Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 10

398 0 0 0

CHƯƠNG 10

Ngọc cũng đã đi làm lại, biết bao nhiêu việc đang chờ cô. Hôm nay cô nhận được rất nhiều hoa, của ba mẹ và bé Xuân yêu quý của cô. Của em trai, em dâu tương lai rồi vợ chồng Hùng – Dung. Giờ lại có thêm hai bó hoa khác. Một là hoa hồng đỏ và một là hoa hồng vàng. Ngọc đoán có một là của Phương, và không phải hoa hồng vàng. Vậy bó kia là của ai. Phương từng nói sẽ không bao giờ tặng hoa hồng vàng cho cô vì làm như vậy chỉ khiến cô nhớ về người yêu cũ. Người yêu cũ, dường như Ngọc chưa từng nghĩ vậy, vì vốn dĩ hai người họ xa nhau chứ chưa từng nói lời chia tay, vẫn còn sự ràng buộc vô hình. Nhất là tình yêu trong cô vẫn còn. Vậy Xuân thì sao, Xuân trở về thì lí nào lại không gặp cô. Hay là Xuân không muốn gặp, hay Xuân đang hiểu lầm cô đã có người khác. Sao thế này, cô sắp điên lên vì những giả thiết của mình mất.

Vẻ thờ thẫn của Ngọc chỉ làm Phương thêm chạnh lòng. Anh cũng thẫn thờ nhìn Ngọc, còn cô ấy chỉ nhìn bó hoa hồng vàng kia. Tất nhiên đó không phải của anh, cô ấy để hoa của anh sang một bên, cũng giống như hiện tại. Nhìn đồng hồ cũng đã trưa, vậy mà cô ấy vẫn chưa ra khỏi phòng. Qua lần này có phải những gì xưa cũ đang dần trở nên mới mẻ như ngày nào, có phải cô ấy đang nhớ về người yêu cũ. Cũng không trách được, Xuân đáng để được nhớ. Tình yêu của họ khiến anh ngưỡng mộ, giờ anh đã hiểu vì sao Ngọc lại mãi không quên Xuân. Nhân đã nói với anh những gì anh cần biết một cách cụ thể nhất có thể. Chỉ riêng việc của bé Xuân là Nhân không để cập đến và anh cũng không hỏi. Hỏi làm gì, anh sẽ đợi chính Ngọc nói ra. Cũng không phải nghe rồi mà anh có ý định từ bỏ hay chúc phúc cho họ. Hạnh phúc không phải là những nỗi niềm của quá khứ mà là những nỗ lực của hiện tại. Anh sẽ cạnh tranh công bằng với Xuân. Anh tin mình sẽ được chọn, Ngọc rất khó mà quay lại với Xuân. Dù biết mình tự tin quá mức nhưng anh vẫn muốn làm. Và anh cũng biết nếu đến với mình Ngọc vẫn còn dành tình cảm cho Xuân. Không sao thời gian sẽ làm rõ mọi chuyện và xoa dịu nỗi đau. Anh muốn mình là chỗ dựa vững chắc, là bến đỗ bình yên của Ngọc và cả bé Xuân.

Nhân đang rất phấn khích, lúc nảy lên phòng tìm Phương nhưng không thấy. Anh liền xuống phòng của chị mình, không ngờ Phương ở đó thật. Thế là anh xin sếp cho về nhà sớm để chuẩn bị việc quan trọng vào buổi tối hôm nay. Tất nhiên Phương gật đầu ngay rồi. Anh không phải người lợi dụng gì cả, anh cũng không muốn người ta nói mình dựa vào Phương, Anh và chị anh từ năng lực mà được như hôm nay. Cả hai cùng làm cho công ty từ thời còn ba của Phương là giám đốc lận mà. Anh dẹp mọi việc để chuyên tâm cho tối nay, đi hỏi vợ.

  • Ba, mẹ thấy con sao?
  • Cái thằng này, đứng thẳng người lên – ông Thành vỗ mạnh vào lưng Nhân

Anh phải hít thật sâu và thẳng người theo ý của ba.

Ông bà Thành mỉm cười nhìn con, thằng con quạy phá ngày nào. Thích chọc ghẹo chị nó giờ đã trưởng thành và sắp lập gia đình rồi. Phải chi Ngọc cũng hạnh phúc như vậy, được đến với người mình thương. Vậy mà ông bà đã không giúp con được điều đó, ngược lại còn cản ngăn.

  • Mời anh chị - ba mẹ của Ly niềm nở ra đón tiếp cả nhà Nhân. Ly còn ông nội, ba mẹ và chú với thím nên việc hôn nhân đại sự phải qua rất nhiều người. Nhưng họ cũng không mấy khắc khe, với lại Nhân cũng đã được sát hạch kĩ càng

Thầy Khánh và cô Hiền đều có mặt, Ly rất được thương vì là đứa cháu gái duy nhất, cô còn một anh trai và một đứa em trai nữa. Chú thím Khánh lại không có con càng thương Ly hơn.

Cả hai bên gia đình chào hỏi, rồi nói chuyện rôm rã với nhau. Mọi người dường như rất thân thuộc và gần gũi, việc bàn bạc cũng dễ dàng hơn. Tất nhiên những người lớn thì lo việc lớn, còn những người nhỏ thì đứng dạ thưa. Việc ăn uống là không thể thiếu, phải có người làm và Xuân là người phụ trách việc đó. Gia đình Ly cũng không phải không biết Xuân, bây giờ Xuân trở lại tất nhiên được chào đón. Nhất là cô Hiền sẽ có việc cho Xuân làm thường xuyên. Những món này là do mẹ của Ly, cô Hiền và Xuân làm còn Ly chỉ phụ họa. Vì cô nàng cứ soi mình trước gương mãi, tài nấu ăn cũng được khá rồi. Bàn tiệc thịnh soạn không gian yên tĩnh, ước mơ một gia đình. Xuân đang tủi thân đấy, hôm nay Xuân cũng đã chuẩn bị tinh thần để gặp Ngọc nhưng lại không có cô ấy. Chắc là hai người chưa có duyên vào hôm nay. Có khi nào sẽ không có duyên cả đời luôn không.

  • Em chuẩn bị xong chưa?
  • Xong hết rồi cô
  • Cô không hỏi về những thứ này – cô Hiền chỉ tay vào bàn tiệc và lắc đầu

Xuân hiểu ý cô.

  • Em ổn

Cô Hiền chưa kịp nói gì thêm thì mọi người đã vào trong.

  • Mời anh chị với cháu dùng bữa cơm đạm bạc cùng gia đình chúng tôi
  • Chúng tôi cảm ơn anh chị, mời anh chị
  • Xin mời

Người lớn là thế phải chào hỏi rồi mới làm gì làm, tế nhị cung kính.

Ông Thành cảm giác có gì đó là lạ, có ai đó rất quen thuộc.

  • “Cút ngay cho tôi, cô là người có học mà lại làm chuyện như thế này sao? – một cây chổi bay thẳng vào người Xuân

Xuân đứng yên chụp lấy cây chổi ấy.

  • Thưa bác con có học, đúng và con cũng không làm gì sai. Yêu là không có lỗi
  • Nhưng cô và con gái tôi là có tội
  • Tội gì thưa bác?

Ông Thành trừng mắt nhìn Xuân, Xuân dám trả lời ông. Dám thẳng thắn nói chuyện với ông mà không sợ sao. Tội, tội gì.

  • Tội đàn bà yêu đàn bà
  • Bác đừng nói nữa, nếu bác không muốn Ngọc mất đi sự tôn trọng đối với bác
  • Cô nghĩ cô là ai? – những quyển tạp chí bay thẳng vào mặt Xuân

Và một lần nữa Xuân đã bắt lấy.

  • Nó là con tôi, nó nợ tôi cả cuộc đời thì nó phải trả

Xuân lắc đầu thất vọng, ba của Ngọc là người mà Xuân rất tôn trọng. Ông rất hiền lành, rất siêng năng làm việc và thương yêu gia đình. Thế mà ông đã vội vã kết án người khác, không chịu hiểu và cố chấp mình đúng. Ông có biết nếu ông càng đối xử tàn nhẫn với Xuân bao nhiêu thì Ngọc sẽ đau lòng vì ông bấy nhiêu hay không.

  • Con chỉ mong bác sẽ biết cách cư xử với Ngọc, ít ra đừng như làm với con. Ngọc là con của bác mong bác hãy nhớ điều đó
  • Đừng dạy đời tôi – tức giận vì ông nghĩ Xuân chỉ là tiểu bối mà dám lên tiếng dạy mình. Ông không kiềm chế được vung cây roi đánh thẳng vào người Xuân

Xuân không một lời kêu la, Xuân để yên cho ba của Ngọc đánh mình, nhưng voi thứ ba vừa kết thúc thì Xuân đã giữ cây roi ấy lại.

  • Roi thứ nhất con chịu thay Ngọc, roi thứ hai con chịu thay bác, roi thứ ba con chịu thay cho những người đồng tính như con còn bị người đời khinh khi. Mong bác hãy dừng lại – vung tay ném cây roi vào góc vườn Xuân đứng lên, bóp chặt tay xoay người bỏ đi
  • Xuân, Xuân ơi đừng đi – Ngọc lao xuống nhà trước sự ngạc nhiên của ông Thành, ông đã phá cửa rồi nhưng tại sao nó lại xuống được
  • Ngốc, tường cao lắm biết không? – xoay người Xuân ôm lấy Ngọc nước mắt của Xuân cũng bắt đầu rơi. Hôm nay Xuân đã sai khi lại lên tiếng, phải chi Xuân im lặng thì hai đứa còn có thể gắng gượng. Nhưng Xuân không làm được, Xuân không muốn ba của Ngọc xem thường Xuân, xem thường Ngọc và những người đồng tính khác. Họ không hề có lỗi, có học không nói lên mình là ai cả
  • Xuân bỏ em thật sao?
  • Xuân không bỏ em, Xuân xin lỗi vì đã cư xử như vậy với ba của em – lau nước mắt cho Ngọc mà tim Xuân thắt lại
  • Không, xin lỗi vì ba em đã đánh Xuân

Xuân cười lắc đầu, nụ cười ra nước mắt.

  • Ngốc, Xuân vì em, đáng lắm. Em yên tâm đi bác sẽ không đánh em nữa đâu
  • Xuân – mọi lời lẽ vào lúc này chẳng có ý nghĩa gì, Ngọc chỉ biết ôm lấy Xuân mà khóc mà siết chặt. Cô không cho Xuân đi đâu hết. Sao Xuân có thể vì cô mà chịu sĩ nhục và bị ba cô đánh như vậy. Cô có lỗi với Xuân, cô và Xuân yêu nhau thì có gì là sai

Ôm chặt lấy Ngọc, Xuân muốn mọi đau khổ về mình. Nhìn ông Thành đôi mắt đỏ ửng và nhìn hai người không rời, Xuân có gì đó cảm thương cho ông. Là một người làm cha ông đâu muốn con mình đi ngược lại số đông của xã hội. Nhưng xin ông hãy hiểu không phải lúc nào số ít cũng sai. Chỉ khi ông chịu hiểu cho Ngọc thì mới hiểu đến Xuân và những người đồng tính khác. Đó sẽ là bao lâu?”

  • Xuân ngồi luôn đi con
  • Dạ thưa bác – Xuân gật đầu với ba của Ly, cúi đầu chào ông bà Thành. Cũng lâu rồi Xuân không gặp họ. Không biết ông Thành có còn nhớ ngày đó

Ông Thành khẽ gật đầu đáp cái gật đầu cúi chào của Xuân. Xuân trưởng thành hơn xưa nhiều lắm, nhưng ông tin chắc bản lĩnh vẫn chưa từng mất đi.

Hôm nay Xuân không thể nuốt nỗi, kí ức ngày xưa cứ quay về. Xuân có hận ông Thành không, nói không là nói dối nhưng nói có thì lại không đúng. Chỉ có gì đó thất vọng và tức giận. Xuân có nghe Nhân kể về ba mẹ cậu ấy, ông bà đã hối hận và tự trách bản thân mình rất nhiều từ sau biến cố của Ngọc. Xuân đã không nói gì vào lúc nghe Nhân nói về ba mẹ của cậu ấy. Tại sao chỉ khi Ngọc đau khổ thì họ mới chịu nhận ra, vậy thì có muộn màng không. Sao con người lại thường hối hận khi có đau thương thế này.

  • Xuân, bác có thể nói chuyện với con được không?

Một lời mời của người lớn cứ như là mệnh lệnh. Tất nhiên Xuân không từ chối.

Cái gật đầu của Xuân như một sự tha thứ âm thầm nào đó dành cho ông Thành. Ông hi vọng Xuân có thể rộng lượng mà không chấp nhất người cố chấp như ông.

  • Con sống thế nào?
  • Dạ tạm ổn, hai bác vẫn khỏe? – một lời hỏi thăm khách sáo, và quen thuộc cho những người từng quen biết
  • Hai bác vẫn khỏe

Ngập ngừng ông hỏi tiếp.

  • Con vẫn chưa gặp Ngọc sao?

Nhìn ông Thành, Xuân cười buồn.

  • Con mất đi dũng khí, không có can đảm gặp cô ấy
  • Bác xin lỗi con
  • Lời xin lỗi không còn ý nghĩa nào nữa. Con mừng khi bác đã chịu hiểu cho Ngọc và yêu thương cô ấy
  • Con vẫn còn giận bác sao? – đôi mắt già nua trũng sâu theo năm tháng đang dần ửng đỏ. Đối diện với người trước mặt đáng tuổi con cháu mà ông cảm thấy mình thua nó điều gì đó. Phải chăng là sự cảm thông
  • Con người ai cũng có tốt xấu, dị tính, đồng tính, song tính, hay chuyển giới đều có người tốt kẻ xấu. Bác có quyền nghĩ con xấu nhưng đừng nghĩ ai cũng vậy – dừng lại một chút Xuân thở dài
  • Và con cũng không có quyền tha thứ hay không, vì con không có tư cách để giận hay hận bác
  • Đừng như vậy mà con, bác đã cắn rứt suốt hơn 5 năm qua. Con có biết không, nhìn Ngọc ngày đêm khóc thầm nhớ về con, nó đau khổ dằn vặt, rồi không dám nhìn hai bác. Cảm giác đó đau lắm, nó sống nó cố làm hai bác không lo nhưng con biết đó
  • Ba mẹ nào cũng yêu thương con cái và luôn lo lắng. Bác là người cha tuyệt vời – cắt lời ông Thành, Xuân nói trong xót xa

Người cha tuyệt vời, ông không dám nhận.

  • Con định thế nào?
  • Bác yên tâm, con không phá hoại cuộc sống của Ngọc đâu. Nhưng nếu cô ấy và con còn duyên nợ với nhau thì
  • Bác không phản đối đâu – không chần chừ ông Thành nói ngay suy nghĩ của mình

Xuân bật cười, nước mắt của Xuân rơi lúc nào không hay.

  • Nếu bi kịch của Ngọc và của con không làm bác chịu tìm hiểu, chịu nhìn nhận và chịu chấp nhận thì con nghĩ thế giới này sẽ mãi không dành cho chúng con. Con xin phép – rời khỏi ghế Xuân lễ phép cúi đầu chào ông Thành. Để đau khổ đến mới biết quý trọng hiện tại. Để xuất hiện bi kịch mới thấy được sự cảm thông. Để được yêu thì phải chấp nhận đau khổ. Con người là thế có những suy nghĩ và việc làm không đoán trước được. Vết thương ở đầu gối, ở tay, ở lưng và ở mặt vẫn còn đó. Nhưng nó không còn đau như vết thương lòng của Xuân. Để được chấp nhận thì phải trả giá có đánhg hay không cho những người đồng tính như Xuân. Nhưng cũng phải nhìn nhận tích cực không phải ai cũng như ông Thành của 5 năm về trước. Mà suy cho cùng ông cũng chỉ vì thương con, may là ông không gã Ngọc ngay cho ai đó. Nhưng đổi lại ông đẩy Ngọc cho một kẻ còn xấu xa hơn cả Xuân, Xuân xấu xa khi bỏ đi còn hắn xấu xa khi hủy hoại Ngọc

Lại tần ngần, ông Thành nhìn theo bóng của Xuân đã dần khuất xa, năm tháng cứ trôi. Đời người cũng vậy, đến bây giờ điều làm ông hối hận nhất chính là đã đối xử không đúng với Xuân và đẩy con gái mình vào con đường thương đau. Ông đã hiểu chậm nhưng có lẽ yêu thương vẫn chưa hẳn là muộn.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: