CHƯƠNG 11
Ngày giao dịch cũng đến. Mọi thứ được chuẩn bị khá cẩn trọng, tàu vừa cập bến thì người của Thế Gia đã xuống để nhận hàng và kiểm định lần nữa.
Phương ngạc nhiên tột độ, Xuân quen biết những người này.
Tên Dũng như nổi điên, nhưng hắn không được phép làm gì Xuân.
Xuân lạnh lùng gạt tay Phương và ra hiêu cho người của mình giữ lấy anh ấy.
Nhân và Phương chỉ biết nhìn theo Xuân, hai người họ đang nghĩ Xuân thật liều lĩnh.
Xuân liều thật, Xuân cũng sợ đó chứ. Xuân có thể tưởng tượng được việc mà hắn có thể làm với Phương. Hắn chắc biết rõ về Phương.
Người được gọi là đại ca cũng chính là Hoàng Hải, hắn xoay ghế nhìn Xuân. Rất chăm chú.
Xuân được mời ngồi ghế và cũng chăm chú nhìn Hoàng Hải, cùng linh vị trên bàn thờ.
Hoàng Hải cười nhếch môi.
Nhìn theo hướng tay của Hoàng Hải, Xuân không phản ứng gì. Chỉ mỗi việc thắp nhang mà hắn cũng làm khó Xuân.
Lâu rồi không đánh nhau Xuân không nghĩ mình sẽ thắng, một nam một nữ. Hắn biết Xuân sẽ không nở đánh người nhất là phụ nữ vậy mà lại đem ra. Muốn thì Xuân sẽ chơi cùng hắn. Xuân lao người về phía tên cầm một cây nhang nhỏ, quả thật tên này không vừa. Xuân chỉ còn cách luồn người mà làm hắn nhả nén nhang từ miệng mình ra. Một cú điểm ngay cuống họng là đủ. Đến cô gái Xuân đành thất lễ, Xuân ôm chặt lấy cô ta đè mạnh sang một bên, một tay ấn mạnh cô gái vào tường một tay đưa tay thật nhanh vào phần ngực của cô ấy. Chỉ vì bật lửa nằm trong ấy.
Hơi thở của Xuân phả vào tai mình làm cô gái bối rối, cô mất luôn tự chủ mà để yên cho Xuân lấy bật lửa ra.
Điều này làm Hoàng Hải tức giận hắn đạp mạnh ghế sang một bên rồi đứng lên ném cho Xuân một cây côn dài, không nói không rằng hắn đánh mạnh về phía Xuân. Xuân bị đánh trúng vào tay đau điếng, biết Hoàng Hải định làm gì Xuân nhanh chóng khóa côn của hắn.
Xuân thả tay cho côn rơi xuống, bật lửa và đốt nén hương mình vừa dành được.
Hoàng Hải quay lại ghế mà rít thuốc nhìn Xuân.
Đứng trước vong linh của người đã mất Xuân cúi đầu thành tâm.
Xuân đi không bao lâu thì sư phụ Triển Minh qua đời, ông là thầy dạy võ nhưng cũng là người làm ăn rất ít ai biết đến. Hoàng Hải là con ruột của ông và Tiểu Hoa là con nuôi. Hoàng Hải yêu Tiểu Hoa, nhưng Tiểu Hoa thì lại yêu Vĩnh Xuân. Mọi mâu thuẫn xảy ra khi cả 5 vào đại học, biết chuyện Xuân đã tìm cách trốn tránh. Tiểu Hoa biết điều đó nhưng cũng không oán trách cô chọn một người khác không phải Xuân cũng không phải Hải. Nhưng tiếc thay cuối cùng kết cục lại không tốt, cô mất trong một tai nạn giao thông. Từ đó Hoàng Hải đâm ra hận người yêu của Hoa và cả Xuân. Hải ghét tất cả những người đồng tính mà mình biết, dù không cần biết họ tốt hay xấu. Người yêu của Tiểu Hoa bị Hoàng Hải làm cho cả đời không phải đi lại được, sư phụ đã rất tức giận. Ông phải hạ mình để xin được bãi nại nhưng nhà họ Lê phải nuôi người đó đến khi người đó không còn. Ông chấp nhận, chỉ cần Hoàng Hải không phải ngồi tù. Cuộc sống đôi lúc đồng tiền có sức mạnh khá lớn.
Xuân vẫn bình tâm không hề có gì đó quá khích, đối với người như Hoàng Hải cần phải bình tĩnh và nhẹ nhàng.
Hoàng Hải nghi ngờ nhìn Xuân, không, đơn giản vậy sao.
Xuân có thể biết được điều đó trong ánh mắt mà Hoàng Hải nhìn mình.
Xuân gạt tay Hoàng Hải xuống.
Ánh mắt lạnh lùng của Xuân làm Hoàng Hải có gì đó chùng xuống. Hắn cũng chưa muốn lớn chuyện.
Từng làn khói mà Hoàng Hải phả vào mặt làm Xuân khó chịu, Xuân không chịu được mùi thuốc. Nhưng đây cũng là cơ hội, tốt nhất Xuân nên bỏ đi trước khi quá trễ.
Bên ngoài Phương cùng người của mình đang chờ, Phương định cho người vào trong thì cũng là lúc thấy Xuân đi ra.
Suốt chặng đường về Xuân không hề nói bất cứ điều gì làm Phương cũng có gì đó bồn chồn. Anh đang muốn biết việc gì.
Phương vội bật cửa đuổi theo.
Xuân dừng lại, Xuân có thể biết được sự thắc mắc của Phương.
Phương cũng không thể bắt ép Xuân.
Xuân không trả lời gì thêm mà về phòng trọ của mình.
Phương đành quay về, chẳng có kết quả gì. Rốt cuộc tên đó là ai, Hải Minh là cái tên Phương nghe tới và thường chống đối công ty mình chứ anh cũng chưa từng biết giám đốc của công ty này là ai. Chỉ biết đó là người không đơn giản và rất ít khi ra mặt trong làm ăn. Nhưng lần này chắc anh cũng nên cho Hải Minh biết sự lợi hại của mình, không thể để hắn ngang tàn được.
Vừa vào phòng Xuân đã ôm chặt lấy tay của mình, nó không cử động được nữa rồi. Cố gắng đưa người lại ghế trong phòng khách Xuân nhăn cả mặt. Làm sao không mệt và khó chịu được, đánh nhau có ai mà thích.
Cúp máy Hùng có chút bồn chồn. Nhìn Dung đang yên giấc cảm giác lo lắng trong anh càng nhiều hơn. Nhẹ nhàng anh qua phòng của Huân xem thằng nhóc thế nào.
Dung nhẹ nhàng ôm lấy Hùng từ phía sau.
Hùng im lặng, anh muốn tận hưởng giây phút này.
Xuân biết mình đã đánh động Hoàng Hải nhưng biết làm sao hơn. Phương không phải là người mà hắn cần, nếu để Phương thay Xuân thì không được. Trong chuyện này không phải Phương là trung điểm như anh ấy nghĩ mà là Xuân. Cạn lon bia thứ 3 trên tay Xuân muốn say để dễ dàng đi vào giấc ngủ. Màn hình điện thoại hiện lên hình ảnh hai mẹ con của Ngọc làm nụ cười trên môi Xuân trở lại. Xuân đã lén chụp trong những ngày âm thầm phía sau mẹ con họ. Xuân nhất định đem lại bình yên cho họ cho dù có trẻ giá thêm một lần nữa.
Đặt điện thoại xuống giường Xuân cạn tiếp lon thứ 4, vị đắng của bia chỉ làm Xuân cảm thấy thêm khó chịu, nhưng việc này cũng bình thường. Với Xuân nhiêu đây làm sao mà say, chỉ là Xuân đang muốn say và ngủ một giấc thật ngon. Xuân nghĩ đến Phương, Xuân chưa nhìn thấy điều gì mà Xuân có thể an tâm từ Phương. Phương có biết bé Xuân là con của Ngọc hay chưa, và nếu biết thì anh ta có chấp nhận không.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)