Ngón tay của Trì Đường trắng nõn thon dài, bên cạnh cổ tay còn có một nốt ruồi nhỏ, xương cổ tay nhô ra, mạch máu màu xanh nhô lên trông rất rõ ràng. Trước đây, lúc nàng đeo một chiếc đồng hồ màu đen nhỏ gọn thì Du Dư đã cảm thấy nó cực kỳ đẹp nhưng bây giờ chiếc đồng hồ này được đeo trên tay cô thì cô lại có cảm giác không quá hợp.
Tuy ngón tay của cô không mập mạp nhưng lại thô ráp, bởi vì mấy năm nay thường xuyên chịu tổn thương do giá rét nên các khớp xương trông có chút thô, ngoài ra còn có một số vết sẹo nhỏ lâu năm, nhìn qua có vẻ vụng về, thật không phù hợp với chiếc đồng hồ này.
Đồng hồ vừa mới tháo ra vẫn còn có chút nhiệt độ, Du Dư cầm đồng hồ trên tay, nhìn kim giây chuyển động ba vạch.
Cô muốn từ chối nhưng khi nhìn thấy Trì Đường một lần nữa nhắm mắt lại, nhíu mày để chống lại sự khó chịu của cơ thể, cô liền cảm thấy hiện tại không nên lấy loại chuyện này đi làm phiền nàng, nàng sẽ càng cảm thấy khó chịu hơn. Du Dư do dự một lát, cuối cùng vẫn cẩn thận đeo lại chiếc đồng hồ trên cổ tay, sau đó kéo ống tay áo dài xuống để che đi.
Dưới chân núi, vài chiếc xe buýt đậu ở bãi đỗ xe, từng lớp xuống xe xếp hàng để xếp hàng, nghe giáo viên dẫn lớp nhắc nhở lần cuối. Đối với các thầy cô mà nói, nếu không nhắc lại một chuyện đến ba lần thì đám học sinh không biết đang suy nghĩ cái gì trong đầu này sẽ không nhớ được gì hết.
Cho dù đó là yêu cầu muốn bọn họ học hành chăm chỉ hay khuyên bọn họ không được làm cái gì đó thì cũng đều phải nhắc đi nhắc lại rất nhiều lần.
Mãi tới khi hầu hết học sinh dần trở nên mất kiên nhẫn thì chủ nhiệm lớp Lão Phương mới ngừng mấy lời dông dài của mình, để lớp trưởng và ban cán sự lớp cùng nhau phân phát hoa cúc. Mỗi người lần lượt cầm một cây hoa cúc trắng trên tay, xếp thành hàng bắt đầu leo núi.
Sắc trời âm u, cho dù đã là mười giờ sáng, ánh nắng vẫn có chút ảm đạm. Dưới chân núi là thềm thang dài dẫn đến bia mộ liệt sĩ, hai bên bậc đá là màu xanh biếc của rừng bách trong trẻo nhưng lại mang đến cảm giác vắng lặng. Trong những ngày mây mù này, cảm giác mang lại càng trở nên ảm đạm hơn.
Chẳng qua bầu không khí kiểu này đã bị tiếng gầm rú trong lúc đùa giỡn của một nhóm thanh niên làm loãng đi rất nhiều. Các học sinh tuổi nhỏ này thật tràn đầy năng lượng sớm bắt đầu hăng hái trong thời gian dài.
Hoạt động dâng hoa cho mộ các liệt sĩ trong Tiết Thanh Minh này không chỉ có lớp 2 của bọn họ tới tham gia mà các lớp khác cũng đã lần lượt đến. Trước mặt lớp họ là lớp 3, cũng là nhóm đến sớm nhất. Trong lớp 3 đã có người lên dâng hoa rồi bắt đầu đi xuống núi, chen sát bên người bọn họ mà đi.
Đội ngũ dài ngoằng lúc đầu còn có hình dạng, sau đó lại dần dần trở thành một đàn cá tán loạn. Lớp trưởng đi đầucố gắng giữ kỷ luật, kêu gọi mọi người người duy trì đội hình.
"Lô Vĩ! Không được chui vào rừng bách, rất nguy hiểm!"
"Ha ha ha Lô Vĩ, lớp trưởng bảo cậu không được chui vào rừng cây kìa! Mau quay trở lại đi!"
"Loại rừng cây nhỏ này có gì nguy hiểm chứ, chẳng lẽ có rắn?"
"Mùa này làm gì có rắn chứ."
Một đám học sinh mồm năm miệng mười.Có bạn học nam có ý xấu cố tình bước lên trên ba bước, dùng chân móc một cành cây gỗ bách bên cạnh ra, ném về phía sau, hét lớn: "Có rắn!"
“A!” Hai bạn nữ phía sau bị cậu ta làm cho hoảng sợ, tức giận hét tên cậu ta: “Trần Chí Nhiên, cậu bị điên hả!” Hai bạn nữ nói xong còn có định đi đánh cậu ta nhưngcậu học sinh nam kia lại kiêu ngạo mỉm cười, quay đầu bỏ chạy, ỷ vào chân dài mà nhanh chóng chạy đến phía trước của đội ngũ .
Lớp trưởng đành phải hét lên lần nữa: "Trần Chí Nhiên! Chú ý an toàn, đừng chạy lung tung trên cầu thang!"
Bọn họ tranh cãi ầm ĩ, Du Dư và Trì Đường thì lại an phận đi ở phía sau đội ngũ. Nhìn thấy Trần Chí Nhiên ở phía trước đang làm trò hù dọa mọi người, Trì Đường trợn mắt, thì thào nói: "Đồ ngốc nhàm chán."
Du Dư đi cạnh nàng, nhân cơ hội hỏi nàng: "Cậu đỡ say xe hơn chưa?"
“Đỡ rồi.” Sau khi xuống xe, không khí trong lành ở đây cuối cùng cũng khiến nàng dễ chịu lại.
Du Dư: "Tụi mình đi chậm một chút đi."
Trì Đường vẫn còn có chút khó chịu, cũng lười nói chuyện, lắc lắc cây hoa cúc trong tay hai lần tỏ vẻ đồng ý. Hai người đều chậm rãi bước đi, thỉnh thoảng lại có người vượt qua họ nên chẳng mấy chốc hai người họ đã thành người đi ở cuối đội ngũ.
Lúc này, tất cả mọi người đã tản ra, lớp trưởng cũng không quản kỷ luật của lớp nữa, không có ai thúc giục các nàng.
Cứ như vậy một hồi lâu, trên bậc đá dài này ngoại trừ hai người các nàng ra thì cũng chỉ có một ít học sinh xuống núi, những người khác đều cách rất xa.
Âm thanh ầm ĩ vang đến trên núi, rừng cây bách tỏa ra hương cây tươi mát, còn có tiếng chim hót không biết từ đâu vang lên.
Trên thềm đá có vài cánh hoa cúc rơi lả tả, có lẽ là dấu vết của một học sinh nghịch ngợm nào đó dùng cây hoa cúc để đùa nghịch, ngoài ra còn có một cành hoa cúc đã gãy bị ném trên cành cây bách cạnh đó.
Trì Đường hừ lạnh một tiếng: "Không phải họ đến đây để dâng hoa à. Làm mất hết hoa rồi, không bằng họ tự dâng họ đi."
Trên bậc đá phía xa, một bạn học nam vung áo khoác của mình, cố tình trêu chọc một bạn học nữ.
Trì Đường: "Nhìn từ xa còn tưởng rằng đó là một con khỉ hoang."
Du Dư: "Hì hì..."
Nghe nàng nói, Du Dư không nhịn được bật cười. Có đôi lúc Trì Đường rất tinh nghịch, lúc không vui thì ăn nói cực kỳ trào phúng.
“Trời có vẻ sắp mưa thì phải?” Du Dư ngẩng đầu nhìn trời.
Trì Đường: "... Hình như là vậy, tụi mình đi nhanh chút đi."
Hai người bước từng bước nhanh chóng lên bậc thang, đi được vài bước thì Trì Đường quay đầu lại nhìn Du Dư đang ở phía sau: "Cậu cũng đi nhanh lên đi."
Du Dư ngẩng đầu nhìn cô cười: "Được, mình đi sau cậu."
Trì Đường bước đi như thế này, chẳng may bị ngã, cô ở phía sau cũng có thể đỡ được nàng.
Khi cả hai bước đến phía trên thì cạnh bia mộ liệt sĩ đã có một vòng hoa cúc, những bông hoa mà họ cầm trên tay được đặt lên đó, như thể có thêm hai viên gạch trên Vạn Lý Trường Thành.
Một số ít người chạy xung quanh để chơi sau khi dâng hoa, nhưng hầu hết mọi người đều sẽ chọn đến Đài tưởng niệm liệt sĩ cách đó không xa để nhìn xem. Là học sinh với nhiệm vụ viết văn, Du Dư và Trì Đường cũng đến đài tưởng niệm.
Nào ngờ mới đi dạo một vòng quanh khu tưởng niệm thì ngoài trời đã bắt đầu đổ mưa.
Hai người đứng dưới mái hiên của khu lưu niệm cùng các bạn học khác, nhìn tấm bia đá và cây bách đứng trang nghiêm dưới mưa phùn.
"Mưa có vẻ như sẽ không ngừng trong một thời gian ngắn đâu."
"Có ai mang ô theo không?"
"Mình chỉ mang một chút thức ăn thôi."
"Đợi một lát đi."
Trì Đường bấm điện thoại di động. Nàng quên mang tai nghe nên chỉ bật bài hát ở âm lượng nhỏ nhất. Du Dư đứng bên cạnh nàng, chăm chú lắng nghe tiếng nhạc loáng thoáng.
“Đây là bài hát gì vậy?” Du Dư hỏi. Trì Đường rất thích nghe nhạc, cô đã biết được thêm rất nhiều bài hát từ chỗ Trì Đường, mỗi một bài cô đều lặng lẽ ghi nhớ nó vào trong vở.
Trì Đường bật màn hình điện thoại cho nàng xem tên bài hát được viết bằng một vài ký tự tiếng Nhật.
Trì Đường nói: "Tên bài hát được dịch là 'Mùa hè năm ấy', là một bài nhạc phim của bộ phim hoạt hình chiếu rạp ‘Vùng đất linh hồn’."
Khi bài hát kết thúc, nó tự động chuyển sang bài tiếp theo, Trì Đường thuận miệng nói thêm: "Bài hát này cũng vậy, tên nó có nghĩa là ‘Dòng sông ngày ấy’."
Du Dư gật đầu: "Tất cả đều rất hay, có điều mình chưa từng xem phim này."
Trì Đường nhìn bạn cùng bàn không có thời gian rảnh rỗi và sở thích gì của mình trong ba giây, cảm thấy có cảm giác đau lòng, nhức óc. Nàng quyết định nhanh chóng tắt nhạc, tìm bộ phim này, lôi kéo cô qua ngồi ở bậc thềm bên cạnh.
"Hiện tại cậu mau đến xem, tác phẩm tuyệt vời không xem thì thật đáng tiếc nha!"
Du Dư có thể thấy Trì Đường rất thích bộ phim hoạt hình này.
Trì Đường: "Tớ rất thích loạt tác phẩm của tác giả Hayao Miyazaki."
Hai người tựa vào nhau nhìn xem cô gái nhỏ bị người ta rượt đuổi, nhìn cô vừa khóc vừa ăn cơm nắm, nhìn cô đi xe điện lướt trên mặt nước, cảnh vật ngoài cửa sổ mỗi lúc một lùi xa.
Tiếng mưa và tiếng người xung quanh đã nhỏ dần. Dần dần, mưa cũng đã tạnh, hai người cũng đã ngồi đây xem xong bộ phim hoạt hình này.
"Xem hay không?"
"Rất hay."
"Thật tinh mắt, lần sau tụi mình xem ‘Lâu đài bay của pháp sư Howl’ đi."
"Cũng hay như vậy à? Bộ phim đó nói về gì vậy?"
"Tự cậu xem đi sẽ biết, nói ra thì không còn ý nghĩa rồi. Nhanh một chút, tụi mình xuống núi ăn cơm đi."
Hai người sánh bước bên nhau, bước xuống trên những bậc đá ẩm ướt.
"Trì Đường, sau đó rồng trắng có đi tìm Sen không?"
"Mình nghĩ rằng bọn họ chắc chắn sẽ gặp lại."
"Vậy thì tốt rồi."
Dưới chân núi có công viên, siêu thị nhỏ trong công viêncó rất đông học sinh đang mua sắm. Hầu hết các học sinh đều mang theo bánh mì và đồ ăn vặt, Du Dư cũng mang theo bánh mì, nhưng Trì Đường thì không mang theo gì cả.
Nàng mua nước và mấy cây xúc xích nướng từ siêu thị nhỏ, đặt ba cái trước mặt Du Dư.
Trì Đường: "Chỉ cần cậu thích bộ phim ‘Vùng đất linh hồn’ thì cậu chính là chị em cùng cha khác mẹ của mình. Hôm nay mình dùng ba cây xúc xích nướng này thay nhang, ở đây kết bái..."
Khi Du Dư nghe thấy nàng đột nhiên bắt đầu nói nhảm, không khỏi mỉm cười. Trì Đường lợi dụng lúc này nhét vào miệng cô một miếng xúc xích nướng.
Du Dư khó khăn lắm mới nhịn cười được, cầm xúc xích nướng, có chút xấu hổ, trong mắt vẫn có chút ý cười.
Trì Đường... Sao nàng lại thú vị thế chứ.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)