CHƯƠNG 23
Cúi đầu Phương không nhìn lên, anh cứ để My đi đi càng xa anh. Anh hèn nhát đến, chỉ một câu thôi cũng không nói ra được.
Phương ngồi bật dậy vội chạy theo My, cô nói đúng anh đã không chịu nghĩ tới những gì cô nói. Anh cứ thích đùa.
Đi xa như vậy mà vẫn không thấy Phương đuổi theo mình, My còn tưởng cô sẽ ôm nỗi đau này ra Đà Lạt luôn rồi, con người ngốc kia cũng có tiến bộ rồi đó chứ.
My nhăn mặt, sao lại hỏi câu đó. Người gì mà, cô tức như phát điên lên dẫm vào chân của Phương thật mạnh.
Thấy vậy Phương đuổi theo lần nữa, anh không quan tâm chân mình đang đau. Anh ngốc quá đi mất, sao lại hỏi câu đó, đáng lí anh phải kêu cô ấy đừng đi. Đuổi theo cũng mệt anh ngồi bệnh xuống vệ đường. Hôm nay My bắt anh rèn luyện thể lực đây mà. Rồi anh lại suy nghĩ lung tung mà đa phần là về My và mình trong thời gian qua.
Phương liền xoa đầu mình trách móc.
Phươngđưa tay sờ vào má mình, có gì đó lạ lạ. Anh cũng không được nghĩ nhiều vì cô nàng lại bắt ra chụp hình mất rồi. Vô tình Phương lại thấy tảng ghế đá mà Ngọc thường ngồi.
Thấy Phương buồn, My cũng không có hứng để chụp hình nữa.
My khá bất ngờ, cô vội lùi về phía sau. Vì Phương có chút sát vào người cô.
Thở dài Phương đứng lên về cái quán lúc nảy để lấy xe. Phương đã học cách đừng cố quên và để mọi chuyện tự nhiên như My nói. Anh cũng đã không còn buồn nhiều nữa, nhưng người làm anh vui giờ cũng định rời xa anh hay sao?
Buồn bã Phương trở về nhà và nằm lì ra giường, không tắm không làm gì hết chỉ gác tay lên trán mà suy nghĩ. Tiền bạc, địa vị anh đều có nhưng tình yêu thì không. Mà cũng không đúng anh cũng đã yêu, yêu nhiều và yêu rất thật lòng nữa là khác.
Mẹ của Phương mỉm cười tiến đến gần con mình.
Phương cũng ngồi dậy để nói chuyện với mẹ.
Phương cười mỉm ôm lấy mẹ từ phía sau và dụi mặt vào lưng của bà.
Quay sang xoa đầu con, mẹ của Phương lại cười đôn hậu.
Phương cười buồn ngã người ra giường.
Anh kéo mẹ mình xuống rồi ôm lấy bà hay nói khác hơn là dụi vào lòng bà.
Mẹ Phương lắc đầu, vỗ nhẹ lưng anh. Cho dù anh có là ai thì anh vẫn là con của bà, bà chấp nhận tất cả. Bà sẽ để con mình tự quyết định cuộc sống miễn điều đó làm Phương thật sự cảm thấy hạnh phúc.
Dụi vào lòng mẹ Phương như trở lại là đứa trẻ ngày nào. Phải chi được như thế này mãi, mà buồn cười anh còn nhỏ dại gì nữa chứ. Thế là anh tự cho phép mình cướp lấy mẹ một đêm từ tay ba, anh đang cười đắc chí khi nghĩ đến việc đó. Và tất nhiên giấc ngủ đến với anh cũng dễ dàng hơn.
Khác với Phương, My cứ trằn trọc mãi, ngủ mà giật mình không biết bao nhiêu lần. Lâu lâu cô lại ngồi bật dậy, cô phải uống không biết là bao nhiêu nước.
Tội nghiệp Phương bị My đuổi đi và nhắc đến suốt đêm nên lâu lâu cứ hắc xì, sáng dậy cũng làm liền mấy cái tương tự.
Uể oải nhưng My vẫn phải đi làm, hôm nay cô có hai ca phẩu thuật lận. Cô cần tỉnh táo trước khi làm chuyện quan trọng ấy nên sáng ra đã tìm ngay cà phê để uống, và ăn cho đủ chất. Cô không ăn cũng không sao nhưng nếu thiếu tỉnh táo thì sẽ không tốt đối với bệnh nhân của cô.
Lạ thật sao lại có bưu phẩm.
My cười với mọi người rồi xin phép ra ngoài.
Đến phòng nghĩ dành cho bác sĩ My mới mở ra xem, biết đâu món quà này cho cô thêm tinh thần để thực hiện hai ca phẩu thuật thật thành công.
Mỉm cười My nhìn bó hoa trước mặt mình. Bông hồng xanh, là loại hoa cô thích nhất. Nhìn cũng biết là ai tặng rồi, cái chữ kí này chỉ có thể là của giám đốc Thế Phương mà thôi. Nay cũng biết lấy lòng cô nữa sao, mà lấy lòng để làm gì.
Giật mình theo quán tính My quay về phía sau lưng.
Thầy Khánh cười trêu cô học trò của mình.
Thầy Khánh bật cười khi thấy My mắc cỡ, mặt đỏ cả lên.
My thẹn muốn chết, sao hôm nay thầy của cô nói nhiều thế không biết.
My gật gật đầu, thầy Khánh vừa là thầy vừa là người mà My rất tin tưởng và xem như người thân. Từ khi còn là sinh viên My đã được tiếp xúc với thầy, thầy cũng là người dìu dắt My từng bước khi cô mới chập chững vào nghề.
Nói chuyện với thầy làm cô cũng cảm thấy thoải mái phần nào.
Như chợt nhớ ra điều gì My hỏi tiếp thầy Khánh.
Bất ngờ thầy Khánh đóng sập bệnh án lại.
Điều này cũng làm My hết hồn theo.
My chần chừ không biết có nên nói không, không phải cô không tin thầy Khánh mà vì cô không biết bắt đầu từ đâu.
My nhẹ gật đầu và đi phía sau thầy, cũng nên như vậy. Hãy nói sau về chuyện riêng của mình, giờ thì cô cần làm việc quan trọng, cứu người.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)