Mùa xuân, mưa phùn.
Thành phố Nam Lâm có nhiều ngày mưa dầm khiến cho Trì Đường hơi khó chịu, cây cối được uống no nước, lá xanh ngày này rõ ràng hơn ngày trước, bắt đầu vây quanh thân cây đã khô cứng suốt cả mùa đông.
Bầu trời mãi một màu xám tro của ruột bút chì, mặt đất mãi mãi ướt át, trên phiến lá nhỏ nước, hoa mùa xuân bị nước mưa tạt tới nghiêng ngả không còn chút dáng vẻ xinh đẹp mềm mại nào nữa, mới nở được một hai ngày mà cánh hoa đã rơi đầy đất, chỉ còn những cuống hoa. Mùi thơm ở trong khí ẩm của nước mưa không thể nào lan ra được, chỉ có thể tới gần mới ngửi được một xíu hương thơm.”
“Than ôi, nguy hồ cao tai! Thục đạo chi nan, nan vu thượng thanh thiên!’
Môn ngữ văn của học kì tiếp theo năm lớp mười chắc chắn phải học < Thục Đạo Nan > lão Phương chủ nhiệm lớp bất chấp tiếng chuông học quá một giờ học cuối cùng bảo mọi người phải học thuộc và bắt đầu vạch ra điểm chính.
“Lại phải học thuộc, lại phải học thuộc, Lý Bạch đại đại sao không bỏ qua chúng ta chứ! Ông ấy viết gì chúng ta cũng phải học thuộc!” Có nam sinh kêu gào thống khổ.
“Học thuộc lòng khó khăn, khó khăn tới tận trời xanh!” Lớp phó thể dục Da Đen cuộn sách kêu to.
“Học thuộc lòng còn tốt, học số học mới là khó khăn!” Bạn ngồi cùng bàn không có cùng ý tưởng với cậu ta.
“Ngữ văn vẫn còn ổn, tiếng Anh tớ mới không thuộc được đây, chỉ cần lúc nào không có tiếng Anh là quá tuyệt vời!”
“Mơ đẹp quá!”
Tòa nhà học này toàn là lớp 10, đến giờ tan lớp ồn ào nhốn nháo, hoàn toàn khác biệt với tòa nhà lớp 12 ở đằng sau, bên đó tan lớp có rất ít người đi ra ngoài hành lang.
Chỗ nhà vệ sinh lại đầy ắp toàn người, Trì Đường đội mưa đi sang chỗ nhà vệ sinh xa hơn một chút. Mưa bên ngoài không lớn, nàng lại không có thói quen che ô nên lao vào mưa rồi chạy ra ngoài, đến khi quay lại cả đầu lẫn vai đều có chút ướt át, lúc ngồi xuống có chút nước mưa rỏ lên bàn.
Du Dư ngẩng đầu lên từ biển học thức, nhìn về phía tóc nàng: “Cậu lại không mang theo dù ra ngoài.”
Trì Đường thờ ơ ừ một tiếng, cầm cây bút viết viết vẽ vẽ lên quyển sổ nhỏ, cảm nhận được ánh mắt của Du Dư nàng khép sổ tay của mình lại ngay lập tức, cảnh giác nhìn về phía cô.
Du Dư không thể làm gì hơn là quay đầu trở lại, làm bộ như bản thân mình không thấy gì. Thực ra cô biết thứ Trì Đường đang viết trong sổ tay, chắc hẳn là lời bài hát do nàng tự viết. Nàng thích ca hát, dù không sao đứng trước mặt người khác hát được nhưng hát rất khá.
Du Dư không nhịn được thầm nghĩ, chẳng lẽ sau này Trì Đường muốn đi hát sao?
Trì Đường thẹn thùng vì để cho bạn cùng bàn nhìn thấy những lời bài hát lộn xộn không xuôi, gần đây cô còn đang thử sáng tác bài hát, ừ, rất khó. Cô nhìn xuống bài thi ngữ văn bị gạch đầy các câu, còn khó khăn hơn cả Thục đạo.
Nữ sinh đằng sau đang nói chuyện về các minh tinh, nói tới scandal của sao nam mà các cô ấy thích thì tức giận mắng cả người đối nghịch với cô ấy.
Nam sinh bên phải đang nói chuyện phiếm trong trò chơi, nói phụ huynh ở nhà không cho phép chơi điện tử, lại hẹn bạn cuối tuần đi quá net.
Một đám nam sinh phía sau gào thét muốn chơi bóng rổ, bởi vì thời tiết không cho phép nên họ đang thương lượng muốn tìm giáo viên lấy chìa khóa của nhà thể chất.
Hai nữ sinh đằng trước đang thấp giọng học thuộc lòng, muốn nắm chắc thời gian giải quyết nhiệm vụ học thuộc lòng do thầy sắp xếp.
Trì Đường nghĩ tới những lời ca mình viết lúc nãy, nhìn mưa ngoài cửa sổ đến nỗi có chút thất thần. Làm học sinh thật phiền, mỗi ngày đều bị giam lại ở đây, bản thân cũng chẳng biết mình đang học cái gì, học những cái này thì có ích lợi gì. Nàng liếc sang bên thấy Du Dư đã khép sách Ngữ Văn lại, đại khái là đã thuộc được Thục Đạo Nan.
Trong phòng học này, sợ rằng chỉ có Du Dư mới thực sự yêu thích việc học hành đúng nghĩa, hết giờ học cô cũng lười bước ra ngoài.
Trì Đường nghĩ như vậy, hết tiết một của buổi học, Du Dư, người như lớn lên ở chỗ ngồi bỗng dưng đứng lên, hỏi nàng: “Muốn đi nhà vệ sinh không?”
Các nàng ra khỏi tòa nhà học, Du Dư lấy ra một cái dù màu đỏ, mặt dù không lớn, trên đó viết ba chữ Hỉ Đa Đa, hiển nhiên là quà tặng kèm.
Chiếc dù đỏ tươi kia như một đóa hoa, được Du Dư che trên đỉnh đầu của hai người, tránh đi những hạt mưa nhỏ lất phất. Ba chữ Hỉ Đa Đa ở trên đỉnh đầu phát sáng từng chút, giống như một lời chúc phúc tốt đẹp chẳng thể nào thực hiện được.
Đi được một nửa, mưa đột ngột to lên, hố nước đọng trên mặt đất bắt đầu rung động mạnh hơn, giày cao su của Du Dư đạp nước thấm ẩm vào.
Trì Đường không nhìn nữa, nàng không thích trời mưa, giờ càng ngày càng không thích trời mưa.
Tâm trạng của thiếu niên mười mấy tuổi thay đổi nhiều giống như thời tiết, nhất là ở trường hợp của Trì Đường. Tâm trạng của nàng biến hóa theo thời tiết của thành phố Nam Lâm.
Trước kia Du Dư không có yêu thích gì đặc biệt với trời mưa hay trời quang, nhưng sau một ngày xuân xinh đẹp chỉnh tề, cô cảm thấy mình dường như đã bị Trì Đường lây, cô cũng bắt đầu trở thành người không thích mưa.
Mùa xuân là thời kì vi hành của cảm cúm, hết mấy người trong lớp đều đã ho khan, Trì Đường cũng nằm trong số bất hạnh đó, ngược lại Du Dư mặc không nhiều nhưng thân thể khỏe mạnh, không sơ sẩy chút nào để cho ma bệnh thừa cơ lợi dụng.
“Uống chút nước nóng đi.”
Trì Đường nghe thấy bạn cùng bàn quan tâm mình không nhịn được quay qua nhăn nhó với cô: “Cậu biết trên net mọi người hình dung trực nam sao không?”
Du Dư ngay cả điện thoại cũng không có, không thể lên mạng nên cũng không rõ: “Hả?”
Trì Đường: “Uống nhiều nước nóng.”
Du Dư vẫn mờ mịt không rõ, còn đẩy nước nóng tời trước mặt cô, lặp lại thêm lần nữa: “Uống nhiều nước nóng.”
Trì Đường: “Cậu đã thoát ly khỏi thế giới giải trí của người trẻ đấy, cậu biết không?”
Du Dư chỉ cười: “Cậu phải uống thuốc chứ nhỉ, uống thuốc mau khỏi.”
Trì Đường cũng không chuẩn bị để uống thuốc, bệnh có chút như vậy mà đã uống thuốc thì không thích hợp với khí chất của nàng. Nhưng... liên tục sụt sịt mũi cũng không phù hợp với khí chất của nàng, nàng cảm thấy mình sịt một cáo, Du Du bên cạnh nhìn sang một cái làm thấy trên bục giảng cũng không tự chủ được mà nhìn các nàng.
Trì Đường vẫn đi mua thuốc cảm.
Lấy ra một viên thuốc, tỏ ý bảo Du Dư nhìn này rồi nàng nuốt cái đánh ực.
Du Dư đứng lên: “Muốn uống nước đúng không?”
Trì Đường: “... Không phải, mình làm để cho cậu nhìn đấy, mình sẽ nuoots thuốc.
Thấy biểu cảm của Du Dư, Trì Đường lại nói thêm một câu: “Còn nữa, còn để cậu thấy mình đã uống thuốc rồi đó, nên giờ học lúc tớ sụt sịt hay ho khan thì đừng có nhìn tớ nữa.
Du Dư tỏ ý hiểu.
Sau khi bão cảm cúm đi qua, ngày xuân cũng dần rời xa.
Thời tiết âm u mưa nhiều đi qua để lại khoảng trời trong đã lâu không thấy, mặt trời cáu kỉnh mở hết năng lượng, chưa tới nửa ngày đã phơi khô mặt đất, nhân tiện lau sạch cây cối trong sân trường, từng mảng lá cây dưới ánh mặt trời xanh lóa cả mắt, tựa như đá quý vậy.
Các nàng mặc áo khoác đồng phục học sinh, bên trong cũng chỉ cần mặc thêm một lớp áo, có hơi sợ nóng quá thì mặc luôn áo ngắn tay, đi bộ hóng gió trong thao trường, tận tình hưởng thụ ánh mặt trời hiếm có của ngày đầu hè.
Trì Đường sắp mốc lên trong mùa xuân ẩm ướt cuối cùng cũng để lộ một nụ cười thỏa mãn dè dặt với mặt trời.
Chẳng hiểu sao Du Dư đột nhiên bật cười.
Trì Đường: “?”
Du Dư: “... Mình nghĩ đến chuyện bài thi ngày hôm qua, một câu điền vào chỗ trống của Thục Đạo Nan cậu điền sai rồi.” Thật ra thì không phải, là do cô cảm thấy dáng vẻ híp mắt phơi nắng lúc nãy của Trì Đường rất thú vị, giống như con mèo ông chủ cửa hàng nhỏ bên kia đang nuôi.
Trì Đường nhìn cô trong chốc lát, ôm cánh tay mặt hung dữ nói: “Nghĩ đến chuyện mình làm sai đề bài, cậu lại vui vẻ đến mức cười ra tiếng, xin hỏi, cậu còn là người sao?”
Du Dư: “Học thuộc lòng nhé?”
Trì Đường: “Không!”
Du Dư: “Mình nói là mình học thuộc, cậu nghe.” Nghe đương nhiên là có thể, nàng muốn.
Nếu Trì Đường thích ca hát, muốn viết lời nhạc, ngữ văn vẫn phải học thật tốt mới được.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)