.

Lúc trước Tiêu Dương ngồi cách Trì Đường một bàn, thường xuyên đổi chỗ với bạn cùng bàn của nàng, rồi cố ý kiếm chuyện.

Giờ ngồi sau lưng Trì Đường, Tiêu Dương càng ngày càng được nước lấn tới cứ tiện tay là chọc ghẹo nàng. Có lúc cậu ta cố ý dùng bút đâm vào vai và lưng nàng, có lúc lại với lên bàn trên nói thật to bên tai nàng, nhất là những lúc giỡn với bạn bè, Tiêu Dương cũng sẽ vờ như vô ý chạm vào Trì Đường.

Mọi người xung quanh đều nhận ra, Vương Tiêu Dương để ý Trì Đường, Trì Đường cũng biết nhưng nàng cảm thấy quá phiền phức. Mỗi lần mọi người ồn ào xung quanh, nàng đều dùng thái độ lạnh như băng thể hiện sự chán ghét.

Nàng đi đến siêu thị mini thì gặp Vương Tiêu Dương đang chơi bóng với đám bạn tốt của cậu ta trên sân thể dục. Tiêu Dương lao qua nói chuyện cùng Trì Đường, “A, Trì Đường, cậu đi mua đồ hả? Tiện đường mua giùm mình chai nước đi.”

Trì Đường: “ Muốn uống thì tự đi mà mua.”

“Anh Dương của bọn mình đâu có thiếu nước, cái cậu ta thiếu là người đưa nước nha!” Một nam sinh chạy đến bên Vương Tiêu Dương cười ha hả, khiến các bạn nam khác đứng quanh cũng cười vang.

Vương Tiêu Dương cười cười liếc mắt nhìn nàng, trưng ra dáng vẻ đẹp trai vỗ vỗ vào trái banh trên tay: “Bạn ngồi bàn trước, giúp đỡ nhau nha.”

Mấy bạn nam không hiểu lời từ chối của các bạn nữ sao? Phần lớn thời gian, tâm trạng Trì Đường đều khó chịu, giờ phút này cực kì khó chịu. Nàng nhìn bọn họ, mãi đến khi bọn họ đều dừng cười, mới nói: “Tôi không thích, thực sự không thích, cậu cho rằng tôi giỡn với cậu?”

Chẳng có gì buồn cười cả.

Sau đó, bọn con trai nghĩ gì về nàng, nàng đều nghe thấy. Họ cho rằng nàng quá kiêu căng, lời nói khó nghe, nhiệt tình khuyến khích Vương Tiêu Dương, giúp cậu ta tìm một đối tượng mới. Vương Tiêu Dương đối với nàng cũng lãnh đạm hơn chút, nhưng thường thường vẫn thích chọc ghẹo Trì Đường.

Trong kí túc xá, cứ tối tối là các nữ sinh khác sẽ hội họp cùng nhau nói chuyện phiếm, Trì Đường không gia nhập với họ, nàng thường đeo tai nghe nghe nhạc. Bạn học cùng trường ở trọ với nàng là Tống Phương Thảo, xem chừng áy náy, nên trong lúc nói chuyện tự nhiên cũng sẽ nhắc đến nàng, muốn cùng nàng tán gẫu. Trì Đường cũng thuận miệng trả lời vài tiếng, không mặn không nhạt.

La Trịnh Lệ thì vẫn luôn cố ý xem nàng không tồn tại, chỉ rủ rê người khác nói chuyện, lôi kéo mọi người làm lơ Trì Đường. Hôm nay, mọi người đang nói chuyện phiếm buổi tối như thường lệ, La Trịnh Lệ chủ động hỏi: “Vương Tiêu Dương thích cậu, mình nghe bọn Lưu Bân lén lút gọi câu là chị dâu, hai người quen nhau à?”

Trì Đường nằm trên giường, nhắm mắt lại nói móc: “Nhà cậu ta mở Cục Dân Chính, nói bất cứ ai kết hôn thì sẽ kết hôn, đương sự không cần biết.”

“ Haha.” Tống Phương Thảo nhịn không nổi cười ra tiếng.

La Trịnh Lệ vẫn tiếp tục hỏi đến cùng: “Vậy cậu không thích Vương Tiêu Dương? Cậu ấy đẹp trai như thế, lại luôn theo đuổi cậu, chẳng lẽ cậu không động lòng? Không thể nào.”

Trì Đường thật sự cảm thấy Vương Tiêu Dương chẳng có chỗ nào đẹp trai, nhưng nàng nhận ra trong lời nói của cô bạn có điều gì đó sâu xa, bèn mở mắt nhìn La Trịnh Lệ: “Nếu cậu thích thì cứ đi mà theo đuổi, không cần dò hỏi tôi làm gì.”

Sắc mặt La Trịnh Lệ biến đổi, giận dỗi ném chiếc gối ôm trong tay: “ Ai thích cậu ta, cậu nói bậy cái gì thế.”

Trì Đường cười khúc khích, lười phản pháo Trịnh Lệ.

Tiết cuối cùng của buổi chiều thứ tư là tiết thể dục, buổi sáng trời còn mưa, đến chiều thì ngừng hẳn, nên tiết toán vừa mới kết thúc, mọi người hoan hỉ chạy xuống dưới chờ học thể dục.

Giáo viên thể dục của lớp rất dễ, không quá khắt khe giám sát, trong giờ học thường cho mọi người chạy hai vòng sau đó giải tán cho cả lớp hoạt động tự do.

Tiếng chuông vào học đã vang lên thật lâu, mấy chục nhân tài của tổ quốc chầm chậm đứng vào đội ngũ, giáo viên thể dục thổi còi, “Chạy vòng quanh sân, bạn nam năm vòng, bạn nữ hai vọng, chạy xong thì hoạt động tự do.”

Dù nhiệm vụ cũng không có gì nặng nề, nhưng các cậu ấm cô chiêu vẫn thích kêu gào theo bản năng, có người còn làm nũng: “Thầy ơi, trời vừa mưa, mặt đất còn ướt, chạy không được, hay giảm cho tụi em một vòng nha!”

Giáo viên thể dục thổi còi một cái thật to: “Không giảm, nói nữa tôi cho chạy thêm vòng! Chạy mau lên,  mấy người trẻ tuổi còn lười hoạt động hơn mấy ông già như tôi.”

Một vài bạn nữ tụ lại xung quanh giáo viên thì thầm to nhỏ, mãi đến khi giao viên gật đầu, liền cười hì hì ngồi xuống một bên. Các cô được đặc quyền này vì đang tới tháng.

Có người đến tháng sẽ đau đến nửa sống nửa chết, eo đau, lưng đau, nhưng mấy bạn nữ đang ngồi nhìn chẳng có điểm gì khác thường. Các cô chỉ không muốn chạy, cố ý giả vờ khổ sở, thật ra thì dáng vẻ làm bộ làm tịch đó người khác liếc mắt cũng nhìn ra được, nhưng không ai vạch trần.

Người thật sự bụng co rút đau đớn, sắc mặt trắng bệch, lạnh băng là Trì Đường. Nàng không đi tìm giáo viên thể dục, chỉ im lặng đuổi theo hàng bắt đầu chạy. Mỗi một bước chạy, bụng dưới càng đau đơn hơn, nàng bước chân thật chậm, chạy cũng thật chậm, nhanh chóng bị đẩy xuống vị trí cuối cùng. Không ai thấy được dáng vẻ đau đớn của nàng, họ chỉ nghĩ nàng lại bắt đầu thể hiện thái độ tiêu cực, bất cần nữa rồi.

Một đám nam sinh y như chim sổ lồng, tốc độ chạy trở nên đáng kinh ngạc, chạy nhanh nhất trong bọn họ là Vương Tiêu Dương, mới đã chạy được hai vòng, lướt qua bên người Trì Đường.

Trì Đường cúi đầu chạy chậm, bên tai bỗng vang lên một tiếp vỗ tay thật lớn, là Vương Tiêu Dương cố ý vỗ tay thật to bên tai nàng, sau khi khiến nàng giật mình, cậu ta chạy như bay về phía trước, phát ra tiếng cười đắc ý.

Trì Đường cảm thấy ù tai, tiếng nổ vang kia làm đầu đau đớn không thôi, nàng xoa lỗ tai chửi tục.

Trì Đường thật sự không thích thời tiết ở Nam Lâm, vừa ẩm vừa nóng, làm người ta bực bội hận không thể lột bỏ da trên người, cứ như vậy tự do hít thở không khí.

Đến áo khoác đồng phục cũng cởi bỏ, sau lưng vẫn phủ một lớp mồ hôi mỏng. Có người nhẹ nhàng chạy qua người nàng, theo bản năng Trì Đường cảnh giác lùi về sau một chút, mới phát hiện ra người đó không phải là tên họ Vương đang ghét, mà là Du Dư.

Cô bạn cùng phòng đứng nhất khối đang cắm mặt chạy bộ, nhìn không biết mệt. Cô chạy rất nghiêm túc, không giống vẻ có lệ có mấy bạn nữ khác, hay là đùa giỡn chọc phá nhau giống các bạn nam, cô chỉ dựa vào nhịp độ của bản thân nghiêm túc chạy bộ. Mặc kệ Du Dư làm gì, đều nghiêm túc như vậy. Nhưng sự nghiêm túc ở lứa tuổi học sinh, bị những đứa trẻ khác đem ra làm trò cười, bình phẩm, mỉa mai.

Trì Đường để ý, Du Dư không cởi áo khoác, cả lớp chỉ có mỗi cô còn mặc áo khoác. Cô nóng nhưng nhất quyết không cởi áo khoác, xem ra là sợ lộ quần áo bên trong, Trì Đường nghĩ thầm.

Nàng quay lưng lại với Du Dư, chạy xong hai vòng liền vào siêu thị mini mua chai nước đá.

Bên cạnh nàng có hai nữ sinh đang mua kem, một người hỏi người kia: “Cậu tới tháng, còn dám ăn đồ lạnh?”

Bạn nữ còn lại có chút đắc ý nói: “Mình tới tháng chẳng bao giờ đau, ăn lạnh ăn cay cũng bình thường.”

 Riêng Trì Đường thì lần nào cũng đau, nhưng nàng muốn uống nước đá thì sẽ mua. Trời oi bức như vậy, vừa mới chạy xong vài bước, sau lưng đã đẫm mồ hôi, nhưng tay nàng rất lạnh, cầm nước đá, càng lạnh giống khối băng.

Lần này còn đau hơn mấy lần trước, Trì Đường bỏ cơm, nằm gục trong ký túc xá. Giờ này, ký túc xá thật yên tĩnh, chỉ còn mỗi Du Dư. Cô lại đang lặng lẽ ăn cơm hộp, cô ăn rất nhanh, sau đó đi tắm rửa.

Trì Đường mơ màng trong giấc ngủ nghe âm thanh sột soạt, mãi đến khi có người ở ngoài chăn nhẹ nhàng lay nàng.

“Uống nước ấm không?”

Trì Đường không nghĩ Du Dư chủ động bắt chuyện với mình, nhưng chỉ ngạc nhiên trong nháy mắt, bởi vì cơn đau làm nàng khó chịu, Trì Đường vô thức nhíu mày, không muốn đáp lại người khác.

Du Dư cũng nhận ra, nên đặt ly nước trong tay xuống, “Mình để trên bàn.”

Nói xong, cô thu dọn đồ đạc rời đi, vội chạy về phòng tự học, không làm thêm chuyện gì dư thừa.

Trì Đường mở mắt nhìn ly nước ấm đang tỏa làn hơi nhàn nhạt, bỗng nhiên nhớ đến, từ nhỏ đến lớn, khi nàng bị cơn đau dày vò, chưa ai từng đưa nàng một ly nước ấm.

Ngiêng người, Trì Đường nặng nề nhắm mắt lại.

Nhưng nàng không cần.

Kết quả lần thi tháng thứ hai được công bố, Du Dư lại đạt hạng nhất, hơn người đứng thứ hai những ba mươi điểm, thậm chí còn cao hơn lần trước mười điểm. Với phương pháp học tập bán mạng của cô, Trì Đường cũng chẳng mấy ngạc nhiên về kết quả.. Trên lớp, các thầy cô giáo lại thay nhau khen Du Dư giỏi giang, lấy bài thi của cô làm bài mẫu giảng giải cho học sinh.

Tuy nhiên nói về thành tích học tập, học sinh nào để ý sẽ rất để ý, còn không quan tâm thì cũng chẳng thèm biết.

Ở nửa sau lớp học, không ai thèm để ý bài thi, có học sinh còn đem bài thi gấp thành máy bay giấy phóng nhau.

 Trì Đường đứng thứ mười hai, nàng cũng không quá để ý thành tích, nhìn thoáng qua một chút rồi đem bài thi kẹp vào trong sách vở.

Trước giờ học buổi chiều, Vương Tiêu Dương móc dưới hộc bàn một lá thư tình, giấy viết thư màu hồng nhạt, còn có hương thơm thoang thoảng.

“Wow, anh Dương có thư tình, ai viết, đưa em xem với?”

“Tránh ra, tránh ra.” Vương Tiêu Dương đẩy vài tên hóng hớt ba chân bốn cẳng chạy đến, mở thư ra xem, sau đó cầm lá thư vẫy vẫy, “Mình chẳng dám nhận lá thư này, thôi thì trả về khổ chủ.”

Nói xong cậu ta liền đứng lên, dưới những đôi mắt chăm chú theo dõi, đi về phía trước bàn của Du Dư đưa lá thư trước mặt cô: “Này, bạn học, trả thư lại cho cậu.”

Du Dư đang làm bài tập từ đơn tiếng Anh, nghe xong thì dừng lại, ngẩng đầu nhìn cậu ta.

Ánh mắt đắc ý của Vương Tiêu Dương vừa thể hiện sự từ chối còn pha lẫn sự khinh thường.

Một đám học sinh ồ lên, có cả tiếng cười to, đập bàn ồn ào, còn có cả tiếng xì xào bàn tán, lớp học như vỡ trận, cuối cùng Du Dư mới cất tiếng: “Không phải mình viết.”

Vương Tiêu Dương nhún vai, đút tay vào trong túi quần, “Viết tên của cậu, không phải cậu chẳng lẽ là mình viết.”

Các bạn nữ xung quanh bắt đầu cười mỉa mai, thì thầm với nhau: “Thật xấu hổ, không ngờ Du Dư lại thích Vương Tiêu Dương.”

Trì Đường ngồi phía sau đeo tai nghe nghe nhạc Âu Mỹ, lời hát văng vẳng bên tai:

““And you\'re standing on the edge, face up \'cause you\'re a

Natural

A beating heart of stone”

(Khi đối diện với vực thẳm, phải đối mặt bởi vì mày chính là

Kẻ được chọn.

Một trái tim tôi luyện từ sắt đá.)

Trong tiếng hát mạnh mẽ sắt nhọn, trong tiếng cười mỉa mai, tiếng xì xào bàn tán, nàng đi đến trước mặt Du Dư, rút lá thư tình trong tay Vương Tiêu Dương, quay đầu đi về phía bàn La Trịnh Lệ, ném lá thư lên bàn cậu ta.

“Thư của cậu, thì tự mình lấy, lần sau đừng có viết bừa tên của người khác.”

Gò má La Trịnh Lệ bỗng nhiên ửng đỏ, thẹn quá hóa giận: “Không phải mình viết.”

Trì Đường: “Tôi thấy cậu viết. Trong ngăn kéo của cậu có loại giấy viết thư y chang cái này, chưa kể còn có bút tích có thể đối chứng, chữ của Du Dư đẹp hơn của cậu nhiều, cậu ấy cũng sẽ không dùng loại giấy hoa hòe thế này để viết thư, thành thật khuyên cậu lần sau muốn vu khống người khác thì nên dùng não ấy.”

Thật sự, xưa này Du Dư viết cái gì cũng đều dùng giấy vở bài tập, không thì là loại giấy đỏ rẻ tiền nhất viết thư, loại giấy hồng nhạt lại có mùi thơm, không hề giống phong cách thường ngày của cô.

La Trịnh Lệ á khẩu, bỗng nhiên bật dậy, dưới ánh nhìn của bao người, òa khóc chạy ra ngoài.

Còn Trì Đường thong thả quay lại chỗ mình, ngồi xuống.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16