CHƯƠNG 10
Ngọc cũng đã đi làm lại, biết bao nhiêu việc đang chờ cô. Hôm nay cô nhận được rất nhiều hoa, của ba mẹ và bé Xuân yêu quý của cô. Của em trai, em dâu tương lai rồi vợ chồng Hùng – Dung. Giờ lại có thêm hai bó hoa khác. Một là hoa hồng đỏ và một là hoa hồng vàng. Ngọc đoán có một là của Phương, và không phải hoa hồng vàng. Vậy bó kia là của ai. Phương từng nói sẽ không bao giờ tặng hoa hồng vàng cho cô vì làm như vậy chỉ khiến cô nhớ về người yêu cũ. Người yêu cũ, dường như Ngọc chưa từng nghĩ vậy, vì vốn dĩ hai người họ xa nhau chứ chưa từng nói lời chia tay, vẫn còn sự ràng buộc vô hình. Nhất là tình yêu trong cô vẫn còn. Vậy Xuân thì sao, Xuân trở về thì lí nào lại không gặp cô. Hay là Xuân không muốn gặp, hay Xuân đang hiểu lầm cô đã có người khác. Sao thế này, cô sắp điên lên vì những giả thiết của mình mất.
Vẻ thờ thẫn của Ngọc chỉ làm Phương thêm chạnh lòng. Anh cũng thẫn thờ nhìn Ngọc, còn cô ấy chỉ nhìn bó hoa hồng vàng kia. Tất nhiên đó không phải của anh, cô ấy để hoa của anh sang một bên, cũng giống như hiện tại. Nhìn đồng hồ cũng đã trưa, vậy mà cô ấy vẫn chưa ra khỏi phòng. Qua lần này có phải những gì xưa cũ đang dần trở nên mới mẻ như ngày nào, có phải cô ấy đang nhớ về người yêu cũ. Cũng không trách được, Xuân đáng để được nhớ. Tình yêu của họ khiến anh ngưỡng mộ, giờ anh đã hiểu vì sao Ngọc lại mãi không quên Xuân. Nhân đã nói với anh những gì anh cần biết một cách cụ thể nhất có thể. Chỉ riêng việc của bé Xuân là Nhân không để cập đến và anh cũng không hỏi. Hỏi làm gì, anh sẽ đợi chính Ngọc nói ra. Cũng không phải nghe rồi mà anh có ý định từ bỏ hay chúc phúc cho họ. Hạnh phúc không phải là những nỗi niềm của quá khứ mà là những nỗ lực của hiện tại. Anh sẽ cạnh tranh công bằng với Xuân. Anh tin mình sẽ được chọn, Ngọc rất khó mà quay lại với Xuân. Dù biết mình tự tin quá mức nhưng anh vẫn muốn làm. Và anh cũng biết nếu đến với mình Ngọc vẫn còn dành tình cảm cho Xuân. Không sao thời gian sẽ làm rõ mọi chuyện và xoa dịu nỗi đau. Anh muốn mình là chỗ dựa vững chắc, là bến đỗ bình yên của Ngọc và cả bé Xuân.
Nhân đang rất phấn khích, lúc nảy lên phòng tìm Phương nhưng không thấy. Anh liền xuống phòng của chị mình, không ngờ Phương ở đó thật. Thế là anh xin sếp cho về nhà sớm để chuẩn bị việc quan trọng vào buổi tối hôm nay. Tất nhiên Phương gật đầu ngay rồi. Anh không phải người lợi dụng gì cả, anh cũng không muốn người ta nói mình dựa vào Phương, Anh và chị anh từ năng lực mà được như hôm nay. Cả hai cùng làm cho công ty từ thời còn ba của Phương là giám đốc lận mà. Anh dẹp mọi việc để chuyên tâm cho tối nay, đi hỏi vợ.
Anh phải hít thật sâu và thẳng người theo ý của ba.
Ông bà Thành mỉm cười nhìn con, thằng con quạy phá ngày nào. Thích chọc ghẹo chị nó giờ đã trưởng thành và sắp lập gia đình rồi. Phải chi Ngọc cũng hạnh phúc như vậy, được đến với người mình thương. Vậy mà ông bà đã không giúp con được điều đó, ngược lại còn cản ngăn.
Thầy Khánh và cô Hiền đều có mặt, Ly rất được thương vì là đứa cháu gái duy nhất, cô còn một anh trai và một đứa em trai nữa. Chú thím Khánh lại không có con càng thương Ly hơn.
Cả hai bên gia đình chào hỏi, rồi nói chuyện rôm rã với nhau. Mọi người dường như rất thân thuộc và gần gũi, việc bàn bạc cũng dễ dàng hơn. Tất nhiên những người lớn thì lo việc lớn, còn những người nhỏ thì đứng dạ thưa. Việc ăn uống là không thể thiếu, phải có người làm và Xuân là người phụ trách việc đó. Gia đình Ly cũng không phải không biết Xuân, bây giờ Xuân trở lại tất nhiên được chào đón. Nhất là cô Hiền sẽ có việc cho Xuân làm thường xuyên. Những món này là do mẹ của Ly, cô Hiền và Xuân làm còn Ly chỉ phụ họa. Vì cô nàng cứ soi mình trước gương mãi, tài nấu ăn cũng được khá rồi. Bàn tiệc thịnh soạn không gian yên tĩnh, ước mơ một gia đình. Xuân đang tủi thân đấy, hôm nay Xuân cũng đã chuẩn bị tinh thần để gặp Ngọc nhưng lại không có cô ấy. Chắc là hai người chưa có duyên vào hôm nay. Có khi nào sẽ không có duyên cả đời luôn không.
Xuân hiểu ý cô.
Cô Hiền chưa kịp nói gì thêm thì mọi người đã vào trong.
Người lớn là thế phải chào hỏi rồi mới làm gì làm, tế nhị cung kính.
Ông Thành cảm giác có gì đó là lạ, có ai đó rất quen thuộc.
Xuân đứng yên chụp lấy cây chổi ấy.
Ông Thành trừng mắt nhìn Xuân, Xuân dám trả lời ông. Dám thẳng thắn nói chuyện với ông mà không sợ sao. Tội, tội gì.
Và một lần nữa Xuân đã bắt lấy.
Xuân lắc đầu thất vọng, ba của Ngọc là người mà Xuân rất tôn trọng. Ông rất hiền lành, rất siêng năng làm việc và thương yêu gia đình. Thế mà ông đã vội vã kết án người khác, không chịu hiểu và cố chấp mình đúng. Ông có biết nếu ông càng đối xử tàn nhẫn với Xuân bao nhiêu thì Ngọc sẽ đau lòng vì ông bấy nhiêu hay không.
Xuân không một lời kêu la, Xuân để yên cho ba của Ngọc đánh mình, nhưng voi thứ ba vừa kết thúc thì Xuân đã giữ cây roi ấy lại.
Xuân cười lắc đầu, nụ cười ra nước mắt.
Ôm chặt lấy Ngọc, Xuân muốn mọi đau khổ về mình. Nhìn ông Thành đôi mắt đỏ ửng và nhìn hai người không rời, Xuân có gì đó cảm thương cho ông. Là một người làm cha ông đâu muốn con mình đi ngược lại số đông của xã hội. Nhưng xin ông hãy hiểu không phải lúc nào số ít cũng sai. Chỉ khi ông chịu hiểu cho Ngọc thì mới hiểu đến Xuân và những người đồng tính khác. Đó sẽ là bao lâu?”
Ông Thành khẽ gật đầu đáp cái gật đầu cúi chào của Xuân. Xuân trưởng thành hơn xưa nhiều lắm, nhưng ông tin chắc bản lĩnh vẫn chưa từng mất đi.
Hôm nay Xuân không thể nuốt nỗi, kí ức ngày xưa cứ quay về. Xuân có hận ông Thành không, nói không là nói dối nhưng nói có thì lại không đúng. Chỉ có gì đó thất vọng và tức giận. Xuân có nghe Nhân kể về ba mẹ cậu ấy, ông bà đã hối hận và tự trách bản thân mình rất nhiều từ sau biến cố của Ngọc. Xuân đã không nói gì vào lúc nghe Nhân nói về ba mẹ của cậu ấy. Tại sao chỉ khi Ngọc đau khổ thì họ mới chịu nhận ra, vậy thì có muộn màng không. Sao con người lại thường hối hận khi có đau thương thế này.
Một lời mời của người lớn cứ như là mệnh lệnh. Tất nhiên Xuân không từ chối.
Cái gật đầu của Xuân như một sự tha thứ âm thầm nào đó dành cho ông Thành. Ông hi vọng Xuân có thể rộng lượng mà không chấp nhất người cố chấp như ông.
Ngập ngừng ông hỏi tiếp.
Nhìn ông Thành, Xuân cười buồn.
Người cha tuyệt vời, ông không dám nhận.
Xuân bật cười, nước mắt của Xuân rơi lúc nào không hay.
Lại tần ngần, ông Thành nhìn theo bóng của Xuân đã dần khuất xa, năm tháng cứ trôi. Đời người cũng vậy, đến bây giờ điều làm ông hối hận nhất chính là đã đối xử không đúng với Xuân và đẩy con gái mình vào con đường thương đau. Ông đã hiểu chậm nhưng có lẽ yêu thương vẫn chưa hẳn là muộn.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)