CHƯƠNG 2
“Chạy khắp Thảo Cầm Viên mà hình như cả Ngọc và Xuân đều không thấy mệt, cả hai cứ cười nói vui vẻ, chụp hình đủ các kiểu. Đến khi cảm giác khát thì mới chịu dừng lại mà uống ít nước.
Xuân cười vì đã cho cô nàng được một bài học và lấy lại chai nước để uống. Nhưng khi uống xong mà thấy Ngọc vẫn còn sặc nước thì lại lo lắng.
Ngọc không thèm trả lời, giận dỗi đứng lên. Giỡn gì mà quá làm cô sặc rồi tức mà nói không nên lời.
Thấy Ngọc đứng lên Xuân vội kéo cô ấy ngồi xuống, liền lấy khăn lau cho cô ấy.
Xuân nhăn giả đò vậy thôi chứ Ngọc có dám đánh Xuân mạnh đâu chỉ có Xuân mới dám làm gì Ngọc. Không ngờ chỉ cần nhăn mặt thì Ngọc đã không đánh nữa, Xuân biết chắc Ngọc đang xót đây mà.
Ngọc đánh tới đâu Xuân bật cười đến đó. Xuân biết cô nàng đang nghĩ Xuân chọc quê nên mới tức giận. Ngọc mà tức giận là không thương tiếc, nhưng khi xong rồi thì Xuân lại được chăm sóc thôi. Nếu là vậy thì tội gì Xuân không để Ngọc đánh. Muốn đánh bao nhiêu cũng được, có Ngọc chăm sóc, bên cạnh mình là điều mà Xuân muốn cả đời này. Nhưng sẽ ngược lại là Xuân chăm sóc cô ấy.
Thế nhưng sao bây giờ đâu mất rồi, Ngọc một mình ngồi lại nơi ghế đá mà trước kia cả hai đứa lớn xác nhiều tuổi hay ngồi. Hơi ấm chắc đã không còn, lâu rồi. Vì ai mà cả hai phải xa nhau, tới giờ này Ngọc vẫn không biết là vì ai. Xuân không thích trách móc và ghi thù, mất rồi giữ không được thì thôi. Để giờ đây Ngọc ngồi đây mà nhớ mà chờ mà đợi mà mong, mà yêu. Ngọc cũng không trách Xuân, không trách ai cả. Cứ ngỡ cuối cùng hai đứa lại trách nhau, vậy mà cũng chả ai trách ai, mà chỉ lẳng lặng rời xa nhau. Xuân thế nào có còn nhớ Ngọc không. Câu trả lời là có, vậy Xuân còn yêu Ngọc không. Câu trả lời là gì thì Ngọc cũng không biết.
Ngọc mỉm cười cúi xuống bế đứa bé ấy lên và hôn vào má của nó.
Cô bé ngây thơ không biết gì chỉ biết là đi với anh Huân theo lời của người lớn.
Nhìn theo bé Xuân một giọt nước mắt chợt rơi xuống.
Dung giữ tay Ngọc lại, cô cũng không biết mình nên nói gì chỉ là cô thấy thương cho Ngọc. Mà thôi đó đã là quá khứ giờ cô nên sống vui vẻ để còn làm chỗ dựa cho Ngọc.
Nhân ẳm bé Xuân lên đứng chờ Ngọc và Dung. Áp má của bé vào má mình anh thấy lòng chợt lắng lại.
Thấy mắt chị mình hơi đỏ Nhân ẳm bé Xuân vào xe trước và ra hiệu cho Dung vào cùng tụi nhỏ.
Dung hiểu ý nên cũng làm theo ý của Nhân.
Vừa đậu xe vào trong vườn thì ông bà Thành cũng là ba mẹ của Ngọc và Nhân ra đón. Họ mở cửa và ẳm lấy bé Xuân mà hôn mà cưng chiều.
Dung lắc đầu, đúng là người già họ chỉ mong có cháu ẳm bồng. Hay nói chính xác là có người bầu bạn, bên cạnh làm niềm vui lúc xế chiều.
Ít ra Ngọc biết cô đã làm được một việc khiến ba mẹ vui.
Khoác lấy vai chị Nhân an ủi, dù gì mọi chuyện cũng sẽ ổn.
Mọi người cũng không muốn phá vỡ không khí của ông cháu họ, để lát bà Thành ra thì bé Xuân sẽ phải trả lời mệt nghĩ cho xem.
Sự lo lắng của Dung dành cho Ngọc, Hùng hiểu.
Dung không phải không biết dù Hùng không nói ra hay nhắc nhiều gì đến Xuân trước mặt Ngọc hay thậm chí là cô nhưng thật lòng anh vẫn đang tìm kiếm Xuân, lo lắng cho Xuân. Hai người họ thân như cô và Ngọc vậy. Nghĩ mới thấy thật có duyên, và lúc đầu đương nhiên cũng không phải như vậy. Ngọc thì rất được yêu thương, không chỉ có Xuân mà còn có cả Hùng, và cả tên khốn kiếp đó.
Hùng khá bất ngờ với câu hỏi của Dung, anh thừa biết đó là đề cập đến ai.
Dung im lặng, cô không nên nhắc đến cái kẻ khốn kiếp đó.
Biết mình hơi lỡ lời Hùng nắm lấy tay Dung.
Lời xin lỗi cùng phát ra một lúc, không khí cũng đỡ căng thẳng hơn.
Bữa cơm rất vui vẻ, Ngọc chỉ tập trung gắp thức ăn cho mọi người, rồi đúc cho bé Xuân mà quên cả việc mình đói, cô vui vì được làm những việc này. Nhưng sao vẫn còn thiếu vắng điều gì đó, hay nói chính xác là ai đó.
Bà Thành cười nhìn Ngọc, con bà đã bước vào cái tuổi không còn nhỏ dại. Có phải bà đã sai không.
Một người đàn ông lặng lẽ nhìn Ngọc, cảm giác có lỗi trong ông vẫn chưa khi nào nguôi ngoai. Ông biết mình đã không đúng ngay từ đầu, khi không chịu hiểu và cố chấp. Ông biết mình thừa khả năng để hiểu cho Ngọc, ông phải làm sao để lấy lại nụ cười trọn vẹn và nụ cười hạnh phúc của con. Ông từng nghĩ Ngọc nợ vợ chồng ông cả một đời nên ông nói gì buộc con phải nghe nấy. Thế nhưng giờ ông mới hiểu, dù cả đời này Ngọc không trả cho ông bà bất cứ thứ gì thì ông bà cũng không oán trách. Chỉ cần con ông bà hạnh phúc, đó là điều tốt nhất. Thế nhưng cuối cùng điều đó cũng không xảy ra, dù biết không phải hoàn toàn do mình.
Tại sao khi thấy hậu quả rồi thì con người ta mới thấy hối hận và mới biết mình sai.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)