Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 21

373 0 0 0

CHƯƠNG 21

Sau mỗi giờ làm Ngọc và Xuân thường chia nhau ra để đón bé Xuân. Tình cảm của cả ba ngày càng khăng khít với nhau nhưng sóng gió chưa lúc nào dừng lại.

  • Có muốn gặp Huyền Linh lần cuối không?
  • Mày định làm gì nữa đây – Xuân khó chịu hỏi Hoàng Hải, hắn ta lại muốn gây thêm chuyện gì nữa
  • Đừng hỏi, đến đi

Tiếng tút tút cho Xuân một linh cảm không hay.

  • Nhân, chút nữa em và Ngọc cùng đi đón bé Xuân nha
  • Sao vậy Xuân?
  • Nghe lời Xuân đi
  • Dạ em biết rồi – Xuân làm Nhân lo, anh không biết chuyện gì mà Xuân lại có vẻ nghiêm trọng như vậy

Xuân gọi cho Hùng nói vài điều rồi chạy nhanh đến chỗ mà Hoàng Hải hẹn mình. Xuân không muốn có ai phải ra đi dưới tay của Hoàng Hải.

Huyền Linh bị đánh đến nỗi ngất lên ngất xuống, Hoàng Hải hỏi gì thì cô cũng đã nói tất cả sự thật. Hắn không tin nên mới hành hạ cô. Ở đây cô được thấy hình Tiểu Hoa, ở đây cô có cảm giác Tiểu Hoa vẫn bên mình. Vì hắn cho cô ở phòng của Tiểu Hoa, hắn muốn cô đau khổ dằn dặt vì lỗi lầm của mình. Lỗi lầm, cô có lỗi khi không bảo vệ được Tiểu Hoa, nhưng sự trừng phạt này làm cô vui vì mình cứ như đang cạnh Tiểu Hoa vậy.

Hoàng Hải ngồi chờ Xuân mà đã rít gần cả chục điếu thuốc, hắn vừa hít vừa vứt thì làm sao không mau hết được.

  • Đến rồi sao?
  • Huyền Linh đâu?
  • Mày quan tâm chi đến cái con người khốn kiếp đó
  • Hoàng Hải mày phải tỉnh ra đi, đừng có làm như thế nữa
  • Như thế là như thế nào – Hoàng Hải tức giận hét thẳng vào mặt Xuân

Xuân ngán ngẫm những chuyện như thế này lắm rồi, chẳng vui vẻ gì mà chỉ thêm mệt mỏi, lo lắng mà thôi.

  • Dẫn lão tam đi gặp cô ta
  • Dạ - hai tên đàn em dẫn Xuân vào một căn phòng, Xuân có thể nhận ra đó là phòng của ai. Vừa vào phòng thì hai người kia đã ra ngoài để Xuân một mình. Bật đèn người trước mặt Xuân là Huyền Linh
  • Linh, cô sao thế này

Linh cố mở mắt nhìn Xuân.

  • Không …sao
  • Người bầm tím thế mà nói không sao, ra khỏi đây – Xuân cố gắng đưa Linh lên xe lăn, một người mất sức sẽ nặng hơn rất nhiều so với người bình thường

Linh cũng cố gắng hợp tác, cô không thể bỏ mạng ở đây.

  • Đó là cái giá phải trả - vừa thấy Xuân đẩy Huyền Linh ra, Hoàng Hải cười khẩy
  • Mày hãy xem lại bản thân mình trước khi kết tội người khác – Xuân đẩy Linh ra khỏi nơi Hoàng Hải đang ở. Càng lúc Xuân càng thấy Hoàng Hải thật ghê tởm

Hoàng Hải lại đập phá lung tung, nếu không vì hắn có tiền và có những đàn em trung thành thì hắn giờ đây chỉ là một kẻ cô độc hoàn toàn. Với tính tình cổ quái, vũ lực vô lí như hắn thì ai mà chịu cho nỗi.

  • Cố lên – lên được chiếc taxi Xuân chưa mừng vội vì chỉ mới là một nửa đoạn đường. Linh lại đang rát yếu
  • Xuân … gọi giúp … tôi – Linh thở dốc, cô gần như kiệt sức

Xuân vội lấy điện thoại của Linh và gọi theo yêu cầu của cô ấy. Taxi đến bệnh viện Xuân cùng anh tài xế đưa Linh vào khu vực cấp cứu. Xuân gần như phát điên, Xuân không thể để Hoàng Hải tiếp tục như vậy. Nhưng chẳng lẽ Xuân sẽ là người làm chuyện đó. Xuân từng hứa với sư phụ sẽ cố gắng kiềm cập cũng như tha thứ cho hắn. Xuân hận trong lòng cũng được nhưng đừng làm hại hắn ta. Giờ thì hay rồi Xuân đều làm được những gì thầy nhờ cậy, còn Hoàng Hải thì lại ra sức để đè bẹp Xuân.

  • Linh sao rồi? – một người chạy vội vã về hướng của Xuân đang đứng
  • Cô ấy vẫn đang cấp cứu – Xuân đỡ lấy Nhung, có vẻ Nhung đã chạy rất nhanh
  • Sao lại như vậy, em đã tìm Linh suốt 5 ngày qua nhưng không thấy. Giờ lại ra thế này - Nhung úp mặt vào tay mà khóc tức tưởi
  • Linh nhờ tôi đưa cái này cho em – Xuân vỗ vai Nhung an ủi và đưa chiếc điện thoại mà Linh nhờ Xuân đưa cho Nhung

Cầm chiếc điện thoại trên tay Nhung sợ hãi, cô sợ mất Linh. Cho dù Linh không yêu cô thì cô cũng chấp nhận, nhưng điều cô mong là Linh được bình an.

  • Ai là người nhà của cô Huyền Linh
  • Là tôi, Linh sao rồi bác sĩ

Vị bác sĩ thở dài.

  • Cô ấy bị thương khá nặng, người nhà nên quan tâm nhiều hơn. Có lẽ cô ấy sẽ hôn mê sâu vì kiệt sức
  • Vậy khi nào Linh mới tỉnh
  • Tôi không xác định được. Lúc cấp cứu cô ấy gần như mất ý chí để tồn tại. Tôi xin lỗi – vị bác sĩ lắc đầu, Linh gần như mất hoàn toàn sức lực khi trên giường bệnh. Trong lúc cấp cứu các bác sĩ cứ sợ cô ấy không qua khỏi, vì ý chí sống của cô ấy gần như mất hết. Cũng may đến lúc quan trọng thì cô ấy đã có dấu hiệu hồi tỉnh

Buông tay vị bác sĩ Nhung ngồi bệt xuống sàn, ý chí sống.

  • Không, Linh không được tàn nhẫn như vậy
  • Nhung – Xuân vội vã chạy theo Nhung khi cô đột ngột đứng dậy và đuổi theo chiếc giường đang đẩy Linh về phòng chăm sóc đặc biệt

Linh hốc hác, xanh xao nằm trên giường bệnh. Còn Nhung thì tiều tụy thấy rõ chỉ mới mấy tiếng đồng hồ.

  • Em biết nói sao với hai bác đây, Linh có biết Linh là người con duy nhất của ba mẹ mình không – nắm tay Linh, Nhung nói mà cứ khóc. Có thể trong quá khứ ba mẹ của Linh đã không phải với cô nhưng họ vẫn là ba mẹ cô. Và giờ họ đã hối hận họ rất yêu thương cô
  • Còn em, Linh có biết Linh tàn nhẫn lắm không?

Lặng nhìn hai người họ ngoài phòng mà Xuân thấy xót thương. Lại là tình yêu đơn phương, và lại là tình yêu của sự chia ly. Nhìn đồng hồ Xuân cũng nên về nhà, Xuân cũng rất mệt. Có Nhung rồi thì Xuân cũng an tâm, thôi thì mai vào xem Huyền Linh thế nào. Hoàng Hải tốt nhất đừng làm gì liều lĩnh, Nhung là cảnh sát không dễ gì cô ấy tin hay nghĩ đây chỉ là tai nạn. Cô ấy nhất định không bỏ qua cho bất kì ai hại Linh thêm lần nào nữa. Ở cương vị là cảnh sát cô ấy nhất định bảo vệ tốt cho công dân của mình. Đi taxi nên Xuân cũng về bằng taxi, may là lương của Xuân cũng khá tính ra cũng không đến nỗi thiếu hụt nhiều. Mở khóa vào nhà, Xuân thấy lạ sao nhà mình lại sáng đèn. Chẳng lẽ Hoàng Hải lại đến tận đây, Xuân nuốt nước bọt. Đến khi nào Xuân mới thấy thật sự an toàn, nắm hờ cây côn nhị khúc vẫn theo mình phía sau thắt lưng Xuân tiến từng bước thật chậm. Lúc định ra tay thì Xuân lại thở phào một cái, cất khúc côn sang chỗ học bàn một cách nhẹ nhàng. Xuân chậm rãi ngồi xuống cạnh hàng ghế ngoài phòng khách. Xuân còn làm nhẹ nhang hơn lúc nảy đi xem thử là ai. Vì sao ư, vì đó là thế giới của Xuân, Xuân không muốn đánh thức thế giới của mình vào lúc này.

Ngọc thì cứ say ngủ không hay biết là Xuân đã về, cô cũng sợ Hoàng Hải sẽ đến tìm mình nhưng mà cả buổi chiều không thấy Xuân liên lạc cô rất lo. Nên vừa tan ca và rước bé Xuân xong thì đã xin phép ba mẹ qua đây. Và Nhân cùng Ly hộ tống cô đến, hai người họ cũng vừa về không lâu thì Xuân cũng về đến.

Ánh nắng ban mai cũng đã qua khe cửa, tối qua Xuân về khá muộn cũng đã lấn sang ngày hôm sau nên ngủ không được nhiều. Lại ngủ với tư thế không được êm ắng nên có chút đau mình.

  • Sao Xuân lại nằm đây – mở mắt ra người Ngọc thấy lại là Xuân, cô mỉm cười vì vui và vì đây là điều cô mong chờ
  • Xuân muốn nằm cùng em – Xuân lắc lắc cổ của mình, cọ mũi vào mũi của Ngọc
  • Mẹ ơi, con muốn đi vệ sinh
  • Bé Xuân cũng ở đây, sao Xuân không biết vậy – Xuân đứng lên chạy lại ẳm bé Xuân vào nhà vệ sinh. Xuân hỏi cho có chứ cũng không cần câu trả lời

Ngọc cười lắc đầu, nhanh tay thật chưa gì đã đi trước cô. Cô cũng phải dậy và vào nhà bếp làm buổi sáng. Giờ cô đã biết vì sao Xuân cứ lâu lâu lại mệt, ăn uống chẳng điều độ và đủ chất gì cả. Đâu phải là Xuân không biết nấu ăn, có khi còn nấu ngon hơn cô đó chứ. Tội lười mà ra đây mà, thế là cô liền mua về cho đầy cả tủ lạnh.

Vừa từ nhà vệ sinh ra cùng bé Xuân thì mùi trứng đã bay lên, lâu rồi Xuân mới ăn trứng có mùi thơm vào buổi sáng. Thường thì ăn mì gói hay ra ngoài ăn.

  • Mình có đồ ăn rồi con ơi
  • Mẹ nấu là ngon nhất – bé Xuân nhảy lên bàn ngồi

Xuân kéo Ngọc lại hôn nhanh vào má của cô.

  • Nhanh vào năn cơm nha em
  • Xuân đó – Ngọc đánh yêu vào người Xuân, có con nít mà không ý tứ

Xuân thì thừa biết thiên thần của hai người rất ranh mãnh.

  • Chúng ta chơi trò chơi đợi mẹ nha
  • Mẹ của con, đâu phải mẹ của Xuân

Xuân cười méo xệch, con nít mà cũng biết nói chuyện ghê.

  • Ừ thì mẹ của con
  • Vậy là gì của Xuân?

Xuân lại ngẩn người.

Bé Xuân đưa tay lên trán suy nghĩ gì đó.

  • Hay là chồng đi
  • Hả?
  • Mà sao Xuân lại để tóc dài, chồng thì phải tóc ngắn

Con nít mà nghĩ sao nói vậy.

Xuân cười xoa đầu con bé.

  • Là gì cũng được Xuân yêu hai mẹ con của con

Bé Xuân cười tít mắt dụi vào lòng của Xuân. Không hiểu sao con bé rất thích Xuân. Con bé gọi mẹ từ hôm ba mẹ của Xuân lên thăm Xuân, cũng vì lâu rồi mà Xuân không về. Xuân cùng Ngọc và gia đình cô đã nói tất cả với ba mẹ của Xuân và bé Xuân. Thoạt đầu hai người ngạc nhiên và gần như không biết làm sao nhưng sau khi nghe Xuân giải thích, thì họ cũng hiểu. Hai người không phải không biết chuyện của Ngọc và Xuân, Ngọc lại được lòng cả hai. Bé Xuân thì ngoan việc chấp nhận chỉ là một sớm một chiều. Xuân và Ngọc nhất định cố gắng thật nhiều. Còn về phần bé Xuân, con bé cũng không chấp nhận ngay được. Mất cả ba ngày trời để cả nhà giúp con bé tiếp nhận sự thật. Đối với một đứa con nít thì thời gian như vậy là quá nhanh. Cũng do Ngọc chăm sóc cho con bé từ nhỏ cho đến lớn không khác gì mẹ nên mọi việc cũng không quá khó khăn.

  • Ăn thôi
  • Mẹ ơi ăn đi

Ngọc cười muốn rơi cả nước mắt, hai tiếng “mẹ ơi” cô đã chờ lâu lắm rồi.

Một bên ôm Ngọc một bên ôm bé Xuân, Xuân nói nhỏ vào tai hai người.

  • Xuân yêu em và con rất nhiều

Ngọc cười hôn vào má của Xuân.

  • Em cũng vậy

Bé Xuân cũng chồm lên hôn Xuân một cái rõ kêu.

  • Con yêu Xuân và Ngọc
  • Sao con cứ gọi Xuân bằng tên hoài vậy – Ngọc không vui, con bé cứ gọi Xuân bằng tên suốt thôi

Sợ con bé bị la Xuân liền bóp hai vai của Ngọc.

  • Thôi mà em, con nít nó kêu sao cũng được, cũng đâu có gì không ổn đâu
  • Xuân cứ bênh nó – Ngọc nghiêm mặt
  • Mẹ giận sao? – bé Xuân xụ mặt vì nghĩ Ngọc giận

Thấy vẻ mặt của con Ngọc vừa giận mà vừa thương.

  • Thôi hai mẹ con đừng có như vậy, bé Xuân nè Xuân không quan trọng việc con gọi Xuân là gì nhưng con cũng xin lỗi mẹ đi

Nghe lời Xuân, con bé cúi đầu.

  • Con xin lỗi

Ngọc nhìn Xuân thắc mắc, sao lại xin lỗi cô.

Xuân chỉ cười, rót nước cho cả ba.

  • Mẹ không giận, mẹ xin lỗi
  • Thôi hai mẹ con ăn đi này – Xuân phá tan không khí, biết ngay là sẽ không sao mà. Ngọc thương con bé nhất mà

Bé Xuân cũng cười trở lại, vậy là từ đây nó có đồng minh rồi. Nhưng mà nó cũng không muốn làm mẹ giận đâu.

  • Xem Xuân diễn hài nè – Xuân làm đủ trò chỉ mong lấy lại nụ cười của hai mẹ con Ngọc. Hai người mà Xuân biết là quan trọng trong cuộc đời của Xuân và Xuân phải yêu thương chăm sóc bảo vệ họ cả cuộc đời mình

Ngọc không biết tương lai sẽ như thế nào nhưng khi Xuân và bé Xuân cười thì cô cũng sẽ cười, cô nhất định làm hai người họ luôn vui vẻ. Đây chính là gia đình và hạnh phúc mà cô luôn ao ước. Còn về việc xưng hô điều đó không quan trọng bằng tình thương mà mỗi người trong gia đình dành cho nhau. Không sao, mọi chuyện sẽ ổn.

Một đứa trẻ hơn 5 tuổi, còn nhiều điều chưa hiểu nhưng bé Xuân cũng nhận thức được rằng mẹ chỉ cười thật hạnh phúc khi bên cạnh Xuân và mình. Hai người lại rất thương mình nên bé Xuân quyết định luôn ngoan và nghe lời để cả nhà luôn vui vẻ.

Ngọc cũng chính là niềm vui của cả Xuân và bé Xuân. Cả ba chính là niềm vui của nhau và hạnh phúc của nhau.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: