CHƯƠNG 12
Hôm nay đến trước nhà Ngọc như mọi khi xem có Xuân đâu đó không thì vô tình Hoàng Hải nhìn thấy một cô bé nhỏ. Nó gọi Ngọc bằng dì. Hắn ta không ở thành phố cũng hơn 3 năm, chỉ mới trở về được nửa năm thì bắt đầu tiếp tục kế hoạch của mình.
- Chẳng lẽ là con của Hữu Nhân, không thể được - hắn vội hạ cửa kính khi thấy có xe chạy về hướng mình và ghé vào nhà của Ngọc. Thì ra đó là Nhân cùng một cô gái và đó chính là Ly
- Cậu, dì Ly
- Bé Xuân dì nhớ con quá – Ly ẳm bé Xuân lên hôn vào má của con bé
Nhân mỉm cười nhìn hai người họ, chắc chắn sau này Ly phải thương con của mình lắm vì cô ấy vốn thích trẻ con.
- Con muốn gặp Xuân lớn
- Sao con lại gọi là Xuân lớn
- Vì Xuân lớn lắm, chơi với Xuân lớn vui lắm
Nhân xoa đầu con bé, cùng Ly nắm tay vào trong. Đúng là trẻ con nghĩ sao nói vậy.
- Con vừa nói đến ai vậy Xuân?
- Dạ là Xuân lớn đó dì
- Xuân lớn – Ngọc nhìn Nhân và Ly như ý bảo cho cô một lời giải thích. Ánh mắt lãng tránh của em trai cho Ngọc biết có chuyện gì
- Nhân
- À bé Xuân vào trong với dì Ly nha con
- Dạ, nhưng mà cậu nhớ kêu Xuân lớn tới chơi với con nha
- Ừ - Nhân ngượng nghịu gật đầu đồng ý với con bé
Ly thấy tình hình căng thẳng thì vội đưa bé Xuân đi.
Trẻ con thấy sao nói vậy, vã lại khoảng thời gian từ Cần Thơ về lại Sài Gòn, Xuân rất thường thăm, dẫn con bé đi chơi cho con bé đỡ buồn. Bên cạnh con bé trong khoảng thời gian Ngọc nằm viện, làm nhiều thứ cho con bé thì làm sao con bé không nhớ.
- Em không giỏi nói dối đâu
Nhân dừng bước khi vừa lướt qua chị mình.
- Em, thật ra thì – Nhân quay lại không dám nhìn thẳng vào mắt Ngọc
- Em nói đi, Xuân lớn là ai? – Ngọc tiến gần Nhân hơn, tim cô đập rộn ràng. Cô có linh cảm đó là Xuân, là Vĩnh Xuân người mà cô yêu và đang chờ đợi
- À là một người bạn của em
- Hoặc là em nói thật hoặc là chị đi hỏi bé Xuân – Ngọc quả quyết muốn biết, cô chần chừ vài giây xem phản ứng của Nhân
- Đừng chị - Nhân vội kéo Ngọc lại khi thấy cô bỏ vào trong thật
- Vậy thì là sao – Ngọc nhìn em trai như chờ đợi. Cô muốn biết đó có phải là Vĩnh Xuân hay không. Cô luôn tin là Xuân còn sống
Nhân hít thật sâu trả lời, sớm muộn gì Ngọc cũng sẽ biết. Thà biết từ mình còn hơn từ người khác.
Câu nói của Nhân khiến trái tim Ngọc đập nhanh hơn. Cô đã đúng, vậy là Xuân còn sống, vậy là sự chờ đợi của cô không phải là vô nghĩa. Nhưng sao, nhưng sao Xuân không tìm cô. Có phải Xuân đã không còn nhớ đến cô nên mới như vậy. Ừ thì cũng đã hơn 5 năm, mà cô thì cũng không còn là người mà Xuân nên yêu thương. Cô cũng nên chấp nhận việc sớm muộn gì cả hai cũng sẽ hai con đường. Chỉ là cô vẫn muốn gặp Xuân, cô nhớ Xuân nhiều lắm. Cố gắng suốt bao nhiêu năm nay cũng chỉ vì gia đình, vì thiên thần nhỏ của mình, và vì muốn gặp được Xuân. Để biết chắc rằng Xuân vẫn bình an.
- Chị biết rồi
- Chị không nghe em nói nữa sao – Nhân giữ Ngọc lại khi thấy cô bỏ đi. Anh rất ngạc nhiên trước sự bình tĩnh của Ngọc. Anh có thể nhận ra Ngọc đang xúc động nhưng anh không ngờ Ngọc lại không hỏi gì thêm
Ngọc mỉm cười và gạt tay Nhân ra khỏi tay mình.
- Em vào trong với Ly đi
- Chị, chị phải cho Xuân được giải thích giống như chị cần giải thích với Xuân
- Không cần nữa đâu, chị bây giờ không còn là Ngọc mà Xuân đã từng rất yêu. Chị là người đã có con, bị ràng buộc và không còn xứng với Xuân nữa – Ngọc cố lắm mới không òa khóc vì tủi nhục. Giờ Xuân có hiểu cho Ngọc thì Ngọc cũng không còn can đảm mà đến với Xuân. Lúc trước hai đứa yêu nhau tìm mọi cách để cho mọi người thấy tình yêu của họ cũng giống bao người đã khó khăn lắm rồi. Giờ lại có thêm Ngọc Xuân, vậy thì đến bao giờ cả hai mới có hạnh phúc thật sự. Xuân cũng còn gia đình, Ngọc không thể ích kỉ để Xuân đối diện giữa tình thân và tình yêu một lần nữa. Thôi thì để cả hai sống bình yên, yêu nhau là mong người mình yêu hạnh phúc chứ không phải là chiếm hữu
- Chị - Nhân không biết nên nói thêm điều gì nữa, chuyện tình cảm sao mà rắc rối đến lạ. Anh chỉ mong đến ngày được cùng Ly sớm cùng nhau lập một gia đình. Xa nhau anh sẽ không chịu được cảm giác đó đâu. Anh không có nhiều kiên nhẫn như chị mình
- Điều tra ngay đi
- Dạ đại ca
Đeo lại cặp kính Hoàng Hải cho người lái xe đi. Hắn ta có linh cảm điều gì đó không hay. Hắn cần phải xác nhận. Một tuần nữa là ngày giỗ của Tiểu Hoa hắn không muốn làm điều gì dơ bẩn cả. Vì Tiểu Hoa rất ghét điều đó.
Vừa từ Nha Trang trở về Xuân mệt lã người. Cuối cùng mọi chuyện ngoài đó cũng xong, giờ Xuân có thể chuyên tâm cho việc ở trong đây. Chợt nhớ ra điều gì đó Xuân không đi thẳng về nhà mà đến một nơi.
Chiếc taxi được dừng lại trước một căn nhà ở vùng ngoại ô thành phố. Nó không sang trọng cho lắm nhưng cũng gọi là ổn. Xuống xe nhấn chuông và chờ đợi Xuân muốn gặp chủ nhân của căn nhà này.
- Xin hỏi cô tìm ai
- Tôi muốn gặp Huyền Linh
- Cô là gì của cô chủ?
- Cứ nói có Vĩnh Xuân đến gặp
Chị giúp việc nhìn Xuân từ đầu đến chân, thấy Xuân cũng lịch sử chỉnh tề nên chạy vào thông báo. Chừng 5 phút sau chị chạy ra và mời Xuân vào nhà.
Xuân đặt ba lô của mình ở một góc phòng khách rồi theo chân người giúp việc đến gặp người tên Huyền Linh.
Một cô gái với mái tóc dài được cột cao đang ngồi trên chiếc xe lăn quen thuộc. Cô đang tận hưởng vẻ đẹp của thiên nhiên hay là màu tẻ nhạt của cuộc sống mà cô đang có.
Giọng nói vừa cất lên tuy lạ mà quen. Cô gái di chuyển xe lăn quay hướng về phía người vừa phát ra giọng nói.
- Xuân còn sống
- Có vẻ như tôi là người chết đi sống lại. Chắc Hoàng Hải đã ban cho tôi điều đó – ngồi xuống chiếc ghế đá gần Linh, Xuân trả lời
Huyền Linh cũng không phải là bất ngờ đến mức hốt hoảng.
- Sống tốt chứ
- Cũng không tệ với một đôi chân mất khả năng đi lại cả đời và phải ngồi xe lăn cho tới lúc chết – Linh nhún vai có vẻ gì đó bất cần trong lời nói
Xuân cười khẩy.
- Cái giá phải trả quá đắt đúng không
Nghe Xuân nói cứ như là mình đáng đời, có thể nhiều người nghĩ Linh sẽ rất tức nhưng ngược lại Linh cười bình thản.
- Ừ rất đáng đời tôi
- Nhưng tội cho ba mẹ Linh và nhất là Tiểu Hoa
Nghe đến hai từ Tiểu Hoa nỗi ân hận trong Linh lại dày vò cô.
- Xuân vẫn còn trách tôi
- Tôi có quyền gì trách Linh, chỉ là Tiểu Hoa ra đi quá oan ức. Và để lại hệ lụy quá lớn – Xuân lắc đầu, mọi chuyện đã qua trách nhau thì được gì. Dù trong lòng Xuân vẫn còn căm tức Huyền Linh rất nhiều thậm chí là hận. Nhưng như vậy để làm gì nữa dù Huyền Linh là người gián tiếp tạo nên cục diện của ngày hôm nay
- Tôi đang dùng cả đời mình để hối lỗi
- Có ích gì sao – Xuân nói nửa miệng, cười khinh. Xuân chưa từng có thái độ này với ai ngay cả với Hoàng Hải
Thái độ của Xuân cho Linh biết mình là người đáng ghét thế nào. Biết Xuân không phải ngày một ngày hai Linh chưa từng thấy Xuân như vậy với ai cho dù là Hoàng Hải có đánh, có chửi mắng Xuân thậm tệ.
- Tôi chỉ ghé để xem cô ân hận đến đâu, tôi vẫn chưa quên cái chết của Tiểu Hoa từ đâu mà ra. Dù cô không phải là người trực tiếp gây nên nhưng cô đã làm người khác nhìn nhận chúng ta một cách phiến diện. Làm Tiểu Hoa ra đi không nhắm mắt. Hãy sống cho tốt thời gian còn lại
Linh hiểu ý của Xuân và biết Xuân đang đề cập đến ai. Có điều đến giờ phút này đối với Linh mọi chuyện cũng chả là gì đáng sợ nữa.
- Chết ai không sợ, chỉ là chết rồi mà mình đã làm được gì chưa. Yên tâm tôi luôn sẵn lòng, chỉ là chữ hiếu chưa tròn
- Sống trên đời hiếu và tình thường phải chọn lựa nhưng thật ra cũng chỉ có chúng ta chọn mà thôi. Khi đã chọn rồi thì đừng bao giờ hối hận và đỗ lỗi cho số phận - Xuân rời khỏi không để Huyền Linh nói thêm lời nào
Huyền Linh có thể đang lo sợ nhưng không phải lo Hoàng Hải sẽ đến tìm mình. Mà là lo sẽ đối diện thế nào với Tiểu Hoa và làm sao trả hiếu cho ba mẹ. Cuộc đời cô vô dụng đến thế sao. Lỗi lầm của cô, ai cũng nghĩ vậy, nhưng có thật là hoàn toàn do cô.
Hoàng Hải bỏ ý định vào trong khi thấy Xuân. Xuân vẫn nhanh hơn hắn. Hắn cũng đổi ý sẽ để cho Huyền Linh yên ổn vài ngày nữa, ít ra là cho đến khi qua ngày giỗ của Tiểu Hoa. Ngày mai kết quả sẽ có hắn còn phải tính đến chuyện khác. Coi như Huyền Linh vẫn chưa đủ tư cách để hắn để tâm.
Hoàng Hải đang muốn biết kết quả gì?
Thế Phương vui vẻ trong việc đi đón bé Xuân tan trường. Khó khăn lắm Ngọc mới cho phép anh làm vậy. Dù gì hôm nay Ngọc và Nhân cũng phải giải quyết chuyện cho anh. Tất nhiên Ngọc có thể xin về đón bé Xuân rồi về làm việc nhưng Phương năn nỉ và cũng vì Phương chăm sóc cô trong mấy ngày ở viện nên cô cũng không muốn quá khó khăn với Phương và làm anh buồn. Xem như bạn bè giúp nhau.
- Con chơi vui không?
- Dạ vui – bé Xuân cười tít mắt, trong tay đang giữ sổ bé ngoan vẫn chưa bỏ vào ba lô của mình
Phương thấy lạ định hỏi nhưng cũng vừa tới nhà của Ngọc nên vào nhà hỏi luôn cũng được. Vừa xuống xe không biết từ đâu xuất hiện hai người bắt lấy bé Xuân, không nghĩ nhiều Phương liền liều mình ngăn cản lại.
- Bỏ con bé ra
- Nhiều chuyện – Phương bị đánh không thương tiếc, anh bị đấm mạnh vào hai má, rồi bị thúc một cú thật mạnh xuống lưng
- Bỏ tôi ra, chú Phương, dì ơi cậu ơi – con bé bị người lạ giữ lấy rất sợ nên la khóc rất nhiều
- Bỏ nó ra – lời nói song hành cùng một cước đá mạnh vào bụng tên đang giữ con bé. Tên đó đau quá còn bị bé Xuân cắn nên liền buông tay
- Xuân - bé Xuân như có cứu tin liền ôm chặt lấy chân của Xuân
Phương phải đánh với tên còn lại nên thở không ra hơi, anh bị đánh khá nặng. Xuân để bé Xuân đứng gần cổng lấy một cây côn nhị khúc đánh tới tấp vào hai tên đang đánh Phương.
- Lão tam tha mạng – không thể chống đỡ được khi Xuân đánh nhanh và mạnh làm chúng trở tay không kịp
- Còn không mau cút – Xuân vung côn lên một lần nữa
Hai tên kia sợ quá liền co chân lên mà chạy.
- Trời ơi Phương – ông bà Thành chạy ra khi nghe tiếng la hét bên ngoài, thấy Phương mặt bầm dập đứng như không nổi hết sức lo lắng
- Bác gái đưa con bé vào trong đi để con với bác trai đưa Phương vào
Phương đau quá nên chỉ có thể làm theo lời Xuân.
Bé Xuân sợ lắm giờ vẫn còn khóc con bé ép sát người vào bà của mình.
- Không sao đâu con, có ông với bà rồi – bà Thành ôm cháu mà an ủi, con nít mấy cảnh thế này thật đáng sợ với chúng
- Yên nào
- Đau – Phương hét toán lên dù gì anh cũng là con nhà quyền quý đánh nhau làm sao quen
- Chuyện là như thế nào? – bà Thành vừa bôi thuốc vừa hỏi
- Có người muốn bắt bé Xuân, đau. Cũng may Xuân đến kịp
- Đừng có nói chuyện – Xuân không hài lòng nhìn Phương, bị thương thì ít nói lại
- Có cả chuyện đó nữa sao – ông bà Thành nghe mà sửng sốt
- Hai bác an tâm, mọi chuyện ổn rồi
- Con sẽ điều tra chuyện này – Phương quả quyết, nhưng vì nói nên động vào vết thương làm anh nhăn mặt
Xuân muốn đưa Phương đi bệnh viện cho nhanh, người gì mà nhiều chuyện.
Ông bà Thành nhìn Xuân xem Xuân có biết chuyện gì không. Ông bà đang nghĩ đến trường hợp xấu nhất là Hoàng Hải đã biết sự thật.
Hiểu được những gì ông bà Thành đang nghĩ Xuân khẽ gật đầu.
Hiểu chuyện hai người cũng không thắc mắc hay hỏi nữa, cả nhà cần có một kế hoạch, không thể để con bé gặp nguy hiểm được.
- Cảm ơn hai đứa rất nhiều
- Dạ chuyện nên làm – cả hai cùng đồng thanh
Xuân vẫn im lặng sau câu trả lời mà bôi thuốc cho Phương.
Còn Phương thì im lặng khi thấy vẻ mặt lạnh lùng không biểu cảm của Xuân. Ông bà Thành cũng không hỏi mà chỉ lo cho bé Xuân, anh biết tốt nhất mình cũng không nên nói gì nữa.
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)