Ăn bún cá xong Trì Đường lại đến tiệm trà sữa nhìn một cái, bên đó vẫn đông khách như cũ, Du Dư luôn đứng sau quầy hàng chuẩn bị trà sữa, chưa từng xoay người lại, vốn là muốn đến chào hỏi một cái, nhưng hiển nhiên không phải là một cơ hội tốt.
Bây giờ về nhà? Chơi game suốt mấy ngày trời, giờ đây Trì Đường không muốn về nhà tiếp tục ngây ngẩn một mình cho lắm. Tầm mắt rơi vào dòng chữ rạp chiếu phim bên cạnh thang máy, nàng nghĩ ngợi một hồi cuối cùng vẫn đi thang máy lên lầu trên xem phim. Bình thường nàng hay xem chủ weibo mà mình theo dõi đề cử phim gì, thì mới đến rạp chiếu phim xem thử, nhưng hôm nay lại chẳng có mục tiêu gì, chính vì vậy chỉ có thể chọn đại một bộ nào đó có poster trông thuận mắt một chút.
Thời gian công chiếu gần nhất, mười phút nữa là bắt đầu rồi, lấy vé xong đi vào trong, trong phòng chiếu phim này không có nhiều người, về cơ bản thì đều đi theo đôi theo cặp, ngoại trừ nàng ra còn một đôi bạn thân và một hàng ba người là anh em bạn bè của nhau, còn lại dường như đều là tình nhân hết.
Trì Đường không quan tâm nhiều như vậy, một mình ngồi ở vị trí cách khá xa so với những người khác, dựa vào lưng ghế nhìn về phía trước.
Không cần biết là đến rạp chiếu phim xem phim bao nhiêu lần, thì đều cảm thấy lưng của cái ghế này thiết kế vô cùng phản nhân loại, vị trí gối đầu cao quá đáng, chẳng lẽ những chỗ ngồi này đều chuẩn bị cho người khổng lồ cao hai mét hay sao?
Một bộ phim chẳng ra làm sao, khiến cho tâm trạng vốn không tốt lại càng như tuyết đổ thêm sương.
Xem đến nửa chừng, Trì Đường liền bị tình tiết phim gượng gạo đến mức làm cho da đầu ngứa ran hết cả, đặc biệt là ở giữa có một đoạn tự nhiên hát lên, thật làm người ta muốn tắc thở mà, cả bầu không khí trong rạp chiếu phim ngập tràn sự khó xử.
Nếu không phải nhờ thói quen tốt khiến Trì Đường giữ vững sự lặng im xem hết, thì có lẽ một tiếng trước nàng đã vung tay bỏ đi rồi.
Chờ đến khi bộ phim chiếu xong, Trì Đường cấp tốc đứng dậy, chen vào giữa một tốp tình nhân mà đi ra, lúc xuống lầu lại nhìn vào tiệm trà sữa một cái. Lúc này tiệm trà sữa không còn khách nữa, nhân viên cũng chỉ còn lại hai người, một người ngồi kia nghịch điện thoại, một người nằm bò ra quầy bán hàng viết chữ.
Trì Đường vốn đang chuẩn bị về nhà nhưng giờ lại đi về phía bên đó, vươn ngón tay ra gõ gõ trước mặt người đang viết chữ, “Mua trà sữa.”
Mặt quầy bán hàng màu gỗ phát ra âm thanh cộc cộc dưới ngón tay của nàng, người đang làm đề nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu lên nhìn nàng, nở một nụ cười.
“Trì Đường!”
Trì Đường dựa lên quầy bán hàng, ngó đầu xem xem tập đề được cô làm xong hơn nửa, “Làm bài tập trong thời gian làm việc, chủ tiệm không quản cậu à?”
Nghe thấy câu nói đùa này của nàng, chị gái ngồi nghịch điện thoại bên cạnh mỉm cười nhìn về phía hai người họ, “Là bạn em hả? Du Dư tự em đón tiếp đi nhé.”
“Vâng.” Du Dư nói, đưa menu chọn đồ qua, làm ra vẻ long trọng mà hỏi nàng: “Cậu muốn uống trà sữa gì?”
Du Dư đang mặc áo sơ mi kẻ đồng phục, đeo tạp dề, tóc buộc thắt bím phía sau gáy, không biết có phải do ảo giác hay không, Trì Đường cảm thấy bạn cùng bàn của mình hình như mập lên một chút.
“Cậu tự làm sao?”
Du Dư gật đầu, “Về cơ bản thì mình biết làm hết.”
Trì Đường chọn bừa một cái, dặn dò: “Đừng cho tôi nhiều nguyên liệu quá.”
Du Dư đưa lưng về phía nàng, đuôi tóc phất qua phất lại phía sau lưng, “Được.”
Cô vừa nói, động tác vừa thuần thục bắt tay vào làm trà sữa. Làm rất tỉ mỉ, và cũng chậm chạp.
Ngược lại Trì Đường cũng không vội, ngửi thấy đủ loại ngọt ngấy của hương sữa, vươn tay lấy tập đề vừa nãy Du Dư đang làm dở chuyển về bên chỗ mình, tập đề này hình như không phải bài tập hè được phát.
“Du Dư, bài tập hè của cậu làm xong hết rồi à? Tập đề này lấy đâu ra vậy?”
Du Dư: “Cậu mua cho mình đó.”
Quà sinh nhật nàng mua, bên trong có vài bộ đề hoàn chỉnh, bởi vì quá nhiều, nên Du Dư làm đến tận bây giờ vẫn chưa làm xong hết toàn bộ.
Trì Đường cảm thấy chột dạ, gập tập đề lại đẩy trả về chỗ cũ.
Với tư cách quan tâm, Du Dư cũng hỏi mội câu: “Cậu làm bài tập hè chưa?”
Trì Đường: “...Làm chút chút.” Thật ra căn bản là chưa từng mở bài tập ra.
Không biết tại sao tự nhiên Du Dư lại cười, “Mình nghĩ chắc chắn là cậu đang lừa mình, nói không chừng còn chưa động vào một chữ nào.”
Trì Đường: “Biết thì biết đi, còn nói ra nữa.”
Du Dư lại hé miệng cười. Đặt trà sữa đã làm xong vào trong túi, đưa đến trước mặt Trì Đường, Trì Đường trả tiền xong, nhấc chiếc túi lên chào tạm biệt rồi ra về.
Chị gái ngồi bên cạnh Du Dư chính là chủ của tiệm trà sữa này, chị thấy Du Dư vẫn còn nhìn theo bóng lưng của bạn học, thì cười hỏi: “Muốn đi chơi cùng với bạn chứ hả?” Chị được chị gái mình nhờ cho Du Dư đến đây làm giúp, cũng là vì biết một chút hoàn cảnh gia đình của đứa trẻ này, chính lẽ đó mà bình thường quan tâm cô hơn một chút.
Cô bé Du Dư này chịu thương chịu khó không kiêu căng, rất chăm chỉ làm việc, học việc nhanh, và còn kiên nhẫn hơn phần lớn những đứa trẻ trong độ tuổi này, chị rất thích những đứa trẻ như thế, chỉ là bình thường hơi trầm lắng chút, không thích nói chuyện cho lắm, đây là lần đầu tiên chị thấy Du Dư thả lỏng mình nói chuyện với một ai đó như vậy, ngay cả nụ cười cũng mang theo niềm vui chứ không phải vì lịch sự.
Du Dư hơi xấu hổ, mở tập đề ra một lần nữa, “Cậu ấy là bạn cùng bàn của em.”
Chị chủ tiệm bỗng nhiên tỉnh ngộ, “Ồ, là người mà trưa nay em đi giao hàng cho đó à.”
Vậy chắc chắc là bạn rất thân rồi, đơn hàng đó trưa nay chị vốn định tự mình đi giao, dẫu gì độ tuổi này của Du Dư, chị không yên tâm để cô đi giao cho lắm, nhưng Du Dư nhìn thấy địa chỉ thì chủ động nói muốn đi giao, giao xong về còn trông có vẻ rất vui nữa.
Chị chủ tiệm: Ôi tuổi trẻ, thật tốt biết bao.
Từ lúc biết địa chỉ chỗ làm việc của Du Dư, thỉnh thoảng Trì Đường sẽ chọn đặt trà sữa của tiệm đó, phần lớn là đặt lúc buổi sáng hoặc lúc chạng vạng khi mà thời tiết không quá nóng, lần nào cũng là Du Dư đi giao. Ngoại trừ trà sữa, đôi khi Trì Đường còn tìm thấy một bịch bánh quy tự làm trong túi đựng trà sữa nữa.
“Bánh quy chủ tiệm tự tay nướng, tặng cậu một bịch.”
“Hôm nay chủ tiệm nướng egg tart, cho cậu một cái đấy.”
Ngoại trừ những thứ này ra thì thỉnh thoảng còn xuất hiện món quà nho nhỏ, có cả tấm thiệp bé xinh nữa, trên tấm thiệp trà sữa có viết mấy lời như là vui vẻ mỗi ngày, chăm chỉ học tập đại loại vậy.
Trì Đường: Bạn cùng bàn lại kẹp mấy đồ riêng tư theo đốc thúc tôi học hành!
Thật ra Du Dư thực sự chỉ là tiện tay viết chút thôi, cô còn viết cả sức khỏe dồi dào, vạn sự như ý nữa cơ.
Mỗi lần Du Dư đến giao trà sữa, Trì Đường sẽ đưa cô vài thứ trái cây, nào là nho, dâu tây, nào là đào, dưa gang hoặc là dưa hấu gì đó. Còn Du Dư sẽ mang một hộp hoa quả quay về, chị chủ cười cô: “Bạn cùng bàn bé nhỏ cho em bữa xế đó hả?”
Có đôi lúc Trì Đường sẽ đến phố đồ ăn ở tầng dưới cùng của khu trung tâm thương mại kia, bản thân nàng không có sở trường nấu ăn cho lắm, đương nhiên chủ yếu là vì lười, về cơ bản là ngoại trừ đồ ăn ngoài thì sẽ đến mấy quán ăn ven đường để giải quyết, phố đồ ăn bên chỗ Du Dư bây giờ cũng trở thành một trong tất cả những nơi kiếm ăn của nàng, ăn xong tiện đường thì sẽ đi mua thêm cốc trà sữa mang về nhà.
So sánh với kỳ nghỉ hè của những bạn học khác, thì kỳ nghỉ hè của Trì Đường tự do hơn rất nhiều, nàng không bị bố mẹ quản. Sẽ không có ai mới sáng sớm ra đã kêu nàng dậy ăn sáng, sẽ không có ai nhắc đi nhắc lại là nàng bớt xem máy tính lại, cũng sẽ không có ai thúc giục nàng ngủ sớm vào buổi tối và phải nghỉ ngơi sớm đi.
Ăn rồi lại ngủ, lên lầu rồi lại xuống lầu, chỉ có một mình nàng mà thôi.
Buổi sáng thức dậy thấy hơi ngạt mũi, chắc có lẽ bị cảm rồi, Trì Đường lục ra viên thuốc tễ hãm một cốc rồi uống.
Suốt hai ngày trời Du Dư không thấy Trì Đường xuất hiện, cũng không thấy nàng đặt trà sữa, nhân lúc buổi trưa ít khách, chạy xe đạp điện đến nhà Trì Đường, đứng dưới nhà ấn chuông cửa.
Trì Đường xuống dưới mở cửa, Du Dư thấy nàng mặc một chiếc váy ngủ, bên ngoài khoác thêm chiếc áo khoác, dường như không có chuyện gì cả, trong lòng khẽ thở phào một hơi. Lấy một túi có tận mấy cái bánh mỳ nhỏ ra đưa cho nàng, “Chủ tiệm nướng bánh mỳ đậu đỏ đấy, ngon lắm, mang đến cho cậu một ít.”
Trì Đường: “Trời oi bức thế này, còn cố ý mang bánh mỳ đến cho mình nữa, phục cậu thật luôn đấy, mau về đi, trời sắp mưa rồi kìa.”
Du dư nhìn sắc mặt nàng, hỏi: “Có phải cậu không vui không?”
Trì Đường: “...Chẳng phải tôi thường xuyên không vui sao?”
Du Dư: “Có phải có lý do gì không?”
Trì Đường: “Không vui thì cần lý do gì.” Nàng không muốn nói quá nhiều, thúc giục cô đi mau mau lên, sau đó đóng cửa lại.
Du Dư chỉ có thể ra về, bước ra được hai bước, nghe thấy trong nhà có tiếng người hắt xì hơi nho nhỏ.
Có phải Trì Đường bị cảm rồi không? Hình như cậu ấy mỗi khi thay đổi thời tiết, hoặc bỗng nhiên lúc nóng lúc lạnh, đều rất dễ bị cảm và sốt.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)