“Cậu muốn đến bệnh viện không?”
Trì Đường ngồi trên giường của cô, dùng sức xoa trán của mình, im lặng một hối lâu mới cất tiếng: “Không cần, ngủ một giấc là ổn thôi.”
Nói xong, nàng đi vào WC, lúc trở ra mặt còn dính nước, lại trở về giường tầng trên rồi nằm xuống.
Du Dư đã thu dọn xong mọi thứ chuẩn bị ra ngoài, cô nhìn bóng lưng của Trì Đường, do dự một lúc vẫn đứng dậy rời đi, đóng cửa lại.
Khu nhà ở bên cạnh là nơi ở của không ít giáo viên, thầy Phương – chủ nhiệm lớp cô cũng ở đây. Nhà thầy có một trai một gái, vợ thầy rất giỏi giang, gia đình hạnh phúc. Du Dư mỗi lần nhìn đều ao ước có một gia đình như vậy. Cô đi vào khu chung cư, tìm đến cửa nhà chủ nhiệm lớp theo thói quen.
“Du Dư tới rồi, ăn sáng chưa con, mau vào ăn cùng thầy cô.” Cô mở cửa cho Du Dư, cười bắt chuyện “Cứ như thường lệ, hôm nay còn kèm hai tên tiểu quỷ nhà cô học toán , buổi trưa ở lại ăn cơm, muốn ăn gì cô đi mua cho con.”
Du Dư đứng ở cửa không đi vào, mím môi, hơi xấu hổ nói: “Cô ơi, hôm nay con đến không phải kèm toán cho các em ấy, có chút chuyện…. Con có lời muốn nói với cô, con xin lỗi.”
Vợ thầy Phương sửng sốt, cười lên: “ Không phải chuyện gì lớn, con không cần xin lỗi.” Bà luôn nghĩ đứa nhỏ muốn nói gì thì chỉ cần gọi điện tới hỏi là được rồi, không ngờ Du Dư lại không giống các học sinh khác trong lớp chồng bà, em ấy rất khó khăn, hầu như trong lớp chỉ biết liều mạng học hành, đến giờ cũng không có thứ gì, càng không thể sắm điện thoại di động.
Trong lòng bà thở dài một hơi, lại hỏi: “ Sao, con gặp chuyện gì, nếu có gì khó khăn cứ nói với cô.”
Nhìn thấy người trước mặt lộ vẻ lo lắng, Du Dư lắc đầu: “Dạ không phải con, là bạn cùng bàn của con tên Trì Đường, cậu ấy đang nằm nghỉ trong ký túc xá, sốt cao. Ngày hôm nay con ở ký túc xá chăm sóc cậu ấy.”
Vợ thầy Phương kinh ngạc: “Bệnh phát sốt? Sao không báo với người thân đến đón em ấy? Để cô đi hỏi lão Phương nhà cô cách liên lạc với ba mẹ Trì Đường.”
“Cô.” Du Dư gọi bà lại: “Tối hôm qua Trì Đường đội mưa trở về kí túc xá, trên mặt cậu ấy có dấu vết bị đánh, chắc là xích mích với người nhà, nếu như cậu ấy muốn về nhà đã không nằm chờ trong phòng kí túc xá.”
Nếu như có thể về nhà, thời điểm khó chịu sẽ muốn về nhà, không trở về chứng minh cho việc về đến nhà sẽ càng khó chịu hơn. Du Dư hiểu cảm giác ấy rõ hơn ai hết.
“Để cô sang đó nhìn xem, nếu chiều em ấy vẫn không khỏe lên, cô với con dẫn em ấy đi bệnh viện.”
Nghe Du Dư sắp xếp xong mọi chuyện, vợ thầy Phương cũng không có dặn dò gì nhiều, thấy Du Dư chuẩn bị về, bà nhớ đến chuyện gì đó, vội vã nói: “Chờ cô, hai con đều chưa ăn gì, nhà có cháo trắng mới nấu, còn có bánh bao hấp nữa, con mang theo đi.”
Thấy Du Dư lại muốn từ chối, bà bèn nói: “Trì Đường đang bệnh, lúc bệnh phải ăn đồ ăn, húp cháo trắng nóng hổi mới mau khỏi.”
Du Dư lúc này mưới đứng lại, “…Dạ, con cảm ơn cô.”
Vợ thầy Phương nhét cháo trắng, bánh bao và hai chai sửa vào lòng cô, Du Dư đi về ký túc xá, mở cửa mới phát hiện Trì Đường không có ở phòng. Cô đứng đó sửng sốt một hồi, mới lấy đồ ăn còn nóng đặt lên bàn, rồi kéo ghế ngồi xuống.
Tay cô cầm sách, nghĩ, Trì Đường về nhà rồi sao? Rất tốt, còn có thể về nhà là tốt rồi.
Ngày hôm qua mưa to như vậy, hôm nay trời đã nắng chang chang, ánh mặt trời rực rỡ chiếu qua cửa sổ, rọi xuống mặt bàn, hoi chói mắt.
Bỗng nhiên cửa bị đẩy ra, tóc đen rối xù, Trì Đường mặt áo hoodie cầm theo một chiếc túi nhỏ đi vào. Nàng nhìn thấy Du Dư ngồi đó, hơi ngạc nhiên. Vừa nãy nàng chuẩn bị ra ngoài mua thuốc, không thấy Du Dư, tưởng nàng ra ngoài có việc, không nghĩ tới đi một chút đã trở về.
Du Dư nhìn kĩ bên trên chiếc túi nhỏ của Trì Đường có dấu đỏ “ Phòng khám bệnh XX”, là tên của phòng khám tư nhân ở ngoài trường học, chắc nàng vừa đi mua thuốc hạ sốt.
Quả nhiên, Trì Đường mở túi ra, lấy viên thuốc, bỏ thẳng vào miệng, chuẩn bị nuốt xuống. Du Dư đứng dậy cầm bình nước, rót một ly, yên lặng đặt vào tay Trì Đường.
Tuyệt kỹ độc môn của Trì Đường chính là uống thuốc không cần nước, nhưng không biết tại sao, có thể là cổ họng quá khô, viên thuốc bị mắc, không thể nuốt xuống, suýt chút nữa nàng nghẹn, chỉ kịp thời cầm lý nước vừa nãy Du Dư đưa cho, uống từng ngụm lớn.
Du Dư mở hộp cháo, “Húp chút cháo trắng rồi còn nghỉ ngơi.”
Lúc Trì Đường khó chịu, tâm trạng không tốt, nếu nói không tốt thì chắc phải dùng từ rất xấu mới đúng, là người không thèm nói lí lẽ, nhưng lúc nãy vừa vướng vào tình thế uống nước người ta đưa, giờ tự nhiên trở mặt cũng kì, nên đành nghiêm mặt cầm lấy chén cháo không phản ứng.
Nàng nhìn chén chào, cho rằng Du Dư mua bữa sáng ngoài cửa hàng, nghĩ đến bình thường cô chỉ ăn cơm trắng gặm bánh bao, Trì Đường biết là không nên lãng phí thứ gì, nên ráng ăn hết nửa chén cháo.
Chắc Du Dư muốn báo đáp quà nàng tặng tối hôm qua, nghĩ thế, nếu không ăn hết thì chẳng phải không yên với cô sao.
Tự mình kết thúc ân oán, con sói cô độc Trì Đường lại leo lên trên giường nằm, chỉ để lại một bóng lưng lạnh lẽo đối diện với bạn cùng bàn.
Du Dư: Ủ rũ, thiếu sức sống, xem ra cậu ấy thật sự rất khó chịu.
Cô dọn dẹp hộp cháo, ngồi trên bàn tiếp tục học, không chìm đắm trong bài tập như lúc trước, giờ thỉnh thoảng Du Dư sẽ ngẩng đầu nhìn Trì Đường.
Trì Đường phát sốt, trong lúc ngủ còn chảy mồ hôi, buồn bực đem chăn đạp sang một bên, Du Dư lại đè góc chăn, kiên trì hết lần này đến lần khác đắp cho nàng. Có một lần Trì Đường bị cô làm tỉnh giấc, cả người tức giận, “Đã bảo không đắp.”
Du Dư nắm lấy thành giường, chăm chú hỏi nàng: “Vậy cậu muốn uống nước ấm không?"
Trì Đường tức giận đập vào giường.
Du Dư đặt tay lên đầu nàng: “ Đi viện ha?”
Trì Đường kéo chăn che kín đầu không thèm để ý đến người kia nữa.
Du Dư quay lại làm bài tập, viết viết, trên mặt không giấu được nụ cười, dùng tay che miệng không để phát ra âm thanh.
Cuối cùng không ai đi bệnh viện, sang sáng ngày hôm sau, Trì Đường hạ sốt, vẻ ốm yếu bệnh tật bị thổi bay, thay vào đó là dáng vẻ lạnh lùng, bất cần đời thường thấy lại xuất hiện. Nàng xách ghế lên sân thượng, xoay lưng với mặt trời, ngồi gác chân chơi game, đeo thêm tai nghe nhạc.
Lúc nàng chơi điện thoại di động nhìn rất say mê, cũng trở nên im lặng hẳn, còn vô tình ngân nga theo giai điệu bài hát trong tai nghe. Du Dư ngồi một bên suy nghĩ giải đề, lẳng lặng lắng nghe giọng hát khe khẽ. Cô không biết đây là bài gì, nhưng hát rất êm tai, giọng Trì Đường thật hay, tiếng trong trẻo như nước gợn sóng.
Điện thoại di động rung lên, tiếng hát của Trì Đường dừng lại, nàng mở Wechat, là ba nàng vừa chuyển cho nàng một nghìn đồng, bảo nàng nhớ đi mua đồ ăn.
Vẫn luôn là vậy, ba nàng đánh nàng, mắng nàng, nàng bỏ nhà đi ra ngoài, chờ đến khi ba nàng cảm thấy nàng ở bên ngoài đủ lâu, sẽ chuyển cho nàng chút tiền. Đây là biến tướng của tống cổ, đối với ba nàng đó chính là công bằng.
Hai người từng xảy ra cãi cã, ba nàng dùng tình dùng lí nói: “Ba đánh mày thế nào, ba cho mày bấy nhiêu tiền, mày còn không hài lòng? Mày còn muốn cái gì nữa chứ?”
Nàng muốn cái gì sao? Lúc còn nhỏ, nàng thật sự muốn ba nàng nói với nàng một câu: “Ba sai rồi, ba đã không hiểu suy nghĩ của con, ba không nên đánh con, chuyện này sẽ không xảy ra nữa.”
Nhưng bây giờ, nàng không còn nghĩ đến chuyện đó nữa, hiện tại chỉ muốn lớn lên nhanh hơn nữa, nhanh hơn nữa, chờ nàng trước thành, nàng sẽ rời xa ngôi nhà kia, đi càng xa càng tốt.
Mấy ngày sau của kỳ nghỉ, Trì Đường cũng không có trở về nhà, nàng luôn ở trong phòng ngủ ký túc xá, có khi sẽ lên mạng nghịch hay chơi game online. Mà Du Dư cũng luôn ra ngoài buổi trưa theo quy luật đến chiều mới về. Mỗi lần thấy cô ra cửa, Trì Đường đều nhận ra cô mang theo sách Toán. Có một lần Trì Đường nhìn thấy Du Dư đi qua khu chung cư của giáo viên ở bên cạnh, xem ra cô không đến đó học thì cũng là đi dạy người khác.
Hai người thỉnh thoảng sẽ nói chuyện. Một buổi tối ngày nào đó, Trì Đường hỏi Du Dư: “Cậu không có tiền mua áo ngực thật à?”
Du Dư không ngại ngùng, trả lời: “Cái gì không phải đồ vật thiết yếu, mình sẽ không mua.”
Trì Đường: “Vậy một tuần cậu dùng bao nhiêu tiền sinh hoạt phí?”
Du Dư: “Mười đồng.”
Trì Đường: “???”
Bây giờ một chai nước suối cũng có giá hai đồng, mười đồng sao sống được khộng tuần? Trì Đường không thể tin nổi, nhưng nàng biết Du Dư không nói dối.
Ở trong lớp, cô chưa từng chủ động nói về hoàn cảnh gia đình mình, mặc cho người ta đùa giỡn hay bàn tán, cô đều im lặng không nói, nhưng buổi tối hôm ấy, Du Dư chủ động mở lời kể lại câu chuyện của mình.
Cô nói: “ Nhà mình không cho mình đi học, mình đậu trường này, nhà trường có cho mình một nghìn hai trăm đồng tiền thưởng, còn cả giáo viên của mình biết nhà mình không có tiền, nên cũng cho mình tám trăm đồng. Thế nhưng cuối cùng số tiền này đều bị người nhà của mình cướp mất.”
“Lúc mình chạy được đến đây, trên người chỉ còn có mười đồng, mình lén lút giữ lại. Sau đó, mình mượn vợ thầy Phương hai trăm đồng, khi nào nghỉ học, mình sẽ đi làm thêm trả cho cô.”
Trì Đường không biết nên nói gì, nàng chưa gặp phải hoàn cảnh khốn cùng như vậy. Đối mặt với bạn học có hoàn cảnh đáng thương, nàng nên cảm thấy thương hai, song lúc nghe Du Dư nói, cảm nhận được sự bình tĩnh, nghiêm túc tự tận đáy lòng cô, không ai cảm thấy thương hại cô, mà thay vào đó là sự kính nể.
Thấy nàng im lặng quá lâu, Du Dư còn an ủi nàng: “Thật ra thì mình rất may mắn, còn có thể học ở đây, sau này tương lai sẽ ngày càng tốt hơn.”
Trì Đường nghĩ, Du Dư khác mình, cô và nàng là hai thế giới ngược nha. Trong lòng Du Dư có mục tiêu kiên định, mà nàng thì không có.
Trên dưới giường, cách một tầng ván giường, cách một tầng ánh sáng mặt trăng. Trì Đường nghe tiếng hít thở đều đặn bên dưới, cảm thấy mình thật yếu đuối, nàng cảm thấy chán ghét bản thân mình.
“Thật ra, đó giờ mình chưa gặp ai như cậu.” Du Dư bỗng nhiên nói.
“Cái lần thư tình ấy… Rất nhiều người biết không phải mình viết, nhưng chỉ có mình cậu nói ra. Cậu không giống bọn họ.”
Trì Đường há miệng, cảm giác trong lòng có một củ hành tây, từng lớp lá mục nát bị người ta lột dần đi. Nàng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ có thể than nhẹ một câu, xoay người kết thúc đề tài này.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)