Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 11

385 0 0 0

CHƯƠNG 11

Ngày giao dịch cũng đến. Mọi thứ được chuẩn bị khá cẩn trọng, tàu vừa cập bến thì người của Thế Gia đã xuống để nhận hàng và kiểm định lần nữa.

  • Giám đốc Thế Phương, giám đốc của tôi muốn nói chuyện với anh
  • Giám đốc của tôi không có lý do nào để gặp các người – Nhân phản bác điều đó
  • Dũng, nói với Hoàng Hải quay về đi. Đừng để mọi chuyện không giải quyết được
  • Vĩnh Xuân mày tưởng mày là ai tao không nói chuyện với hạng tép rêu như mày
  • Những đứa tép rêu như tao vậy mà vẫn được để ý hơn đó chứ

Phương ngạc nhiên tột độ, Xuân quen biết những người này.

  • Giám đốc Phương, mời
  • Không ai được đụng đến giám đốc Phương – Xuân lớn tiếng đứng ngang hàng với tên Dũng

Tên Dũng như nổi điên, nhưng hắn không được phép làm gì Xuân.

  • Dạ đại ca
  • Mày đi theo tao – cuộc gọi kết thúc Dũng đổi người cần gặp
  • Tôi sẽ đi – Phương liền lên tiếng, anh chỉ nghĩ đơn giản không muốn người khác vì mình mà vào chỗ nguy hiểm
  • Anh ở lại cùng mọi người
  • Cô không thể đi, người bọn chúng cần là tôi – Phương chặn Xuân lại

Xuân lạnh lùng gạt tay Phương và ra hiêu cho người của mình giữ lấy anh ấy.

  • Giám đốc Phương tốt nhất anh nên ở lại. Chuyện này không liên quan đến anh
  • Tại sao không? Cô có biết là nguy hiểm lắm không? – Phương hỏi lại nhưng không có câu trả lời
  • Các người bỏ giám đốc của tôi ra
  • Xin lỗi đắc tội – người của Xuân lùi về vị trí của mình

Nhân và Phương chỉ biết nhìn theo Xuân, hai người họ đang nghĩ Xuân thật liều lĩnh.

Xuân liều thật, Xuân cũng sợ đó chứ. Xuân có thể tưởng tượng được việc mà hắn có thể làm với Phương. Hắn chắc biết rõ về Phương.

  • Đại ca, lão tam tới rồi

Người được gọi là đại ca cũng chính là Hoàng Hải, hắn xoay ghế nhìn Xuân. Rất chăm chú.

Xuân được mời ngồi ghế và cũng chăm chú nhìn Hoàng Hải, cùng linh vị trên bàn thờ.

  • Có thể cho tôi thắp một nén nhang được chứ?

Hoàng Hải cười nhếch môi.

  • Nhang ở đằng kia, ngòi lửa ở đằng này

Nhìn theo hướng tay của Hoàng Hải, Xuân không phản ứng gì. Chỉ mỗi việc thắp nhang mà hắn cũng làm khó Xuân.

  • Quy tắc cũ
  • Đương nhiên – đạp mạnh ghế hắn lùi về phía sau và ra lệnh cho đàn em lùi về cùng chỉ để lại hai người đang giữ những gì hắn vừa nói phía trước cùng Xuân

Lâu rồi không đánh nhau Xuân không nghĩ mình sẽ thắng, một nam một nữ. Hắn biết Xuân sẽ không nở đánh người nhất là phụ nữ vậy mà lại đem ra. Muốn thì Xuân sẽ chơi cùng hắn. Xuân lao người về phía tên cầm một cây nhang nhỏ, quả thật tên này không vừa. Xuân chỉ còn cách luồn người mà làm hắn nhả nén nhang từ miệng mình ra. Một cú điểm ngay cuống họng là đủ. Đến cô gái Xuân đành thất lễ, Xuân ôm chặt lấy cô ta đè mạnh sang một bên, một tay ấn mạnh cô gái vào tường một tay đưa tay thật nhanh vào phần ngực của cô ấy. Chỉ vì bật lửa nằm trong ấy.

  • Xin lỗi

Hơi thở của Xuân phả vào tai mình làm cô gái bối rối, cô mất luôn tự chủ mà để yên cho Xuân lấy bật lửa ra.

Điều này làm Hoàng Hải tức giận hắn đạp mạnh ghế sang một bên rồi đứng lên ném cho Xuân một cây côn dài, không nói không rằng hắn đánh mạnh về phía Xuân. Xuân bị đánh trúng vào tay đau điếng, biết Hoàng Hải định làm gì Xuân nhanh chóng khóa côn của hắn.

  • Sai luật
  • Tụi bây ra ngoài hết cho tao – ánh mắt của hắn ta như có thể nuốt chửng Xuân, nhưng quả thật hắn đã chơi sai luật. Dù hắn có dộc ác thủ đoạn nhưng có những luật chơi hắn không thể trái

Xuân thả tay cho côn rơi xuống, bật lửa và đốt nén hương mình vừa dành được.

Hoàng Hải quay lại ghế mà rít thuốc nhìn Xuân.

Đứng trước vong linh của người đã mất Xuân cúi đầu thành tâm.

  • “Tụi bây lớn rồi phải biết lo cho nhau biết không. Lão tam lão tứ đều là con gái thì phải cẩn trọng, còn lão đại với lão nhị phải biết yêu thương hai đứa nó
  • Lão tam con yêu con gái sao?
  • Dạ sư phụ
  • Sư phụ không phản đối, chỉ là sẽ rất khó khăn con đã sẵn sàng chưa?
  • Dạ rồi
  • Tốt, về với ba mẹ thì phải hiếu thuận biết chưa
  • Dạ
  • Được rồi, đi đi”

Xuân đi không bao lâu thì sư phụ Triển Minh qua đời, ông là thầy dạy võ nhưng cũng là người làm ăn rất ít ai biết đến. Hoàng Hải là con ruột của ông và Tiểu Hoa là con nuôi. Hoàng Hải yêu Tiểu Hoa, nhưng Tiểu Hoa thì lại yêu Vĩnh Xuân. Mọi mâu thuẫn xảy ra khi cả 5 vào đại học, biết chuyện Xuân đã tìm cách trốn tránh. Tiểu Hoa biết điều đó nhưng cũng không oán trách cô chọn một người khác không phải Xuân cũng không phải Hải. Nhưng tiếc thay cuối cùng kết cục lại không tốt, cô mất trong một tai nạn giao thông. Từ đó Hoàng Hải đâm ra hận người yêu của Hoa và cả Xuân. Hải ghét tất cả những người đồng tính mà mình biết, dù không cần biết họ tốt hay xấu. Người yêu của Tiểu Hoa bị Hoàng Hải làm cho cả đời không phải đi lại được, sư phụ đã rất tức giận. Ông phải hạ mình để xin được bãi nại nhưng nhà họ Lê phải nuôi người đó đến khi người đó không còn. Ông chấp nhận, chỉ cần Hoàng Hải không phải ngồi tù. Cuộc sống đôi lúc đồng tiền có sức mạnh khá lớn.

  • Sư phụ
  • Mày còn dám gọi – Hoàng Hải lao tới đẩy Xuân sang hướng khác

Xuân vẫn bình tâm không hề có gì đó quá khích, đối với người như Hoàng Hải cần phải bình tĩnh và nhẹ nhàng.

  • Sao mày không chết luôn đi, sống làm gì. Tao nói cho mày biết nếu đến đây để xin tao rút lui trong cuộc dao dịch lần này thì đừng tưởng
  • Không

Hoàng Hải nghi ngờ nhìn Xuân, không, đơn giản vậy sao.

  • Vậy mày liều mình đến đây để làm gì?
  • Không phải liều, chuyện làm ăn cạnh tranh là đương nhiên. Tôi chỉ muốn khuyên đừng quá xem thường Thế Gia
  • Đừng dạy tao mày không có tư cách đó – Hoàng Hải chỉ thẳng tay vào mặt Xuân, thấy Xuân, hắn chỉ thêm căm tức

Xuân có thể biết được điều đó trong ánh mắt mà Hoàng Hải nhìn mình.

  • Đừng có làm điều gì dại dột, nếu như không muốn dính đến pháp luật
  • Bỏ đi, mày tưởng đây là đâu muốn tới thì tới mới đi thì đi – Hoàng Hải chạy lên trước mặt Xuân và chặn Xuân lại

Xuân gạt tay Hoàng Hải xuống.

  • Vậy thì Hải tưởng Hải có thể là gì tôi

Ánh mắt lạnh lùng của Xuân làm Hoàng Hải có gì đó chùng xuống. Hắn cũng chưa muốn lớn chuyện.

  • Chúng ta sẽ còn gặp lại

Từng làn khói mà Hoàng Hải phả vào mặt làm Xuân khó chịu, Xuân không chịu được mùi thuốc. Nhưng đây cũng là cơ hội, tốt nhất Xuân nên bỏ đi trước khi quá trễ.

Bên ngoài Phương cùng người của mình đang chờ, Phương định cho người vào trong thì cũng là lúc thấy Xuân đi ra.

  • Cô không sao chứ?
  • Không sao – Xuân trả lời cho có quay lại nhìn căn nhà trước mặt, đây là nơi mà Xuân đã có một khoảng thời gian dài gắn bó. Kỉ niệm không ít, chẳng phải thuở bé cả 5 người luôn rất yêu thương nhau hay sao. Một vết thương nhỏ trên người 1 trong 5 cũng khiến 4 người còn lại lo lắng và xử ngay ai là người gây ra. Thế mà bây giờ lại chia thành hai cực đối lập

Suốt chặng đường về Xuân không hề nói bất cứ điều gì làm Phương cũng có gì đó bồn chồn. Anh đang muốn biết việc gì.

  • Xuân
  • Cho tôi xuống ở đây được rồi – lời của Xuân làm cắt luôn lời của Phương. Phương đành cho người dừng xe
  • Cảm ơn – Xuân tự mở rồi đóng cửa

Phương vội bật cửa đuổi theo.

  • Chúng ta nói chuyện được không?

Xuân dừng lại, Xuân có thể biết được sự thắc mắc của Phương.

  • Xin lỗi nhưng tôi hơi mệt, chúng ta nói chuyện sau

Phương cũng không thể bắt ép Xuân.

  • Xin lỗi, tôi biết rồi

Xuân không trả lời gì thêm mà về phòng trọ của mình.

Phương đành quay về, chẳng có kết quả gì. Rốt cuộc tên đó là ai, Hải Minh là cái tên Phương nghe tới và thường chống đối công ty mình chứ anh cũng chưa từng biết giám đốc của công ty này là ai. Chỉ biết đó là người không đơn giản và rất ít khi ra mặt trong làm ăn. Nhưng lần này chắc anh cũng nên cho Hải Minh biết sự lợi hại của mình, không thể để hắn ngang tàn được.

Vừa vào phòng Xuân đã ôm chặt lấy tay của mình, nó không cử động được nữa rồi. Cố gắng đưa người lại ghế trong phòng khách Xuân nhăn cả mặt. Làm sao không mệt và khó chịu được, đánh nhau có ai mà thích.

  • Hùng tôi vừa gặp hắn
  • Sao lại dại dột như vậy
  • Không sao, cẩn thận
  • Tôi biết rồi

Cúp máy Hùng có chút bồn chồn. Nhìn Dung đang yên giấc cảm giác lo lắng trong anh càng nhiều hơn. Nhẹ nhàng anh qua phòng của Huân xem thằng nhóc thế nào.

  • Anh sao vậy?
  • Không, em ngủ thêm đi – Hùng bất ngờ khi Dung đứng sau lưng mình

Dung nhẹ nhàng ôm lấy Hùng từ phía sau.

Hùng im lặng, anh muốn tận hưởng giây phút này.

Xuân biết mình đã đánh động Hoàng Hải nhưng biết làm sao hơn. Phương không phải là người mà hắn cần, nếu để Phương thay Xuân thì không được. Trong chuyện này không phải Phương là trung điểm như anh ấy nghĩ mà là Xuân. Cạn lon bia thứ 3 trên tay Xuân muốn say để dễ dàng đi vào giấc ngủ. Màn hình điện thoại hiện lên hình ảnh hai mẹ con của Ngọc làm nụ cười trên môi Xuân trở lại. Xuân đã lén chụp trong những ngày âm thầm phía sau mẹ con họ. Xuân nhất định đem lại bình yên cho họ cho dù có trẻ giá thêm một lần nữa.

  • Thầy nghe đây Xuân
  • Xin lỗi vì phiền thầy vào giờ này
  • Không sao, em có chuyện gì sao
  • Mai em có thể tới bệnh viện gặp thầy được không?
  • Em đến đi
  • Dạ

Đặt điện thoại xuống giường Xuân cạn tiếp lon thứ 4, vị đắng của bia chỉ làm Xuân cảm thấy thêm khó chịu, nhưng việc này cũng bình thường. Với Xuân nhiêu đây làm sao mà say, chỉ là Xuân đang muốn say và ngủ một giấc thật ngon. Xuân nghĩ đến Phương, Xuân chưa nhìn thấy điều gì mà Xuân có thể an tâm từ Phương. Phương có biết bé Xuân là con của Ngọc hay chưa, và nếu biết thì anh ta có chấp nhận không.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: