Trong tai nghe truyền ra âm thanh đấu súng quyết liệt, còn có tiếng chỉ huy phát âm không rõ ràng của tên đồng đội ngu si (*) nữa, Trì Đường nghi ngờ rằng tên đồng đội ghép ngẫu nhiên này chơi game không đeo kính, nếu không đã chẳng mù đến mức này. Trình độ tạ không nỡ nhìn thẳng, nội tâm bành trướng hết sức, đã thế còn thối mồm.
(煞笔 đọc lái đi của 傻逼 có nghĩa là ngu vl.)
Nàng với một một đồng đội khác bắn cẩn thận từng li từng tí, mà cái tên này lại tự chạy ra chịu chết, chết rồi còn chửi bọn họ là trình độ học sinh tiểu học, làm người ta phát cáu.
“Y tá(*), y tá chạm mông tôi cái! Tôi sắp chết rồi không thấy hả! Đệch tôi chịu mấy người luôn rồi đấy, mấy người có biết chơi không thế, ngu vãi!”
(Gốc là奶妈 ngôn ngữ trong game PUBG, tương tự như bên Việt Nam gọi những bạn không bắn mà chỉ đi theo đồng đội để chuẩn bị cứu mỗi khi bị knock là y tá, còn chạm mông là ấn vào dấu thập trên màn hình để cứu đồng đội. Trạng thái bị knock là một tay ôm bụng bò gối dưới đất, còn khi không cứu được mà chết hẳn sẽ biến thành cái hộp.)
Trì Đường nghe thấy bên kia có tiếng chửi của chàng trai trẻ, dứt khoát bỏ kẻ địch ở đối diện, mở mic lên đấu khẩu với hắn luôn.
“Y tá cái gì, tôi cũng đâu phải y tá của anh. Mười y tá cũng chẳng gánh nổi một mình anh đâu, sao anh chăm bò gối thế hả, đối diện kia là bố mẹ anh hay gì mà hết lần này tới lần khác lăn qua đó quỳ chịu chết thế!”
Chửi nhau một trận, Trì Đường không hề do dự lôi tên đồng đội ngu si kia đi chết chùm, thành công thua một ván game. Game có thể thua, nhưng đồng đội dốt nát thì nhất định phải đem đi tế.
Từ khi bắt đầu nghỉ hè, nàng đã trải qua rất nhiều ngày sống trong cảnh mơ mơ màng màng không có mục đích như kẻ say, ngày nào cũng chơi game, xem phim và xem livestream, lướt Bilibili, lướt weibo. Chơi game là nhiều nhất, chẳng qua nàng không chơi game gì được lâu, chơi một thời gian lại thấy chán. Ván game này thua rồi, nàng dứt khoát off luôn, vào bếp lấy nước lạnh trong tủ, để dồn nén nỗi tức giận.
Mặt trời ngoài kia rất lớn, hôm qua mới rơi một trận mưa rào, kết quả là mặt trời chiếu rọi quá nửa ngày, thì hoàn toàn không thể nhìn thấy một tia hơi nước nào nữa. Đứng cạnh cửa sổ nhìn ra bên ngoài, không khí ngoài ô thủy tinh đều giống như đang biến dạng, nàng không nén nổi chui vào phòng có điều hòa tiếp tục làm tổ.
Hai giờ chiều, có hơi buồn ngủ, nhưng không muốn ngủ, thấy hơi vô vị, nhưng lại không muốn chơi game tiếp, không biết muốn làm gì, còn có chút đói, mà cũng không muốn ăn cơm.
Sáng ra ngủ đến hơn mười giờ mới dậy ăn chút gì đó, buổi trưa không ăn, khi thời tiết nóng bức khẩu vị của nàng vẫn luôn không được tốt cho lắm. Một mình trải qua kỳ nghỉ hè, tuy rằng không có quy luật, nhưng không có quy luật lại chính là tự do.
Nằm liệt trên ghế móc điện thoại ra, cân nhắc xem nên đặt món gì, nhìn tới nhìn lui, cuối cùng chọn một tiệm trà sữa, phạm vi giao hàng là trong một nghìn mét đổ lại, trước giờ chưa từng đặt đồ ở đây, xem đánh giá thấy rất được, có thể thử xem sao.
Đặt xong ngồi bên cửa sổ lướt điện thoại một hồi, Trì Đường liền nhìn thấy một chiếc xe đạp điện chạy về phía này, dừng ngay trước cửa nhà, người giao đồ đội chiếc mũ che nắng nửa đầu, trên người mặc áo sơ mi và tạp dề đồng phục, trông có vẻ là nhân viên giao đồ của cửa tiệm, không phải anh trai giao hàng Tiểu Hoàng hay Tiểu Lam (*) nhận đơn hàng.
(小黄小蓝的外卖小哥 là những anh nhân viên đi ship đồ của 美团外卖 (đồng phục màu vàng) và 饿了吗 (đồng phục màu xanh lam).)
Lúc đứng dậy xuống lầu, nghe thấy tiếng chuông cửa kêu, Trì Đường bước hai bước ra mở cửa.
Cửa vừa mở ra, liền thấy một gương mặt quen thuộc.
“Du Dư?” Trì Đường kinh ngạc mà nhìn ra bạn cùng bàn nắng nóng đến mức mặt đỏ bừng đang đứng ngoài cửa, thấy những sợi tóc ướt mồ hôi dính bên gò má của cô.
“Trì Đường, quả nhiên là đồ của cậu đặt.” Trông Du Dư có vẻ vui mừng lắm.
Kỳ nghỉ đông lúc đó cô từng đi chung với Trì Đường đến nhà Trì Đường lấy đồ, nhưng khi ấy cô chỉ đứng ngoài cửa chứ không vào trong, thêm nữa là buổi tối, tâm trạng thấp thỏm, không nhìn kỹ, địa chỉ nơi này cũng chỉ mơ hồ nhớ được chút ít.
“Vừa nãy chủ tiệm nhận đơn, mình thấy địa chỉ quen quen, nên giao qua đây.” Du Dư nhấc trà sữa mình đem tới lên giao cho nàng.
Trì Đường nhận lấy, tiện tay kéo cả cô vào trong nhà.
Du Dư hơi tò mò nhìn quanh trong nhà, rồi lập tức mở miệng nói: “Mình không vào đâu, phải quay về phụ việc ngay giờ.”
Trì Đường vẫn cứ lôi cô vào trong bếp, lấy một chai nước lạnh trong tủ ra đưa cho cô, “Cửa tiệm mà chị em của vợ thầy giáo cậu nói lúc trước, là tiệm trà sữa này ?”
Du Dư gật đầu, “Ừ, ở vùng lân cận cách đây không xa.”
Trì Đường kéo chiếc ghế ra ngồi xuống, “Làm thêm thấy thế nào, mệt lắm không?”
Du Dư: “Không mệt, tạm được, thực ra mình chỉ làm giúp chút trà sữa, ban ngày thỉnh thoảng bận quá thì đi giao mấy đơn gần gần, trong tiệm còn một nhân viên nữa, phần lớn đồ là do anh ấy giao đi.”
Trì Đường nhìn cô đầy nghi ngờ: “Không bị bắt nạt đấy chứ?”
Du Dư lại lắc đầu. Cô cũng không biết, tại sao Trì Đường cứ luôn nghĩ cô bị bắt nạt, thật ra cô gặp được nhiều người tốt bụng lắm, mỗi ngày đều cảm thấy mình sống rất tốt.
“Mình đi đây.” Du Dư nói vài câu xong thì chào tạm biệt, mang theo cả chai nước lạnh đi.
Trì Đường nhấc trà sữa đem lên lầu, từ cửa sổ nhìn xuống, thấy chiếc xe đạp điện kia đã chạy đi xa rồi. Trà sữa trong tay vẫn mát lạnh, viên đá vẫn chưa tan, có thể thấy lúc trên đường đi không hề trì hoãn chút nào.
Lấy trà sữa ra, bên cạnh còn có một tấm thiệp nhỏ đi kèm, bên trên viết dòng chữ “Vui vẻ mỗi ngày” và vẽ thêm một chiếc mặt cười. Nét chữ này Trì Đường rất quen thuộc, chính là của bạn cùng bàn. Chữ của Du Dư đẹp lắm, ngay ngắn, nhưng có hơi vụng về, vừa nhìn đã biết là một người nghiêm túc.
Cốc trà sữa cực lớn được cho cực kỳ nhiều nguyên liệu vào, Trì Đường bưng lên nhìn nhìn, thầm nghĩ sao nhiều nguyên liệu thế, là bản sắc của cửa tiệm, hay là thêm nguyên liệu tình bạn?
Gặp bạn cùng bàn ngoài dự tính, tâm trạng Trì Đường tốt hơn chút, ngồi trên nền nhà một tay bưng cốc trà sữa siêu lớn nặng nề, một tay bấm chọn đánh giá năm sao cho cửa tiệm, nhấn mạnh khen ngợi nhân viên giao đồ. Ủng hộ sự nghiệp của bạn bè, là điều không thể chối từ.
Bỏ điện thoại sang một bên lại chơi máy tính một hồi, trời tối đi lúc nào không hay không biết, ánh sáng trong phòng ảm đạm, chỉ có màn hình máy tính đang sáng, có chút đau mắt. Bầu trời ngoài cửa sổ là một loại màu sắc hồng lẫn tím nhàn nhạt, trông đẹp vô cùng.
Ngồi trên ghế xoay, Trì Đường đạp lên đất một cái, cả người lẫn ghế trượt đến bên cửa sổ, ngây ngẩn mà ngắm màu sắc xinh đẹp trên nền trời. Trong phòng chỉ có một mình nàng, yên ắng cực kỳ, ngoại trừ chút âm thanh ù ù phát ra từ máy tính thì không còn tiếng gì khác nữa.
Cho đến khi căn phòng càng lúc càng tối, Trì Đường mới đứng lên bật đèn.
Đặt cốc trà sữa lớn còn dư lại nửa vơi nguyên liệu bên trong chưa uống hết lên bàn, Trì Đường sờ sờ bụng thấy có hơi đói.
Nàng đặt đồ ăn ngoài suốt mấy ngày, rất ít khi ra khỏi cửa, nhưng hôm nay bỗng nhiên muốn ra ngoài ăn.
Mang theo điện thoại và chìa khóa, đút một ít tiền lẻ trong túi, đội mũ lên rồi xuống lầu. Vừa ra khỏi cửa liền bị không khí nóng nực vây lấy, tay chân vốn bị điều hòa thổi cho lạnh buốt trong chốc lát đều nóng bừng hết cả, cái loại cảm giác này như thể bị nhét vào lò nướng vậy, thật khiến người ta muốn đổi ý lăn về dưới điều hòa ngay lập tức.
Nhưng không khí bên ngoài lại quá tốt, là mùi thơm của mặt trời sưởi cây lá hoa cỏ, Trì Đường thích mùi vị này.
Nàng đi trên đường, nhìn trái ngó phải, suy nghĩ xem tối nay ăn gì. Buổi tối nơi này đèn lửa chiếu rọi sáng bừng, một con đường dành cho người đi bộ, bên trong có những mấy cửa hàng bán đồ ăn vặt, vào lúc này đây người đến cực kỳ nhiều.
Đi vẩn vơ một hồi, bỗng nhiên Trì Đường nghĩ tới điều gì đó, móc điện thoại ra xem xem vị trí của tiệm trà sữa ban trưa, sau đó tìm qua đó.
Khoảng cách quả thật không tính là xa, nhưng ngược hướng với những nơi mà Trì Đường hay tới, nàng chưa đi đến bên này bao giờ.
Một tòa cao ốc, lầu trên có khu thương mại và rạp chiếu phim, lầu dưới còn có một tầng bán đồ ăn đường phố, Trì Đường bước vào đi dạo vòng vòng, nhanh chóng tìm thấy tiệm trà sữa mà Du Dư đã nói. Ở ngay trong khu trung tâm thương mại, cửa tiệm không lớn không nhỏ, có ba nhân viên đang bận rộn, một trong số đó quay lưng về bên này làm trà sữa, đó chính là Du Dư.
Bên đó còn có một tốp người đang vây quanh mua trà sữa, Trì Đường nhìn về phía xa xa, xoay người rời đi, dựa theo biển chỉ dẫn tầng lầu dán trên tường, đi đến phố đồ ăn ở tầng dưới cùng, ngang qua những cửa tiệm bán đồ ăn đủ các thể loại hình dạng màu sắc, cuối cùng dừng chân tại một tiệm bún cá.
Bún cá cho rất nhiều vị cay, một mình Trì Đường ngồi tại đó, vừa lướt điện thoại vừa chậm rãi ăn.a
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)