Cành hoa hồng màu champagne kia được Trì Đường cắm vào ly nước trên bàn, hai người nàng và Du Dư ngồi trên sàn nhà, cách nhau một cái bàn nhỏ.
Du Dư mở hộp bánh ngọt kia ra, là một chiếc bánh ngọt nho nhỏ, hai người ăn vừa đủ, hoa bơ màu trắng, phía trên là một tầng trái cây, dâu tây, dưa Hami và quả cây sổ, nhìn ngăn nắp gọn gàng nhưng không hề tinh xảo, không giống thành phẩm mua được từ tiệm bánh ngọt.
Chẳng lẽ ---
“Là tớ làm đấy.” Lời của Du Dư xác nhận suy đoán của nàng.
Du Dư có hơi ngượng ngùng, cô giải thích: “Chị chủ tiệm bọn mình thích làm bánh, tớ mới nhờ chị ấy dạy làm một cái bánh ngọt nhỏ... Làm không tốt lắm, nhân bên trong của bánh ngọt có hơi lõm xuống, hoa bơ tớ nặn cũng không được tốt, chỉ có thêm một chút trái cây trong cửa hàng.”
Tuy nói như vậy nhưng nhìn cái bánh ngọt nhỏ này cũng tương đối, suy nghĩ một chút chuyện Du Dư là một người mới, Trì Đường cũng thán phục. “Cậu cũng lợi hại quá đi, mới mà có thể làm được như vậy luôn?”
Trước kia nàng cũng đã từng thử nhưng hoàn toàn không có thiên phú, sau mấy lần thất bại thì nàng cũng không chạm vào nữa.
Trì Đường hứng thú bừng bừng chuẩn bị thử một chút, cuối cùng chính vào lúc này hai người mới chợt phát hiện ra không có nến sinh nhật.
“Tớ quên mất!” Du Dư ảo não.
“Không có nến thì không cần nến đâu.” Trì Đường đứng lên tắt đèn, mở đèn bàn lên, đèn màu vàng quất bao phủ phạm vi bàn nhỏ: “Chúng ta làm như có nến, vậy thì sẽ có không khí, cậu chờ mình thêm một chút.”
Nói xong, Trì Đường lại đi dép rồi lọc cọc chạy xuống lầu, sau một lúc cô ôm chai coca lớn và hai cái ly quay lại.
“Xì ----“ Lúc mở ra, chai coca phát ra tiếng, Trì Đường cầm chai cô ca lớn rót ra hai ly coca.
Du Dư nhận lấy coca, nhìn thấy Trì Đường giơ ly lên, cô cùng cười rồi giơ ly lên, cụng một cái phối hợp với nàng.
“Sinh nhật vui vẻ.”
“Cảm ơn cậu.”
Trì Đường thực sự rất cao hứng, nàng ngồi dậy quỳ trên mặt đệm, cắt bánh ngọt, trực tiếp chia bánh ngọt ra làm hai, hai người mỗi người một nửa.
Bánh ngọt cũng là vị bánh ngọt thông thường, ngoài ra còn có chút quá ngọt, “Cậu cho bao nhiêu đường?” Trì Đường ăn vài miếng, không nhịn được hỏi.
“Hình như có hơi quá ngọt.” Du Dư đưa phần bánh ngọt không động tới về phía Trì Đường. “Vậy cậu ăn trái cây phía trên đi.”
Trì Đường không khách khí, nàng thẳng tay lấy đi hai quả ô mai của cô.
Du Dư: “Còn muốn không? Cho cậu đấy.”
Trì Đường giơ giơ cái nĩa lên, tỏ ý nàng sẽ tự ăn. Nhìn thấy túi giấy để ở một bên, ánh mắt nàng không nén được mà khẽ liếc qua, nàng chọc bánh ngọt rồi hỏi bạn ngồi cùng bàn đang nghiêm túc ăn ở phía đối diện. “Cậu tặng mình cái gì thế? Giờ có thể mở ra xem không?”
Du Dư: “Có thể.” Cô đặt bánh ngọt xuống, chuẩn bị tháo giúp nàng.
Trì Đường: “Để tớ!”
Nàng không phải rất muốn lấy quà, ngược lại, nàng thực sự tò mò Du Dư sẽ tặng nàng cái gì, lúc đang xé giấy bọc ngoài, Trì Đường vẫn hỏi: “Cậu không sửa chữa lại sổ ghi chép rồi tặng mình đấy chứ?”
Du Dư nhìn cô thực sự giống như vẫn còn dáng vẻ sợ hãi, cảm thấy buồn cười: “Không phải?”
Trì Đường: “Vậy chẳng lẽ là câu trả lời của bài tập hè?”
Du Dư: “Cũng không phải.”
Trì Đường: “Hay là tai nghe?”
Du Dư: “Không phải.”
Trì Đường mở hộp ra, lấy ra một vật nhỏ làm bằng gỗ lớn hơn bàn tay có thể cầm bằng hai tay, có mười bảy phím đàn.
“Đây là... đàn ngón cái? Kalimba?” Trì Đường kinh ngạc hỏi, nàng nghĩ tới nghĩ lui cũng chưa từng nghĩ Du Dư sẽ đưa cho nàng cái này, “Sao cậu lại nghĩ ra cái này để tặng cho mình?”
Du Dư nói: “Tớ thấy một cô gái đến mua trà sữa đang chơi cái này, mình cảm thấy nói không chừng cậu cũng sẽ thích.” Cho nên dò hỏi người ta đây là nhạc cụ gì, cuối cùng chọn món quà này.
Trì Đường thử âm một chút, kalimba không lớn được giữ trong tay, ngón tay khảy đàn phát ra những âm thanh nhẹ nhàng tinh tế: “Tiếng nhạc phát ra từ chiếc đàn này có chút giống với hộp bát âm.”
Nàng cúi đầu thử âm mấy lần liền bắt đầu thử đánh đàn, mới bắt đầu đánh đàn rất đứt quãng, nhưng trong chốc lát cũng có thể nghe ra giai điệu, Du Dư lắng nghe, bỗng nhiên a một tiếng, có chút vui vẻ: “Là Lâu Đài Trên Không?”
< Lâu đài trên không > là một bộ phim hoạt hình điện ảnh, cũng là Trì Đường và cô cùng nhau xem, những ảo tưởng kì diệu giống như những tồn tại chân thực ở một thế giới khác, Trì Đường thích nhạc nền bên trong bộ phim này, Du Dư cũng cực kì thích.
Trì Đường còn đang thử đánh cái đàn nhỏ kia, cười nói: “Đúng, là Lâu Đài Trên Không.”
Du Dư không nói gì nữa, cô dỏng tai, dựa người vào cạnh bàn nhìn Trì Đường táy máy ngón tay đánh đàn. Hẳn là nàng cũng rất thích món quà này, thật giống như một cô bé thích táy máy đồ chơi.
Ánh sáng vàng ấm áp rơi xuống trán, chóp mũi cùng với những ngón tay đang nhún nhảy của nàng, trong mắt Du Dư có chút mông lung.
Du Dư chưa từng nghe nhiều người đánh đàn kalimba, nhưng cô cảm thấy Trì Đường đàn rất dễ nghe, nàng thực sự rất lợi hại, vì vậy nên có nhạc cụ mới trong tay nhưng nhanh như vậy có thể tạo thành giai điệu, đổi thành cô thì không làm được.
Chơi một đợt, Trì Đường cầm đàn kalimba bỏ vào trong một ngăn kéo, lại lấy ukelele của mình từ trong đó ra.
Trì Đường: “Cậu biết cái này là gì không?”
Du Dư: “Guitar?”
“Nó cũng được coi là một thành viên trong đại gia tộc của guitar, nhưng so với guitar thì nó đơn giản hơn, chỉ có bốn dây mà thôi.” Trì Đường giải thích, giơ tay lên gảy hai cái.
Không thể so với sự tẻ ngắt khi chơi kalimba lúc nãy, động tác đàn ukelele của nàng thuần thục hơn nhiều.
Lúc trước Trì Đường mắc cỡ, không chủ động nói tới chuyện mình đang luyện tập, nhưng giờ, nàng nhận được cái đàn kalimba đó coi như quà, bỗng nhiên nàng cũng rất muốn chia sẻ một chút thành quả luyện tập gần đây của mình với người bạn Du Dư này.
“Gần đây tớ... thực ra tớ đang tập ukelele.” Trì Đường ho nhẹ một tiếng: “Cảm ơn cậu hôm nay đã tới tặng quà sinh nhật cho mình, mình đàn cái này cho cậu nghe nhé?”
“Được.” Du Dư ngồi ngay ngắn, thật giống như lúc ngày thường chuẩn bị đi học.
Nghe bài hát thôi mà sao phải tỏ ra nghiêm túc như vậy? Trì Đường điều chỉnh vị trí của đàn ukelele, hỏi cô: “Cậu muốn nghe bài gì?”
Du Dư: “Mình không biết nhiều bài hát, phần lớn những bài cậu thích thì mình đều thích, tùy tiện đàn là được.”
Trì Đường suy nghĩ một chút, bắt đầu đánh < Anohana >.
Lại một ca khúc đến từ một bộ phim Nhật Bản, vô cùng kinh điển, lúc dùng ukelele đánh lại, so với nguyên khúc còn rộn ràng hơn một chút, nghe giống như nước ngọt mùa hè, ánh mặt trời và đồng ruộng.
Du Dư lẳng lặng nghe, nhìn thấy Trì Đường lay động theo tiết tấu nhẹ nhàng của âm nhạc, ngón chân ở bên cạnh khẽ lấy nhịp, có sự đáng yêu không thể nói rõ được.
Trì Đường không hề đàn một bài hát cho nghiêm túc, cô đàn một đoạn, nhìn thấy Du Dư vẫn ngồi đàng hoàng như vậy thì động tác tay dừng lại, đổi bài hát.
Bài hát này tiết tấu cũng đồng nhất, Du Dư và nàng bốn mắt nhìn nhau, đồng thời bật cười thành tiếng.
Bởi vì Trì Đường đánh đoạn đuôi của < Cậu bé bọt biển >, đáng yêu, tiết tấu lại có quy luật khiến cho người nghe không nhịn được lay động. Trì Đường đánh đàn, động tác đu đưa toàn thân ngày càng rõ ràng, nàng dậm chân cũng ngày càng di động hơn, Du Dư không thể làm gì khác hơn là theo nàng, rồi cùng nhau lay động.
“Hahahaha, nhìn lên như vậy thật là ngốc nghếch!”
“Giống như hai tên rề rà mặt đối mặt thoáng qua nhau.”
“Mình còn cứ nghĩ cậu sẽ nói giống đồng hồ quả lắc.”
Hai người nhìn nhau cười một trận vô cùng khó hiểu, Du Dư nói lời từ trong thâm tâm: “Cậu thực sự quá lợi hại, đánh được nhiều bài thật ấy.”
Cô nói chưa dứt lời, được cô khen như vậy, Trì Đường không nhịn được liền muốn khoe khoang nhiều hơn một chút, lại đổi sang đánh < Vòng tuân hoàn tình yêu >. Cũng là một bài hát vô cùng vui vẻ đáng yêu, lúc dùng ukelele đánh đàn, nàng còn cố tình tăng tiết tấu lên chút, người nghe lại càng gật gù đắc ý.
Du Dư lặng lẽ vỗ tay cho nàng.
Trì Đường ôm ukelele đứng lên, lại đổi thành bài hát < Nhất bộ chi dao >.
“Đây là một bài nhạc bên trong bộ phim điện ảnh < Scent of a woman >.”
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)