CHƯƠNG 15
Cả hai hôm nay Xuân không nhận được tin nhắn cũng như cuộc gọi nào từ Hoàng Hải. Có vẻ như hắn đang tạm thời im lặng, hôm nay cũng là ngày giỗ của Tiểu Hoa. Chưa đầy một tuần nữa là đám cưới của Nhân và Ly, Xuân chỉ hi vọng hắn đừng làm điều gì đó ảnh hưởng đến ngày ấy.
Lời của Hùng làm Xuân chú ý, thì ra là Ngọc thật. Lần này không chỉ có Xuân mà ngay cả Ngọc cũng không thể trốn chạy được nữa.
Bốn mắt nhìn nhau, Hùng liền tránh sang một bên mà đi thắp nhang cho Tiểu Hoa. Ngọc chắc cũng vừa tới, nhang vẫn còn nghi ngút khói.
Bước chân của Xuân khựng lại vì tiếng nói sau lưng mình. Quạy lại nhìn Xuân thừa biết đó là ai, nhưng Xuân không quan tâm điều Xuân quan tâm là cảm giác của Ngọc bây giờ. Xuân chặn phía trước Ngọc.
Hùng đứng sang một bên để hắn làm việc cần làm.
Ngày ấy như hiện về mà càu xé lòng Ngọc, cô đau đớn như muốn ngã khụy. Tuổi nhục chính là hắn ban cho cô.
Và điều này hiệu quả thật, xa nhau bao lâu nhưng cảm giác bên Xuân đối với Ngọc vẫn là an tâm, an toàn và bình yên.
Nét mặt của Tiểu Hoa sao mà đáng yêu, hồn nhiên và vui tươi đến lạ. Cô ấy là người mà Hoàng Hải yêu nhất trong cuộc đời này, thế mà cô ấy vẫn rời bỏ hắn.
Câu nói chân thành nhất chỉ có khi hắn đối diện với Tiểu Hoa.
Cái nghiến răng, giọng đầy quả quyết của Hoàng Hải chẳng làm Xuân cũng như Hùng lo sợ, chỉ là họ lo cho người kia. Còn với hai người họ Hoàng Hải từ lâu chẳng còn là nỗi sợ của họ nữa. Nhưng nếu hắn đụng đến người họ yêu thương thì sẽ khác.
Ngọc không trả lời, trong đôi mắt của cô chỉ là sự thù hận, là sự tủi nhục. Cô rất muốn quên nhưng sao hắn ta cứ khơi lại, cứ dày vò cô. Cô muốn giết chết hắn, nhưng ý nghĩ ấy cũng đã tan biến dần. Vì nếu cô làm vậy thì người đau khổ sẽ là ba mẹ, là em của cô. Là Xuân và bé Xuân. Cô đành chấp nhận mà sống.
Hoàng Hải thừa biết dễ gì mà Xuân để yên cho mình làm gì Ngọc một lần nữa. Xuân cũng đã đổi cách xưng hô.
Ngọc nhìn Xuân, những gì Hoàng Hải nói nếu là thật vậy là Xuân từng bị tai nạn. Việc hắn nói với cô là Xuân đã mất vào ngày cô sinh bé Xuân là có thật.
Đúng là năm đó Hoàng Hải đã khủng bố tinh thần của Ngọc khi biết cô có thai, chỉ là hắn nói có cơ sở. Vì tai nạn của Xuân là hắn gây ra, nhưng hắn cũng nghe nói đứa bé mà Ngọc sinh đã mất ngay thời điểm Ngọc sốc vì tin Xuân qua đời. Nhưng bây giờ lại xuất hiện một đứa bé tên Xuân bằng tuổi với đứa bé kia.
Ngọc sợ hãi, hắn có thể làm gì cô nhưng không được đụng đến con của cô.
Xuân không tức giận vội, lái hắn sang một chủ đề khác tránh làm Ngọc xúc động và nhớ lại chuyện cũ mà đau lòng hơn.
Nghiệm lời của Xuân, Hoàng Hải nhìn cả ba người họ lần nữa rồi bỏ đi. Hắn không phải không tin lời của Xuân chỉ là hắn vẫn không cam tâm.
Đứng trước mộ của Tiểu Hoa, Xuân vẫn chưa buông Ngọc ra và Ngọc cũng chưa muốn rời khỏi vòng tay của Xuân.
Ngọc rời khỏi Xuân.
Xuân và Hưng ngạc nhiên nhìn Ngọc, cô ấy quả quyết đến vậy sao.
Ngọc lặng nhìn Xuân, Xuân vẫn vậy vẫn quan tâm cô theo kiểu không ngọt ngào.
Xuân đúng chất là lì lượm, bị Hoàng Hải đánh còn chịu đau được. Huống chi là Ngọc. Hoàng Hải là kẻ thù còn Ngọc là người yêu thì tất nhiên sức chịu đựng sẽ khác.
“Em đau”, nhiêu đó thôi cũng đủ để Xuân không giữ chặt lấy Ngọc nữa.
Cả Xuân cùng Ngọc nhìn Hùng như muốn nuốt sống.
Hùng hơi rùng mình nhưng rồi cũng ung dung huýt sáo rời khỏi.
Giọng của Xuân không còn gắt gỏng, khó chịu hay ra lệnh mà có vẻ như dễ chịu, nhẹ nhàng hơn.
Xuân không ngờ Ngọc còn lém lỉnh đến vậy.
Ngọc tức mà không biết làm sao.
Bao nhiêu năm gặp lại nhưng dường như giữa hai người không có khoảng cách với nhau. Vẫn gần gũi thân quen.
Nghe đến bé Xuân và câu nói hết sức dễ thương của Ngọc, Xuân cũng yếu lòng một chút, có thể Xuân sẽ đồng ý.
Thế có bỏ được không ta.
Xuân gãi đầu, chắc là nên nghe lời Ngọc. Dù gì cũng có mình ngồi sau có gì cũng an tâm hơn.
Ngọc nén cười vì biết Xuân đã đầu hàng. Trong những cuộc chiến với Xuân cô vẫn thường là người thắng cuộc và theo khảo sát của cô thì 5 đã thắng hết 4.
Xuân miễn cưỡng leo lên phía sau Ngọc để ngồi.
Ngọc biết chứ, không bỏ qua được. Cô rồ ga thật nhanh và còn thắng gấp.
Xuân ngồi im không dám nhút nhít. Ừ đúng là Xuân đã từng làm vậy, nhưng lúc đó là Xuân đang cưa cẩm Ngọc. Xuân cũng lạ đang chinh phục người khác mà đã làm Ngọc có ấn tượng không tốt rồi. Thế mà Ngọc lại yêu Xuân đó chứ, nhiều nữa là khác.
Giờ tan trường thật nhộn nhịp, trường mầm non nên toàn là con nít thôi. Nhìn rất dễ thương và thích. Nó yên bình cũng như rất vui tươi.
Xuân lắc đầu trước thái độ trẻ con đáng yêu của Ngọc.
Ngọc và Xuân cùng mỉm cười, và vô tình cả ánh mắt cùng nụ cười chạm nhau.
Xuân vui lắm chứ, đây không phải là những gì Xuân mong đợi hay sao. Nhưng tiếc rằng nó đã không còn là của Xuân nữa.
Ngọc vui không biết nên nói như thế nào. Thế nhưng cô cũng không thể nào tham lam và ích kỉ níu kéo Xuân được.
Ngồi giữa hai người bé Xuân rất vui, con bé cũng chưa biết thế nào là hạnh phúc. Con bé chỉ biết mình thích cảm giác vui vẻ này, cũng rất thích thú và cảm thấy an toàn. Con bé dựa người vào người Xuân, còn hai tay thì ôm lấy Ngọc.
Cả hai không phải không biết trong nội tâm của mình đang phải đấu tranh rất nhiều, rất dữ dội. Xa nhau cả hai đều không muốn, ngược lại càng muốn gần nhau và xây đắp một gia đình hơn.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)