Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 23

360 0 0 0

CHƯƠNG 23

Cúi đầu Phương không nhìn lên, anh cứ để My đi đi càng xa anh. Anh hèn nhát đến, chỉ một câu thôi cũng không nói ra được.

  • “Anh biết không, đôi lúc nếu mình không biết quý trọng cái đang có ngay trước mặt thì mình sẽ mất rất nhanh
  • Trước mặt, là giống như thế này hả - Phương lấy cây bông hồng mà mình vừa mua của chú bé nhỏ, đưa ra phía trước My
  • Anh cứ thích đùa – My đánh mạnh vào vai Phương, anh không hiểu hay cố tình không hiểu những gì cô nói”

Phương ngồi bật dậy vội chạy theo My, cô nói đúng anh đã không chịu nghĩ tới những gì cô nói. Anh cứ thích đùa.

  • My

Đi xa như vậy mà vẫn không thấy Phương đuổi theo mình, My còn tưởng cô sẽ ôm nỗi đau này ra Đà Lạt luôn rồi, con người ngốc kia cũng có tiến bộ rồi đó chứ.

  • Khi nào em đi? – Phương thở hổn hểnh đứng trước mặt My

My nhăn mặt, sao lại hỏi câu đó. Người gì mà, cô tức như phát điên lên dẫm vào chân của Phương thật mạnh.

  • Đau, sao em cứ thích dẫm chân của anh vậy – Phương nhăn mặt ôm lấy chân mình, cô bé này vũ lực quá đi thôi
  • Em về đây – My không hề xót thương mà đi một mạch ra đường và bắt một chiếc taxi về bệnh viện

Thấy vậy Phương đuổi theo lần nữa, anh không quan tâm chân mình đang đau. Anh ngốc quá đi mất, sao lại hỏi câu đó, đáng lí anh phải kêu cô ấy đừng đi. Đuổi theo cũng mệt anh ngồi bệnh xuống vệ đường. Hôm nay My bắt anh rèn luyện thể lực đây mà. Rồi anh lại suy nghĩ lung tung mà đa phần là về My và mình trong thời gian qua.

  • “Em này, đến khi nào anh sẽ quên được cô ấy
  • Anh dùng từ sẽ thì biết đến khi nào – My gõ đầu Phương

Phương liền xoa đầu mình trách móc.

  • Sao em cứ thích gõ đầu anh vậy
  • Vì em thích – My cười tinh quái hôn nhanh vào má anh rồi chạy lại phía mấy con hưu cao cổ

Phươngđưa tay sờ vào má mình, có gì đó lạ lạ. Anh cũng không được nghĩ nhiều vì cô nàng lại bắt ra chụp hình mất rồi. Vô tình Phương lại thấy tảng ghế đá mà Ngọc thường ngồi.

Thấy Phương buồn, My cũng không có hứng để chụp hình nữa.

  • Người ta thường nói cố quên sẽ càng nhớ, anh cứ để tự nhiên đi
  • Thật không – không hiểu sao Phương lại không nghĩ đến chuyện buồn của mình mà quay sang cười hỏi My

My khá bất ngờ, cô vội lùi về phía sau. Vì Phương có chút sát vào người cô.

  • Thật
  • Lại đằng kia đi – Phương cười nắm tay My lại hướng có mấy con nai để tiếp tục công việc. Người ta chịu đi chơi với mình cũng chỉ mong mình vui, mình cứ buồn thì không hay cho lắm”

Thở dài Phương đứng lên về cái quán lúc nảy để lấy xe. Phương đã học cách đừng cố quên và để mọi chuyện tự nhiên như My nói. Anh cũng đã không còn buồn nhiều nữa, nhưng người làm anh vui giờ cũng định rời xa anh hay sao?

  • Nguyễn Thế Phương mày là thằng ngốc – Phương la thất thanh trên con đường làm mọi người nhìn anh quá trời. Anh ngại quá nên vội bỏ chạy thật nhanh vào xe của mình

Buồn bã Phương trở về nhà và nằm lì ra giường, không tắm không làm gì hết chỉ gác tay lên trán mà suy nghĩ. Tiền bạc, địa vị anh đều có nhưng tình yêu thì không. Mà cũng không đúng anh cũng đã yêu, yêu nhiều và yêu rất thật lòng nữa là khác.

  • Mẹ

Mẹ của Phương mỉm cười tiến đến gần con mình.

Phương cũng ngồi dậy để nói chuyện với mẹ.

  • Sao mẹ chưa ngủ?
  • Mẹ muốn nói chuyện với con

Phương cười mỉm ôm lấy mẹ từ phía sau và dụi mặt vào lưng của bà.

  • Có tâm sự thì mau nói đi nhóc
  • Mẹ hay thế

Quay sang xoa đầu con, mẹ của Phương lại cười đôn hậu.

  • Đây là hành động để con nói lên mình có tâm sự với mẹ

Phương cười buồn ngã người ra giường.

  • Sao tình yêu khó hiểu quá
  • Yêu rồi có khác, con vẫn chưa hết buồn và có ý gì sáng lên trong đầu sao?
  • Nó tối thui
  • 28 rồi nha nhóc – mẹ của Phương chỉ vào trán anh

Anh kéo mẹ mình xuống rồi ôm lấy bà hay nói khác hơn là dụi vào lòng bà.

  • Trẻ con
  • Thì muôn đời con vẫn là con mẹ mà

Mẹ Phương lắc đầu, vỗ nhẹ lưng anh. Cho dù anh có là ai thì anh vẫn là con của bà, bà chấp nhận tất cả. Bà sẽ để con mình tự quyết định cuộc sống miễn điều đó làm Phương thật sự cảm thấy hạnh phúc.

Dụi vào lòng mẹ Phương như trở lại là đứa trẻ ngày nào. Phải chi được như thế này mãi, mà buồn cười anh còn nhỏ dại gì nữa chứ. Thế là anh tự cho phép mình cướp lấy mẹ một đêm từ tay ba, anh đang cười đắc chí khi nghĩ đến việc đó. Và tất nhiên giấc ngủ đến với anh cũng dễ dàng hơn.

Khác với Phương, My cứ trằn trọc mãi, ngủ mà giật mình không biết bao nhiêu lần. Lâu lâu cô lại ngồi bật dậy, cô phải uống không biết là bao nhiêu nước.

  • Đi chỗ khác cho em ngủ - My tưởng mình tự kĩ thật, cô tự nói tự nhăn mặt một mình. Vì sao, vì giờ Phương cứ xuất hiện. Cô dụi đầu vào gối, vào mềm trùm kín đầu mà vẫn cứ thế, cứ như rằng dù cô có làm gì thì Phương vẫn không tha cho cô

Tội nghiệp Phương bị My đuổi đi và nhắc đến suốt đêm nên lâu lâu cứ hắc xì, sáng dậy cũng làm liền mấy cái tương tự.

  • Trời, có ai ghét mình lắm sao – Phương vuốt mặt chợt nhớ tối qua mình không tắm vội chạy đi tắm ngay, anh không thích trên người có mùi. Thế mà hôm qua anh lại đi sai nguyên tắc của mình dù làm gì cũng phải tắp trước khi ngủ. Anh nhớ khi bị Ngọc từ chối, chia tay có buồn dù thức tới nửa đêm thì anh cũng tắm mới ngủ mà

Uể oải nhưng My vẫn phải đi làm, hôm nay cô có hai ca phẩu thuật lận. Cô cần tỉnh táo trước khi làm chuyện quan trọng ấy nên sáng ra đã tìm ngay cà phê để uống, và ăn cho đủ chất. Cô không ăn cũng không sao nhưng nếu thiếu tỉnh táo thì sẽ không tốt đối với bệnh nhân của cô.

  • Bác sĩ My cô có bưu phẩm

Lạ thật sao lại có bưu phẩm.

  • Em cảm ơn
  • Chắc là của anh chàng đẹp trai hơn cả tháng nay cứ bám theo bé My nhà ta chứ gì – một anh cũng đứng tuổi trêu My

My cười với mọi người rồi xin phép ra ngoài.

Đến phòng nghĩ dành cho bác sĩ My mới mở ra xem, biết đâu món quà này cho cô thêm tinh thần để thực hiện hai ca phẩu thuật thật thành công.

  • “Chào buổi sáng, chúc em ngày làm việc vui vẻ và thành công. Hôm nay thực hiện đến hai ca phẩu thuật cứu người, cố gắng làm thật tốt nha”

Mỉm cười My nhìn bó hoa trước mặt mình. Bông hồng xanh, là loại hoa cô thích nhất. Nhìn cũng biết là ai tặng rồi, cái chữ kí này chỉ có thể là của giám đốc Thế Phương mà thôi. Nay cũng biết lấy lòng cô nữa sao, mà lấy lòng để làm gì.

  • Mày đừng mơ tưởng nữa My, người ta chỉ là thấy áy náy thôi. Một tháng mày nghĩ mày sẽ thay đổi được người ta sao
  • Sao lại không

Giật mình theo quán tính My quay về phía sau lưng.

  • Thầy làm con hết cả hồn

Thầy Khánh cười trêu cô học trò của mình.

  • Có chuyện gì mà bé My nhà ta lại có vẻ thất vọng, chán nản và thiếu tự tin thế kia
  • Có gì đâu thầy
  • Vậy sao, khó tin. Bình thường con đâu có trầm như vậy, thường khi có quà là ở phòng cùng mọi người xem và bình luận tùm lum rồi. Người nào bám lấy con chắc hắc xì cũng mệt
  • Thầy trêu con

Thầy Khánh bật cười khi thấy My mắc cỡ, mặt đỏ cả lên.

My thẹn muốn chết, sao hôm nay thầy của cô nói nhiều thế không biết.

  • Sao thế học trò của thầy yêu rồi sao

My gật gật đầu, thầy Khánh vừa là thầy vừa là người mà My rất tin tưởng và xem như người thân. Từ khi còn là sinh viên My đã được tiếp xúc với thầy, thầy cũng là người dìu dắt My từng bước khi cô mới chập chững vào nghề.

  • Ai mà xấu số thế
  • Ơ, thầy phải nói là tốt số
  • Biết đùa rồi đấy – thầy Khánh vừa cười trêu My vừa liếc nhìn bệnh án trên tay

Nói chuyện với thầy làm cô cũng cảm thấy thoải mái phần nào.

  • Lâu rồi em không gặp cô, cô khỏe không thầy
  • Tháng rồi chẳng phải hôm cưới bé Ly gặp rồi sao
  • Dạ thì – My gãi đầu
  • Thôi, khi nào rảnh con đi với thầy về Cần Thơ thăm cô
  • Dạ

Như chợt nhớ ra điều gì My hỏi tiếp thầy Khánh.

  • Mà thầy con sắp đi Đà Lạt rồi

Bất ngờ thầy Khánh đóng sập bệnh án lại.

Điều này cũng làm My hết hồn theo.

  • Thầy còn chưa hỏi tội con, sao đi mà không cho thầy biết
  • Con cũng chỉ quyết định vào phút cuối
  • Vậy là lúc đầu chưa nghĩ tới. Ai là người làm con thay đổi quyết định

My chần chừ không biết có nên nói không, không phải cô không tin thầy Khánh mà vì cô không biết bắt đầu từ đâu.

  • Thôi đến giờ rồi
  • Dạ
  • Chúng ta nói chuyện sau

My nhẹ gật đầu và đi phía sau thầy, cũng nên như vậy. Hãy nói sau về chuyện riêng của mình, giờ thì cô cần làm việc quan trọng, cứu người.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: