Tuyết ngừng rồi lại rơi. Các nàng đứng trong góc hẻo lánh này, có thể nghe thấy loáng thoáng âm thanh mơ mơ hồ hồ từ khu dạy học bên kia.
“Có lẽ mình không thể tiếp tục đi học nữa.” Du Dư bỗng nhiên nói, nhìn cô có vẻ đã bình tĩnh trở lại.
Trì Đường nhíu mày: “Cậu định trở về với ông ấy thật sao?”
Du Dư lắc đầu: “Mình không muốn về, nhưng mình trốn không thoát. Lúc mình lên cấp hai, trong thôn mình còn có một bạn nữ khác đang đi học, thành tích cũng khá tốt. Sau đó, anh của cậu ấy cần tiền để cưới vợ, vì vậy ba mẹ cậu ấy bảo cậu ấy ở nhà lấy chồng. Cậu ấy không chịu, ở lại trong trường không dám về nhà. Ba mẹ của cậu ấy lại xông tới trường bắt cậu ấy đi, tất cả giáo viên đều không ngăn cản được.”
“Lúc mình đến Nam Lâm đi học thì cậu ấy đã sinh đứa con trai thứ hai. Cậu ấy có con rồi, không còn muốn đi học lại nữa, lại còn cảm thấy bản thân sống khá tốt.” Du Dư ngơ ngẩn nói đến đây, dường như cảm thấy trong lòng lạnh lẽo, cả người run rẩy.
Trì Đường quả thật không thể hiểu nổi, nếu không phải Du Dư chính miệng nói với nàng thì có lẽ nàng sẽ không tin đến thời đại nào rồi mà trên thế giới này vẫn còn có chuyện đáng sợ như vậy xảy ra ở nơi mà nàng không nhìn thấy: “Kết hôn khi chưa thành niên là trái pháp luật, không báo cảnh sát sao?”
Du Dư nhìn nàng, chậm rãi lắc đầu: “Ở chỗ mình đều là như vậy, không ai cảm thấy sai, cũng sẽ chẳng có ai báo cảnh sát.”
Trì Đường: “Cậu có thể chạy, cậu đã chạy từ nhà đến đây rồi còn gì. Nếu ông ấy muốn bắt cậu thì cậu cứ tiếp tục chạy, trốn tới chỗ mà ông ấy không tìm được. Chẳng phải cậu đi đến đâu cũng tốt hơn so với trở về sao?”
“Ở đây không phải ở chỗ của cậu, ở chỗ này có đồn cảnh sát, người ở đây sẽ báo cảnh sát. Chỉ cần cậu không muốn thì ông ấy sẽ không có cách dẫn cậu trở về.”
“Cậu đợi ở đây đi, mình đi xem bên ngoài thế nào rồi.”
Nàng nói xong thì ném một nửa trái quýt còn chưa ăn trong tay cho Du Dư, xoay người rời khỏi đây, kiềm chế lửa giận không tên đi về phía phòng học.
Lão Phương chủ nhiệm lớp đã dẫn người đàn ông kia đến phòng làm việc nhưng đống hỗn loạn trong phòng vẫn chưa được dọn dẹp. Tất cả mọi người vẫn còn đang thảo luận về việc mới xảy ra, ngay cả tâm trạng tổ chức tiệc tối cũng không còn.
Lúc Trì Đường đi tới phòng làm việc thì cửa phòng đang đóng, đám người Da Đen đang dựa cửa nghe ngóng. Trì Đường cũng bước tới, đúng lúc nghe được ba Du Dư đang lớn tiếng nói trong phòng: “Tôi sinh ra nó, nuôi lớn nó, tôi muốn nó gả chồng thì nó phải gả chồng. Tôi không quan tâm đến những thứ khác!”
Lão Phương là một người tốt tính nhưng lúc này nghe vậy cũng nổi giận, giọng nói cũng nghiêm túc hơn: “Phụ huynh Du Vạn Xuân, Du Dư còn chưa thành niên, chưa đến tuổi kết hôn theo phát luật quy định. Ông bắt em ấy gả chồng là trái phạm luật đó.”
“Tôi không biết cái gì trái pháp luật hay không trái pháp luật, con gái tôi thì phải nghe lời tôi.”
“Du Dư học tập tốt, sau này có thể thi đậu vào trường đại học top đầu. Ông không cho em ấy đi học chính là đang lãng phí năng lực của em ấy.”
“Một đứa con gái như nó cần học nhiều như vậy làm gì hả, lãng phí thời gian còn lãng phí tiền bạc của tôi. Tôi đã tìm xong nhà chồng cho nó ở nhà rồi.”
Lão Phương nói sao cũng không khuyên được Du Vạn Xuân, dù có nói gì thì ông ta cũng cảm thấy cây ngay không sợ chết đứng, cảm thấy mình không sai. Cuối cùng, Lão Phương cũng hết cách, khó chịu nói: “Ông mau đi đi, trường học không cho phép người ngoài trường ở lại đây.”
Nếu tối nay các lớp không tổ chức tiệc giao thừa, học sinh ra ra vào vào mua đồ thì bảo vệ cổng trường cũng không thả lỏng, sẽ không để ông ta dễ dàng tiến vào như vậy.
“Tôi không đi. Tìm con gái của tôi ra đây, kêu nó về nhà với tôi.”
Lão Phương hoàn toàn hết cách với người đàn ông càn quấy này. Lúc này, cửa phòng làm việc bị đẩy ra, Trì Đường đứng ở cửa: “Thầy ơi, thầy gọi bảo vệ trường tới dẫn ông ấy đi đi, không thì báo cảnh sát.”
Người đàn ông vừa nhìn thấy nàng đã nổi giận, bước một bước dài tới, giơ tay lên: “Là mày kéo con gái tao đi, nó đâu rồi hả?”
Trì Đường không thèm trốn tránh, trái lại còn hung ác trừng mắt nhìn người đàn ông này: “Ông có giỏi thì đánh đi. Chỉ cần ông dám đánh thì tôi sẽ để ông ngồi tù, bắt ông bồi thường tiền!”
Lão Phương vội vã tiến tới ngăn cản, cuối cùng bảo vệ của trường học phải tới đuổi Du Vạn Xuân ra ngoài.
Du Dư trở nên càng thêm im lặng, trở lại trạng thái giống như lúc trước khi còn chưa thân với Trì Đường. Trên mặt cô đã không còn nụ cười, mỗi ngày đều vùi đầu học tập. Thậm chí, Trì Đường còn cho rằng cô có chút điên rồi. Cũng chỉ có những lúc nói chuyện với nàng, trong mắt Du Dư mới có thể có một chút ánh sáng.
Du Vạn Xuân vẫn không đi, quanh quẩn ngoài trường vài ngày. Có học sinh ở gần trường, mỗi ngày đến trường đều âm thầm nghị luận về người đàn ông đó, nói ông ta bị giữ ở ngoài trường học, không vào được trường nhưng cũng không chịu đi. Mỗi lần Trì Đường nghe thấy đều sẽ nhíu mày, Du Dư lại không hề có phản ứng gì.
Lão Phương có tới tìm Du Dư một lần, không biết nói gì với cô hơn nửa tiết mới để cô về lớp.
“Lão Phương tìm cậu nói gì vậy?” Trước khi Du Dư lại cầm bút lên, Trì Đường hỏi cô.
Du Dư ngẩng đầu nhìn nàng, một lát sau mới nói: “Chủ nhiệm lớp bảo mình kỳ nghỉ này tới nhà thầy ấy ở tạm.”
Kỳ thi đã sắp kết thúc, sau khi thi xong thì trường học sẽ nghỉ. Tình trạng hiện tại của Du Dư không thể về nhà, nếu lúc đó Du Vạn Xuân còn chưa đi thì nói không chừng sẽ cưỡng chế lôi cô đi. Lão Phương thật sự là một thầy chủ nhiệm rất có trách nhiệm.
Trì Đường thầm thở phào nhẹ nhõm. Nếu kỳ nghỉ này Du Dư có thể tới nhà Lão Phương ở tạm thì chắc hẳn sẽ không có vấn đề gì.
Kỳ thi cuối kỳ kết thúc, chính thức được nghỉ, bảng điểm sẽ được phát sau một ngày. Có rất nhiều học sinh ở lại trường đợi phát bảng điểm xong mới về, học sinh lớp mười hai cũng nghỉ trễ hơn các nàng hai ngày nên bảo vệ trường vẫn còn đang trực cổng.
Lúc phát bảng điểm, Trì Đường nhìn thành tích của mình mới phát hiện thành tích của nàng cao hơn không ít, nhất là môn toán học “Không biết chính là không biết” kia. Chuyện này rõ ràng là công lao của Du Dư, bài mà cô ra không ngờ lại có hiệu quả.
“Chúc mừng Du Dư lần thứ hai đạt được điểm cao nhất toàn khối!” Lão Phương tươi cười, khuôn mặt ông còn có chút kiêu ngạo.
Trì Đường hơi nghiêng đầu nhìn bảng điểm của Du Dư: “Lại được hạng nhất.” Mỗi lần các nàng thi thì nàng đều sẽ phải nói một câu như vậy.
Du Dư lại ngẩn người, không biết đang nghĩ gì. Cô nghe nàng nói, vô thức cũng nhìn sang bảng điểm của nàng, nhìn tới cột điểm toán thì quay sang cười với nàng: “Ừm.”
Đây là nụ cười đầu tiên mà Trì Đường thấy trên khuôn mặt cô kể từ sau Tết Dương lịch.
Phần lớn học sinh đều rời khỏi trường học, Trì Đường cũng phải về nhà. Nàng thu dọn hết một ba lô, mỉm cười chào tạm biệt Du Dư: “Năm sau gặp lại.”
“Năm sau gặp lại.”
Lần này về nhà, trong nhà vẫn trống rỗng. Tuy trong phòng khách còn có một bộ bài chưa dọn, còn có tàn thuốc, hạt dưa và vỏ trái cây nhưng ít ra trên giường của nàng không có người xa lạ nằm.
Nhưng cho dù là vậy thì Trì Đường vẫn tháo hết tất cả drap trải giường, đệm chăn quăng vào máy giặt trước.
Ba nàng không biết đi đâu, nhưng từ trước đến giờ ông ấy cũng sẽ không nói với nàng ông ấy đi đâu. Nghe thấy tiếng động dưới lầu, Trì Đường còn tưởng rằng ba nàng đã về. Nào ngờ, nàng đứng trên cầu thang lại nhìn thấy một người phụ nữ xa lạ đang dọn dẹp nhà cửa, hình như là nhân viên vệ sinh được thuê tới.
Từ trước đến giờ đều là như vậy. Ba nàng bày bựa loạn cả nhà, lại không chịu tự dọn, nàng dọn mãi tới phiền nên cũng mặc kệ. Ba nàng đã từng nói nàng rất nhiều lần, bảo nàng lười nhưng đều bị nàng chặn lại. Sau này, ông ấy bắt đầu thuê nhân viên vệ sinh tới quét dọn định kỳ.
Trì Đường ghét nhất là ba nàng cứ như một đại gia, thích tự cao tự đại, còn cực kỳ xoi mói. Trước đây, họ đã tìm rất nhiều nhân viên vệ sinh, ông ấy lại rất thích lớn tiếng sai tới sai lui người ta. Trì Đường không nổi ông ấy như vậy, nói vài câu thì ông ấy sẽ nổi giận.
Trì Đường lười cãi nhau với ông ấy, chỉ cảm thấy mất mặt.
Nàng lại lên lầu về phòng mình. Đến tối, ba nàng vẫn chưa về, Trì Đường tự mình ra ngoài tìm đại một quán ăn ăn tối, ăn xong lại về nghỉ ngơi.
Trong phòng chỉ có một mình nàng, không có bất cứ âm thanh gì. Nàng đã sớm quen với nó, không bật đèn, ngồi trên giường lướt điện thoại, nghe nhạc, ngẩn người, mãi đến khi mệt mỏi mới nằm xuống nghỉ ngơi.
Nàng vừa ngủ một hồi thì giật mình tỉnh lại. Nghe thấy tiếng động bên ngoài, nàng mò lấy điện thoại, cầm lên liếc nhìn thì đã là một giờ hai mươi hai phút sáng.
Là ba nàng. Ông ấy lại uống say, còn có tiếng của một người phụ nữ. Họ say khướt cười nói lớn tiếng, tạo ra âm thanh thân mật mập mờ. Trì Đường không cần mở cửa cũng có thể đoán được tình cảnh bên ngoài, nàng đã thấy rất nhiều lần rồi.
Nàng trở mình, phiền chán dùng chăn quấn chặt mình.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)