CHƯƠNG 28
Bước ra từ nhà tắm Xuân cảm thấy rất thoải mái, không ngờ Hoàng Hải cũng hiểu tâm lý của Xuân. Tắm xong có lẽ nói chuyện với hắn thì hắn sẽ không sợ hư lỗ mũi của mình.
Nhìn một hàng khoảng 8 người phía sau mình Xuân cười khẩy, dọa Xuân sao.
- Dùng ngon miệng – Hoàng Hải cười tươi phía đối diện với Xuân
Xuân nhún vai giống như cách hắn thường làm rồi cầm dụng cụ lên để dùng cơm. Tay phải lại đau nhưng Xuân không thể để hắn biết.
Hoàng Hải chăm chú quan sát xem Xuân sẽ có biểu hiện gì, nhưng sao Xuân vẫn im lặng và chỉ ăn thôi.
- Suy nghĩ đến đâu rồi?
- Thức ăn ngon đấy – Xuân vẫn ăn nhiệt tình và ngon miệng, Xuân cũng nễ mình trong lúc này mà vẫn còn tinh thần ăn uống
Cười nửa miệng, uống một ngụm nước Hoàng Hải đặt hai tay lên bàn chăm chú nhìn Xuân. Hắn muốn để Xuân ăn thật ngon thật no, để còn chơi với hắn.
Xuân gác muỗng và đũa lên bàn, cũng uống nước nhưng là cạn một ly.
- Mày không còn nhiều thời gian đâu – câu nói kết thúc Hoàng Hải cũng ra khỏi phòng
Đây là lý do mà Xuân phải uống cạn một ly nước, vì Xuân sẽ phải nhịn khát khá lâu. Và rồi Xuân lại bị nhốt trong căn phòng rộng lớn, phòng ngày xưa mà Xuân, Hạnh và Tiểu Hoa từng ở. Huyền Linh cũng đã bị Hoàng Hải hành hạ đến suýt chết tại đây, và Xuân có là người tiếp theo không.
- Nó điên rồi em à – nhìn ảnh của Tiểu Hoa, Xuân lắc đầu. Nằm lên giường Xuân nhắm mắt, không biết bây giờ mọi người thế nào. Xuân nhớ Ngọc và bé Xuân quá. Nhớ ba mẹ nữa, chắc là họ lo lắng lắm vì Xuân phải gọi điện về nhà vào tuần rồi thế mà lại rơi vào ngày Xuân bị Hoàng Hải bắt. Chắc cũng được một tuần rồi, ở đây Xuân không biết là thứ mấy nữa, lâu lâu nghe mấy đứa đàn em của Hoàng Hải nói chuyện thì còn biết chút thông tin bên ngoài
Mọi người ai cũng đang ráo riết chuẩn bị tất cả, buổi tối mà Dung và Huân đến nhà Ngọc thì Hoàng Hải cũng đã gọi điện.
- Hạnh biết Hoàng Hải muốn gì rồi
- Muốn gì – mọi người đổ dồn về phía Hạnh
- Mọi người nghĩ xem có đơn giản chỉ vì Tiểu Hoa mà hắn phát điên đến gây hại nhiều người như vậy không. Và có thì Huyền Linh cũng đã là nạn nhân, hắn rõ ràng là hận Xuân
- Em nói anh chưa hiểu lắm, hận nhưng tại sao – Hùng thắc mắc, điều Hạnh vừa nói anh có thể hiểu nhưng việc anh cần hiểu hơn là hắn hận Xuân về điều gì
- Đúng bao nhiêu việc xảy ra, hắn và Xuân có mâu thuẫn, để rồi dần hắn hận luôn Xuân. Còn một vấn đề nữa đó là két sắt
- Két sắt, anh nhớ rồi tuy giao lại công ty vệ sĩ cho Hoàng Hải nhưng Xuân vẫn chưa nói về cái két sắt đó
Hạnh gật đầu xác nhận.
Những người còn lại ngơ ngác nhìn Hùng và Hạnh, hai người họ nói chuyện thật khó hiểu.
- Nói rõ hơn đi
- Thật ra lúc trước sư phụ giao lại công ty vệ sĩ cho Xuân nhưng vì Xuân cảm thấy không được ổn nên không nhận và giao lại cho Hoàng Hải. Chỉ là Hoàng Hải hiểu lầm Xuân từ việc của Tiểu Hoa nên hắn luôn có thành kiến với Xuân. Hắn không hề cảm kích những chuyện mà Xuân đã là cho hắn. Còn một cái kép sắt nhưng sư phụ trước lúc chết đã bảo Xuân phải cất giữ thật kĩ, đó là những gì anh biết
- Và giờ Hoàng Hải đã biến công ty vệ sĩ ngày nào trở thành một công ty chế biến và xuất khẩu hàng đông lạnh
- Vậy cứ bảo Xuân đưa cho hắn là xong thôi – Ngọc đứng bật dậy lên tiếng
Hạnh và Hùng cùng lắc đầu.
- Nếu đưa được tôi nghĩ Xuân đã đưa lâu lắm rồi. Nhưng đó chỉ là một nguyên nhân, việc của Tiểu Hoa và của Ngọc cùng bé Xuân cũng chính là một trong những nguyên nhân – Phương cũng lên tiếng, mấy ngày qua nói chuyện với Hoàng Hải, anh cũng đã hiểu được một chút chuyện
- Có điện thoại – Nhân vội nói khi tiếng đỗ chuông từ điện thoại của Ngọc reo lên
Ngọc bóp chặt tay để lấy can đảm trước khi nghe cuộc gọi này.
- Màn khởi động cũng nên dừng lại, đến lúc bắt đầu cuộc chơi. Nhớ đừng làm gì dại dột, và nếu đã hiểu vấn đề rồi thì hãy cố mà giải quyết. Hùng, Hạnh nơi ấy nhé
Một tiếng tút kéo dài làm không khí im ắng hơn. Ai nấy đều toát mồ hôi vì suy nghĩ nhiều, và cố suy nghĩ cho đúng.
Mọi người nhanh chóng lên đường theo như lời chỉ dẫn của Hùng và Hạnh.
- Nơi đây đẹp thật – Phụng nhìn mà vui cả mắt
- Đúng vậy lúc nhỏ tụi anh thường cùng nhau ra đây chơi
- Hồi đó còn có cả sư phụ và sư mẫu nữa – Hạnh nói vọng lên
Phía trước có một căn nhà nhìn phía ngoài thôi đã thấy thích, rất đẹp chắc bên trong cũng phải đẹp lắm.
Mọi người cứ nghĩ Hoàng Hải đang dẫn họ đi du lịch, hắn muốn gì ở tất cả mọi người mà lại kêu đi đông đủ như vậy. Mà cho dù không kêu thì mọi người cũng sẽ đi, bé Xuân phải ở nhà và được ông bà Thành cũng như Nhân và Ly coi sóc. Nhân kiên quyết muốn đi dù gì Xuân cũng từng cứu anh một mạng, còn là người chị thứ hai của anh. Là người mà chị anh yêu, anh không thể làm ngơ. Nhưng tiếc là mọi chuyện không đơn giản, Nhân biết mình cũng có nhiệm vụ quan trọng đó là bảo vệ cháu và đứa con vẫn chưa chào đời.
- Anh nghĩ Hoàng Hải sẽ làm gì?
- Anh không biết nữa – trả lời Phương, Hùng chỉ biết lắc đầu. Nhìn sang thì Ngọc vẫn đang chăm chú nhìn xung quanh, trong 5 người ở đây người đang mong chờ gặp Xuân nhất không ai khác là Ngọc. Trước khi đến đây dù ai khuyên bảo kiểu gì Ngọc vẫn không muốn ở nhà, và Hoàng Hải cũng nói rõ trong tin nhắn phải có cô và bé Xuân, thế nhưng làm sao có thể cho con bé đi theo
Trên cao nhìn xuống Xuân đã thấy mọi người, sao họ lên đây làm gì.
- Bạn mày tới rồi – Hoàng Hải cười to
Xuân không hề trả lời, chỉ tập trung nhìn xuống phía dưới. Ngọc là người mà Xuân muốn thấy nhất và cũng đã được thấy. Cô ấy cứ nhìn xung quanh, Xuân biết cô ấy đang tìm Xuân.
- Chào mừng đến với cung điện của chúng ta – Hoàng Hải ra phía ngoài cười tươi như chào đón khách quý
- Vĩnh Xuân đâu?
- Lão nhị vẫn nóng nảy
- Đừng dài dòng nữa
- Lão tứ ngày càng xinh nha
Sau câu nói, Hoàng Hải ra hiệu cho đàn em đem ghế ra cho cả 5 người ngồi.
- Két sắc đâu Hạnh
- Tôi không biết
- Không biết – Hoàng Hải nghiến răng hỏi lại
- Cho chúng tôi gặp Vĩnh Xuân rồi nói chuyện – Ngọc không quan tâm két sắc gì đó, cô chỉ quan tâm Xuân thế nào
- Tôi không thấy con của mình thì làm sao cô thấy Vĩnh Xuân – Hoàng Hải tức giận nhìn Ngọc
Giờ Ngọc mới nhận ra mình đã bỏ qua suy nghĩ này. Thì ra Hoàng Hải cần bé Xuân.
Dừng cuộc đối thoại với mọi người Hoàng Hải nghe những gì mà đàn em mình đang nói. Sau đó hắn cười đắc ý.
Hạnh và Hùng bất ngờ, chẳng phải đó là két sắc hay sao. Nhưng nó đang được Xuân giữ lấy mà, hai người nghĩ Xuân sẽ không đưa vật đó cho hắn vì đã hứa với sư phụ.
- Đừng bất ngờ, cái gì cũng có cái giá của nó. Có những thứ bỏ đi được cứ bỏ - Hoàng Hải không nhìn ai cả hắn chỉ lo nhìn cái két sắc này, nhưng còn thiếu một thứ
- Chìa khóa
- Thưa đại ca không có
- Sao – tức giận nhìn tên đàn em, Hoàng Hải tát cho cậu ta một tát tay
- Đâu có cái gì là hoàn hảo – Hùng lên tiếng
- Im đi – Hoàng Hải lại quát, hắn nghĩ gì đó rồi giơ tay lên
Một người được đưa từ trên xuống bằng một sợi dây thừng, chân và tay của người đó đều bị trói chặt.
- Chìa khóa đâu
- Tao không biết, lúc sư phụ đưa cho tao thì
- Xuân – Ngọc lao về phía trước khi Xuân bị một người của Hoàng Hải đánh mạnh vào lưng
- Ngọc, bình tĩnh đi em – Phụng cùng Hùng giữ chặt lấy Ngọc
- Hoàng Hải, đánh người, anh chỉ biết có vậy thôi sao
- Thế Phương, tao đang giúp mày trút giận mà, nó chết chẳng phải mà và Ngọc sẽ thành đôi hay sao
Lắc đẩu Phương tiến gần hơn đến phía của Xuân.
- Không, vì Xuân mới là người Ngọc yêu
- Bực bội quá đi – Hoàng Hải lại giơ tay và lần này Xuân được cởi trói
Mỉm cười nhìn Ngọc, Xuân muốn trấn an cô ấy.
Ngọc đau lòng, đau lắm, Xuân hốc hác quá.
- Trò cũ
- Để tôi – Hạnh bất ngờ lên tiếng
- Không được – Phụng làm sao cho Hạnh đi được
- Yên tâm đi
- Nhưng mà
- Đừng lằn nhằn – Hoàng Hải mỉm cười, để xem lâu rồi không gặp những người từng là đồng môn này tiến bộ như thế nào
Hạnh tiến thẳng lên phía trước cầm lấy một cây côn dài.
- Bắt đầu – Hoàng Hải điên cuồng đánh tới tấp
Hạnh cũng không thua, cô vẫn bình tĩnh để xử lí.
- Đại ca
- Lùi lại cho tao – lòm còm bò dậy Hoàng Hải xua tay ý bảo mấy đứa đàn em của hắn biến nhanh
Hạnh nhìn hắn chằm chằm, hắn càng lúc càng khó hiểu và không kiểm soát được chính bản thân hắn.
- Hùng thử không?
- Được thôi – Hùng ra quyền với hắn ta, cả hai đấu với nhau gần nửa tiếng thì Hoàng Hải mới chịu dừng tay, hắn được cái lì đòn
Hùng không phải không đau, hắn ra tay độc quá.
- Cái giá phải trả - thế là người bị thiệt nhất chính là Xuân
- Đừng đánh nữa – Ngọc nói như hét, sao thế Xuân có làm gì đâu
- Hoàng Hải mày điên rồi – mọi người cùng lao lên nhưng đều bị người của Hoàng Hải ngăn lại
- Ra một đòn nào thì Hà Vĩnh Xuân sẽ ăn lại một đòn
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)