Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 15

392 0 0 0

CHƯƠNG 15

Cả hai hôm nay Xuân không nhận được tin nhắn cũng như cuộc gọi nào từ Hoàng Hải. Có vẻ như hắn đang tạm thời im lặng, hôm nay cũng là ngày giỗ của Tiểu Hoa. Chưa đầy một tuần nữa là đám cưới của Nhân và Ly, Xuân chỉ hi vọng hắn đừng làm điều gì đó ảnh hưởng đến ngày ấy.

  • Nơi này vẫn yên bình và không lạ lắm
  • Ừ - Xuân đồng tình với những lời của Hùng, do Xuân còn chưa khỏe hẳn nên Hùng quyết không cho Xuân tự đi
  • Ngọc

Lời của Hùng làm Xuân chú ý, thì ra là Ngọc thật. Lần này không chỉ có Xuân mà ngay cả Ngọc cũng không thể trốn chạy được nữa.

Bốn mắt nhìn nhau, Hùng liền tránh sang một bên mà đi thắp nhang cho Tiểu Hoa. Ngọc chắc cũng vừa tới, nhang vẫn còn nghi ngút khói.

  • Tình cũ không rủ cũng đến

Bước chân của Xuân khựng lại vì tiếng nói sau lưng mình. Quạy lại nhìn Xuân thừa biết đó là ai, nhưng Xuân không quan tâm điều Xuân quan tâm là cảm giác của Ngọc bây giờ. Xuân chặn phía trước Ngọc.

  • Yên tâm tao không làm gì cả, dù gì hôm nay cũng là ngày giỗ của Tiểu Hoa – Hoàng Hải nhún vai đi lướt qua Xuân, đến gần Ngọc hắn hơi hạ đầu xuống rồi cũng qua nhanh

Hùng đứng sang một bên để hắn làm việc cần làm.

Ngày ấy như hiện về mà càu xé lòng Ngọc, cô đau đớn như muốn ngã khụy. Tuổi nhục chính là hắn ban cho cô.

  • Bình tĩnh – đứng gần Ngọc và choàng tay ôm lấy cô từ phía sau Xuân nói khẽ vào tai của Ngọc

Và điều này hiệu quả thật, xa nhau bao lâu nhưng cảm giác bên Xuân đối với Ngọc vẫn là an tâm, an toàn và bình yên.

Nét mặt của Tiểu Hoa sao mà đáng yêu, hồn nhiên và vui tươi đến lạ. Cô ấy là người mà Hoàng Hải yêu nhất trong cuộc đời này, thế mà cô ấy vẫn rời bỏ hắn.

  • Em có biết em ra đi cũng đã mang theo bầu trời hạnh phúc của anh không

Câu nói chân thành nhất chỉ có khi hắn đối diện với Tiểu Hoa.

  • Anh sẽ bắt nó trả giá

Cái nghiến răng, giọng đầy quả quyết của Hoàng Hải chẳng làm Xuân cũng như Hùng lo sợ, chỉ là họ lo cho người kia. Còn với hai người họ Hoàng Hải từ lâu chẳng còn là nỗi sợ của họ nữa. Nhưng nếu hắn đụng đến người họ yêu thương thì sẽ khác.

  • Làm mẹ rồi nhỉ - dừng trước mặt Ngọc, Hoàng Hải cười nửa miệng dường như đó cũng là thói quen của hắn

Ngọc không trả lời, trong đôi mắt của cô chỉ là sự thù hận, là sự tủi nhục. Cô rất muốn quên nhưng sao hắn ta cứ khơi lại, cứ dày vò cô. Cô muốn giết chết hắn, nhưng ý nghĩ ấy cũng đã tan biến dần. Vì nếu cô làm vậy thì người đau khổ sẽ là ba mẹ, là em của cô. Là Xuân và bé Xuân. Cô đành chấp nhận mà sống.

  • Chuyện mày quan tâm sao? – Xuân bước lên phía trước Ngọc đối diện với Hoàng Hải, nhưng vẫn không buông tay ra khỏi người Ngọc. Xuân muốn truyền cho Ngọc cảm giác an toàn

Hoàng Hải thừa biết dễ gì mà Xuân để yên cho mình làm gì Ngọc một lần nữa. Xuân cũng đã đổi cách xưng hô.

  • Thế cảm giác không bảo vệ được người mình yêu thì như thế nào
  • Đó là chuyện của tao, Hoàng Hải mày phải biết sớm muộn gì cũng có ngày mày phải trả giá – nhắc đến chỉ làm Xuân thêm khó chịu, vừa trách bản thân vừa căm tức hắn
  • Mày suýt chết một lần thì lần nữa chắc cũng không sao, thế nào cảm giác là người bị liệt có vui không. Mất trí, mà cũng không đúng một phần thôi nhỉ - giọng cười của hắn vang vọng cả nghĩa trang yên tĩnh, hắn không sợ trời phạt những gì mình làm hay sao
  • Món nợ này đó tao có thể bỏ qua nhưng việc mày làm với người tao yêu thì chưa xong đâu – một câu nói chứa đựng hàm ý, và chỉ có người trong cuộc mới hiểu

Ngọc nhìn Xuân, những gì Hoàng Hải nói nếu là thật vậy là Xuân từng bị tai nạn. Việc hắn nói với cô là Xuân đã mất vào ngày cô sinh bé Xuân là có thật.

Đúng là năm đó Hoàng Hải đã khủng bố tinh thần của Ngọc khi biết cô có thai, chỉ là hắn nói có cơ sở. Vì tai nạn của Xuân là hắn gây ra, nhưng hắn cũng nghe nói đứa bé mà Ngọc sinh đã mất ngay thời điểm Ngọc sốc vì tin Xuân qua đời. Nhưng bây giờ lại xuất hiện một đứa bé tên Xuân bằng tuổi với đứa bé kia.

  • Bé Xuân là con của ai?

Ngọc sợ hãi, hắn có thể làm gì cô nhưng không được đụng đến con của cô.

  • Là ai thì hôm đó tao đã nói rồi
  • Mày im đi, điều tra ở mày chỉ thêm mệt thân tao. Mày tưởng đánh nhau với mày sướng lắm sao – Hoàng Hải lại nổi cáu, hắn quát vào mặt Xuân

Xuân không tức giận vội, lái hắn sang một chủ đề khác tránh làm Ngọc xúc động và nhớ lại chuyện cũ mà đau lòng hơn.

  • Vậy thì tự mà tìm hiểu, cũng đừng đến. Cuộc đời của con người không phải ai muốn kết thúc là kết thúc, con kiến nó còn ham sống – Xuân ôm Ngọc đi lướt qua Hoàng Hải đến phía Hùng đang đứng để thắp nhang cho Tiểu Hoa

Nghiệm lời của Xuân, Hoàng Hải nhìn cả ba người họ lần nữa rồi bỏ đi. Hắn không phải không tin lời của Xuân chỉ là hắn vẫn không cam tâm.

Đứng trước mộ của Tiểu Hoa, Xuân vẫn chưa buông Ngọc ra và Ngọc cũng chưa muốn rời khỏi vòng tay của Xuân.

  • Em tự đi xe đến hay sao? – Hưng hỏi khi cả ba đang rời khỏi

Ngọc rời khỏi Xuân.

  • Em có thể tự về
  • Không được, Hưng đưa Ngọc về đi – Xuân cũng đã buông tay nhưng vẫn đi bên cạnh Ngọc. Câu trả lời của Ngọc làm Xuân không an tâm cũng như không hài lòng
  • Nhưng em có thể tự về, hai người về trước đi – Ngọc quả quyết
  • Không được – Xuân cũng không chịu thua
  • Em về trước đây – Ngọc biết Xuân nhất định không đồng ý và cố chấp đến cùng miễn sao cô nghe lời. Nhưng cô không thể thua

Xuân và Hưng ngạc nhiên nhìn Ngọc, cô ấy quả quyết đến vậy sao.

  • Ngọc – Hưng vội kêu Ngọc lại
  • Đừng có bướng, lúc nảy mất bình tĩnh đến mức muốn ngã khuỵa. Rủi đang lái xe mà nghĩ đến nữa thì sao – Xuân không kêu mà trực tiếp chạy theo giữ tay Ngọc lại và giải thích ý của mình. Mặc dù Xuân biết Ngọc thừa hiểu

Ngọc lặng nhìn Xuân, Xuân vẫn vậy vẫn quan tâm cô theo kiểu không ngọt ngào.

  • Cảm ơn, em có thể tự lo
  • Xưng là em thì phải nghe lời người lớn – Xuân vẫn kiên quyết giữ lấy Ngọc không buông tay
  • Xuân bỏ tay em ra, lớn là có quyền sao? – Ngọc tức giận cố gắng gỡ tay Xuân ra khỏi cánh tay của mình, cô ngắt nhéo đủ kiểu

Xuân đúng chất là lì lượm, bị Hoàng Hải đánh còn chịu đau được. Huống chi là Ngọc. Hoàng Hải là kẻ thù còn Ngọc là người yêu thì tất nhiên sức chịu đựng sẽ khác.

  • Không biết đau sao, nhưng em thì đau đó – Ngọc có chút lớn tiếng, người gì mà lì dễ sợ. Bị đau cũng không nói, không mắng, không buông. Nhưng thật ra cô đang xúc động, Xuân và cô còn đứng gần nhau như thế này thì cô sợ mình không kiềm lòng được mà bật khóc. Con tim của cô nó vừa vui vừa hạnh phúc mà cũng có chút gì đó lo lắng và đau

“Em đau”, nhiêu đó thôi cũng đủ để Xuân không giữ chặt lấy Ngọc nữa.

  • Hai người thôi đi, cứ cãi mãi thôi. Tôi về trước đây Dung đang đợi, hai người tự mà về lấy – Hùng đến gần để giải quyết tranh chấp, Xuân cũng đã buông tay. Anh vừa gọi cho Dung và Dung đã cho anh giải pháp trên

Cả Xuân cùng Ngọc nhìn Hùng như muốn nuốt sống.

Hùng hơi rùng mình nhưng rồi cũng ung dung huýt sáo rời khỏi.

  • Xuân chở cho

Giọng của Xuân không còn gắt gỏng, khó chịu hay ra lệnh mà có vẻ như dễ chịu, nhẹ nhàng hơn.

  • Có ai cho về chung sao?

Xuân không ngờ Ngọc còn lém lỉnh đến vậy.

  • Ừ thì ở lại chung với Xuân khi nào Nhân tan ca rồi đến đón – Xuân nhanh tay chớp lấy chìa khóa xe ngồi xuống vệ đường

Ngọc tức mà không biết làm sao.

Bao nhiêu năm gặp lại nhưng dường như giữa hai người không có khoảng cách với nhau. Vẫn gần gũi thân quen.

  • Về đi đến giờ đón bé Xuân rồi

Nghe đến bé Xuân và câu nói hết sức dễ thương của Ngọc, Xuân cũng yếu lòng một chút, có thể Xuân sẽ đồng ý.

  • Thì ừ, nhưng để Xuân lái
  • Xuân chưa khỏe hẳn bộ muốn vào trong đó nữa sao – Ngọc nhăn mặt, nói mà không nghĩ. Thân mình không lo đâu, vào trong đó lần nữa là cô bỏ luôn

Thế có bỏ được không ta.

Xuân gãi đầu, chắc là nên nghe lời Ngọc. Dù gì cũng có mình ngồi sau có gì cũng an tâm hơn.

  • Được

Ngọc nén cười vì biết Xuân đã đầu hàng. Trong những cuộc chiến với Xuân cô vẫn thường là người thắng cuộc và theo khảo sát của cô thì 5 đã thắng hết 4.

Xuân miễn cưỡng leo lên phía sau Ngọc để ngồi.

  • Không ôm té ráng chịu
  • Dám à – Xuân giơ tay như định đánh Ngọc nhưng lại rụt lại khi cô ấy nhìn qua kính chiếu hậu

Ngọc biết chứ, không bỏ qua được. Cô rồ ga thật nhanh và còn thắng gấp.

  • Này, biết nguy hiểm không?
  • Học từ Xuân đó – Ngọc trả lời mà tỉnh hết sức, cô tiếp tục chạy. Tất nhiên sẽ chạy cẩn thận hơn

Xuân ngồi im không dám nhút nhít. Ừ đúng là Xuân đã từng làm vậy, nhưng lúc đó là Xuân đang cưa cẩm Ngọc. Xuân cũng lạ đang chinh phục người khác mà đã làm Ngọc có ấn tượng không tốt rồi. Thế mà Ngọc lại yêu Xuân đó chứ, nhiều nữa là khác.

Giờ tan trường thật nhộn nhịp, trường mầm non nên toàn là con nít thôi. Nhìn rất dễ thương và thích. Nó yên bình cũng như rất vui tươi.

  • Dì, ủa Xuân lớn – bé Xuân vừa ra khỏi cổng thấy Ngọc đã lao tới, thấy Xuân thì liền buông Ngọc mà ôm lấy chân của Xuân
  • Này, con hết thương dì rồi – Ngọc trề môi gạnh tị

Xuân lắc đầu trước thái độ trẻ con đáng yêu của Ngọc.

  • Không có mà – bé Xuân tội nghiệp phải cố mà giải thích
  • Dì đùa thôi – Ngọc xoa đầu và hôn lên má của bé Xuân
  • Đi thôi con – ẳm bé Xuân lên, Xuân cũng hôn vào má còn lại rồi cùng Ngọc ra xe
  • Thích quá, con có hai người đi rước luôn – bé Xuân thích thú ngồi lên xe

Ngọc và Xuân cùng mỉm cười, và vô tình cả ánh mắt cùng nụ cười chạm nhau.

Xuân vui lắm chứ, đây không phải là những gì Xuân mong đợi hay sao. Nhưng tiếc rằng nó đã không còn là của Xuân nữa.

Ngọc vui không biết nên nói như thế nào. Thế nhưng cô cũng không thể nào tham lam và ích kỉ níu kéo Xuân được.

Ngồi giữa hai người bé Xuân rất vui, con bé cũng chưa biết thế nào là hạnh phúc. Con bé chỉ biết mình thích cảm giác vui vẻ này, cũng rất thích thú và cảm thấy an toàn. Con bé dựa người vào người Xuân, còn hai tay thì ôm lấy Ngọc.

Cả hai không phải không biết trong nội tâm của mình đang phải đấu tranh rất nhiều, rất dữ dội. Xa nhau cả hai đều không muốn, ngược lại càng muốn gần nhau và xây đắp một gia đình hơn.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: