Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 22

367 0 0 0

CHƯƠNG 22

Đã trôi qua một đêm mà Linh vẫn chưa tỉnh, Nhung không còn tâm trí nào làm việc. Cô xin nghỉ phép và chuyển giao công việc cho đồng nghiệp. Có thể nhiều người nói cô là người vô trách nhiệm vì việc tư mà bỏ việc công nhưng cô đã vì công việc từ lúc mới vào nghề. Giờ cô cần vì bản thân  mình. Vì Linh và gia đình Linh cũng chính là vì cô.

  • Cô ấy chưa tỉnh sao
  • Vẫn hôn mê, bác sĩ nói không biết bao giờ mới tỉnh lại
  • Thế ba mẹ của Linh đã biết chưa – Xuân ngồi xuống cạnh Nhung thăm hỏi

Nhung gật đầu.

  • Họ cũng sắp đến rồi
  • Linh, Linh ơi. Ông, con nó bị làm sao vậy? – mẹ của Linh khóc lóc lao ngay về chỗ giường Linh đang nằm
  • Bà đừng có như vậy – ba Linh phải kéo vợ ra tránh bà làm con bị đau
  • Có chuyện gì vậy Nhung?

Nhung lắc đầu, thật tình cô cũng có biết chuyện gì đâu. Cả đêm qua cô cố tìm xem rốt cuộc là chuyện gì thế mà chẳng có ý nghĩ nào.

  • Thôi, để con nó nghỉ ngơi. Chuyện gì thì cũng qua rồi – ba của Linh nghẹn ngào nói, ông đau lòng khi nhìn thấy con mình người đầy thương tích
  • Con xin phép ra ngoài – Nhung bỏ chạy ra khỏi phòng
  • Con bé sao vậy – ba của Linh bất ngờ trước thái độ của Nhung
  • Con thấy gì chưa, người mà luôn trân trọng con đang đau lòng vì con đó – mẹ của Linh lại khóc
  • Để con đi xem

Hai ông ba gật đầu, không gật cũng được ít gì. Cứ để bọn trẻ nói chuyện với nhau. Ông bà đã già quá rồi, đã không còn đủ minh mẫn để phán đoán.

Nhung vỡ òa khi vừa ngồi xuống ghế đá. Lấy điện thoại của Linh ra, Nhung bật ở mục ghi âm mà Linh đã ghi trong tin nhắn vẫn chưa gởi đi trong tin nháp của điện thoại.

  • “Nhung, Linh … mệt quá. Trong lúc … đối diện …giữa sự sống và … cái chết, Linh mới biết … khi con … người ta gần đối diện với … tử thần thì … luôn nói thật. Xin lỗi em, và … cảm … ơn em. Điều thứ nhất mà … Linh hối tiếc là … không thể yêu em. Linh … không thể … cướp mất tương lai … của em. Điều thứ hai là … Linh chưa báo hết hiếu … cho ba mẹ, mà hiếu đạo … thì đến bao giờ … mới hết đúng không em. Linh đã từng yêu …Tiểu Hoa và … bây giờ vẫn chưa quên được cô ấy. Linh nói … có khó nghe không, vì … Linh mệt lắm, rất … mệt. Em biết không … Linh đã nghĩ rất nhiều, và Linh … biết … đời người rất ngắn ngủi. Đừng … chờ Linh nữa, em cần có … hạnh phúc. Là một người đồng tính … chưa hẳn là bất hạnh. Vì chúng ta … cũng bình thường như bao người, con người … bất hạnh là con người không biết … nắm giữ những gì mà mình … đang có để rồi … đau khổ. Chúng ta … đều may mắn, hãy yêu theo bản năng và … sống thật với chính mình. Linh muốn ngủ, vì … mệt. Linh nhớ ba mẹ … và em rất nhiều. Hình như … Linh vừa … gặp Tiểu … Hoa – đến đây Nhung không còn nghe một lời nào từ Linh nữa, có phải chăng Linh đã cố gắng nói bằng những hơi sức cuối cùng của mình
  • Linh, em yêu Linh. Linh phải sống có biết không? – nước mắt Nhung rơi ướt cả màn hình điện thoại, cô cố lắm mới không phải khóc thét lên
  • Huyền Linh sẽ tỉnh lại
  • Tất nhiên rồi – Nhung lau nước mắt gượng cười với Xuân
  • Đừng cố tỏ ra mạnh mẽ
  • Không, em sẽ tìm ra kẻ nào đã gây ra chuyện này

Xuân lãng tránh ánh nhìn của Nhung. Xuân không thể nói bất cứ điều gì.

  • Em không ép buộc Xuân, em nhất định tìm ra tất cả sự thật – Nhung nói một lời quả quyết, cô thẳng người và đi từng bước thật nhanh và mạnh mẽ vào trong

Xuân nhìn theo Nhung, sức sống của tuổi trẻ, tình yêu chân thành đang tồn tại mãnh liệt trong Nhung. Cũng đã đến lúc Xuân không thể xem những việc của Hoàng Hải là không có gì. Hôm nay là Huyền Linh thì sau này sẽ là ai.

Đúng vậy, lỗi lầm thì phải biết cách sửa đổi. Còn Hoàng Hải thì dường như hắn không có định nghĩa đó.

  • Hà Vĩnh Xuân
  • Thích gọi họ lẫn tên lắm sao
  • Không, tao biết sự thật rồi
  • Chuyện gì?
  • Đừng có thái độ đó – Hoàng Hải tức giận khi đầu dây bên kia là giọng cười mỉa mai mà Xuân dành cho mình
  • Vậy mày muốn tao có thái độ gì

Hoàng Hải cười nhếch môi.

  • Con bé là con của tao

Xuân lặng người, cuối cùng thì hắn ta cũng biết.

  • Thử làm gì con bé đi
  • Hổ dữ không ăn thịt con. Mà tao chỉ muốn mày không có hạnh phúc – từng lời nói như lời đe dọa mà Hoàng Hải dành cho Xuân

Xuân nghiến chặt răng.

  • Thế nào?
  • Không sao cả, vẫn là câu nói ấy. Để họ yên
  • Ha ha – Hoàng Hải cười ghê tởm

Xuân cúp máy mà hai tay thì bóp chặt vào nhau.

Hoàng Hải không phải không biết sợ, chỉ là đã đến bước này rồi thì cũng nên tiếp tục.

  • Chuẩn bị đi
  • Dạ

Lại có một âm mưu được tiếp diễn, dường như đối với Hoàng Hải làm điều khiến người khác khổ sở cũng là sở thích của hắn.

Người ta thường nói một cánh cửa hạnh phuc khép lại thì sẽ có một cánh cửa hạnh phúc khác mở ra. Có lẽ điều này không dành cho Hoàng Hải, và có thể hắn là một trong số ít những người không có được điều đó. Còn với Phương, dường như điều đó đang dần xuất hiện.

  • Đi ăn nha
  • Em còn phải trực
  • Đi đi rồi về trực – Phương kéo tay My lại không cho cô ấy đi

My giận dỗi đạp mạnh vào chân Phương.

  • Em không đi
  • Này em vũ lực quá – Phương nhảy cà nhắc chạy theo My

My vẫn cứ đi mà không đói hoài gì đến Phương cả.

Phương cứ như người vô hình, tự nói tự cười.Vậy mà Phương không biết chán, không biết bắt đầu từ khi nào mà Phương lại trở thành người dai như đĩa, cứ bám theo My riết thôi. Cho dù My có la hay vũ lực với anh, My khác xa Ngọc. Ngọc hiền bao nhiêu thì My dữ bấy nhiêu. Chỉ là nếu Ngọc cố gắng tránh làm anh buồn một cách khéo léo nhất có thể thì My lại ngược lại. Cô ấy luôn bộc lộ tính cách trước anh. Ngọc làm như vậy là vì cảm thấy có lỗi và sợ Phương bị tổn thương. Còn My thì làm như vậy vì My không muốn lừa dối anh, và vì có lẽ My cũng có tình cảm với anh.

  • Anh về đi
  • Thôi mà, đi với anh đi
  • Không – My vẫn dứt khoác, cô vẫn còn giận chuyện của tối qua nên không muốn đi chung với con người đáng ghét, khó ưa này

Phương ỉu xìu, đúng là lúc tối anh có làm My giận thật, nên giờ phải cố mà năn nỉ đây này. Chắc là có nhiều người nghĩ Phương là người mau quên, nhưng thật chất thì không. Nếu nói là hết yêu Ngọc thì là nói dối, mà nói còn thì cũng chưa hẳn. Anh hiểu rõ trái tim mình đang bắt đầu rung động với ai.

  • Được rồi, chúng ta nói chuyện
  • Vậy nha, anh đi lấy xe – Phương mừng rỡ chạy nhanh đi lấy xe ngay, anh sợ My đổi ý

Nhìn theo dáng chạy của Phương, My vừa cười vừa thấy cay cay ở sóng mũi. Phương ngốc nghếch, mà sao cô lại có tình cảm chứ. Nghĩ cũng lạ chắc là tình yêu sét đánh, gặp lại Phương vào hôm có tên cướp uy hiếp anh ấy, cô đã nghĩ mình có duyên với con người này. Cô đã gặp Phương được 2 lần trước đó, lần đầu tiên là lúc Phương về Việt Nam để hồi sức sau ca phẩu thuật ở Thái. Lúc đó cô chỉ là sinh viên năm 3 đại học y, và được tham quan thực tế bệnh viện. Cô đã thầm mến một con người nghị lực, dám sống thật với chính mình như Phương. Cô cũng không biết nhiều về cộng đồng LGBT (đồng tính, song tính và chuyển giới). Nhưng cô ủng hộ họ, vì con người sinh ra là được yêu và được hạnh phúc. Họ xứng đáng có được những điều đó, họ cũng sống, cũng hiếu thảo, cũng vui vẻ, cũng cống hiến và cũng giống như mọi người. Và cũng có tốt xấu. Từ đó cô bắt đầu tìm hiểu về công đồng mà Phương là một thành phần trong ấy. Lần thứ hai là khi cô đã là một bác sĩ chính thức, và cô gặp Phương khi anh đang chăm sóc cho Ngọc. Niềm vui chưa kịp đến thì cô đã thấy buồn. Cô ngốc đến mức bật khóc ngoài hành lang ngay tại thời điểm thấy Phương vẻ mặt lo lắng và nắm tay Ngọc không buông. Cô cũng không hiểu vì sao, hay vì cô cảm giác mình đã mất đi điều gì đó quý giá. Chẳng lẽ cô lại yêu người mà mình chỉ gặp có một lần tình cờ. Không biết có không mà phải lâu lắm cô mới trấn an được tinh thần của mình. Nhưng khi cô đã ổn thì Phương lại xuất hiện, hay nói chính xác Phương lại làm xáo trộn nội tâm của cô. Để rồi từng ngày tiếp xúc nói chuyện cô biết mình đã yêu, nhưng cũng chỉ là người đến sau.

Ngồi đối diện với My trong quán nước sau khi đã ăn cơm xong Phương cứ cười hoài. Có thật cô gái này chính là món quà và cánh cổng hạnh phúc khác mà anh có hay không. Nhưng anh cũng nên kiểm điểm lại mình, anh đã làm My buồn nhiều lần rồi. Từ tai nạn lần ấy hai người cũng đã quen biết nhau gần 1 tháng, tình cảm cũng dần phát triển. Nhanh hơn anh nghĩ rất nhiều.

  • Anh có chuyện muốn nói với em
  • Em cũng vậy

Hai lời đề nghị cùng được đưa ra, tất nhiên Phương sẽ nhường My nói trước.

  • Em nói trước đi
  • Vậy em nói nha

Phương nhướng mày gật đầu.

  • Em sẽ ra Đà Lạt
  • Hử - Phương phun cả ngụm nước vừa uống, cũng may là anh kịp cho nó xuống sàn. Tin này làm lỗ tai anh lùng bùng và mất bình tĩnh
  • Anh sao vậy, lớn rồi – My lắc đầu lấy khăn giấy lau giúp Phương. Sao không cẩn thận gì hết vậy chứ
  • Chỉ là – sặc quá Phương không nói thêm được gì

My phải vỗ vào lưng Phương, cô ân cần lau từng vệt nước trên môi và cả trên khuôn mặt của anh.

Phương giữ chặt lấy tay My.

  • Anh làm gì vậy
  • Anh, chỉ là anh – Phương cảm thấy mình thật tệ, có bao nhiêu lời mà cũng không nói ra được

My chờ xem Phương sẽ nói gì nhưng không anh ấy chỉ ấp úng. Khó đến vậy sao, một câu hỏi nguyên nhân, một câu đề nghị cô ở lại cũng không có. Có lẽ cô đã quyết định đúng.

  • Em về bệnh viện đây

Phương giận bản thân mình vô cùng, cơ hội đã đến vậy mà không biết nắm bắt lấy.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: