CHƯƠNG 17
Nhẹ nhàng Nhung lại ôm lấy Linh.
Lỗi lầm để truy cứu sẽ là của ai. Linh không biết mình phải làm sao, ngoài việc vẫn làm việc tại nhà để có thu nhập và cố gắng sống, vui vẻ trước mặt ba mẹ. Để họ không phải lo lắng, thật ra thì cô cũng không biết mục đích sống của mình là gì nữa. Như Xuân nói giờ cô hối hận thì sẽ được gì, có lẽ số phận đã định cô phải như thế này, không có hạnh phúc. Cô chỉ chờ đến lúc kiệt sức mà gặp Tiểu Hoa, nhưng giờ có khi Tiểu Hoa cũng đã có một số kiếp khác cũng nên. Chịu vậy, cô cần sống ít ra thì cũng vì mình và ba mẹ, có cả vì Nhung người đã yêu Linh rất chân thành. Người mà Linh không dám chạm đến, vì biết đâu cô lại làm tổn thương cô ấy.
Quay trở lại với Xuân, Xuân cũng vừa về nhà thì phải.
Đặt lưng xuống giường cảm giác thật là thoải mái, nhưng rồi Xuân lại ngồi bật dậy.
Đi taxi thật thích, khỏe lại mát cũng mau đến nơi. Giờ này cũng không phải giờ cao điểm gì cả. Thế nhưng tốn tiền, tháng rồi và tháng này Xuân nghĩ hơi nhiều nên lương cũng không thoải mái cho lắm. Tất nhiên Xuân có thể trang trãi cho mình nhưng còn gia đình, dù ba mẹ cũng không đòi hỏi. Chỉ là Xuân luôn gởi tiền về định kì, Xuân muốn tiền đó để ba mẹ dưỡng gìa hay làm điều gì khác khi cần thiết. Lại sắp đến lễ cưới của Nhân và Ly, thiệp cũng đã có. Lại tiền nữa sao, ôi thôi cuộc sống.
Phương kiên nhẫn ngồi chờ mẹ con của Ngọc, hôm nay ba mẹ của Phương sẽ qua nói chuyện với ba mẹ của Ngọc. Hai bên gia đình đang bàn chuyện nên Phương cũng không tiện vào, chỉ ngồi ngoài vườn để chờ.
Ngọc nhìn theo hướng của con, đúng là có hai người lạ. Hình như là ba mẹ của Phương.
Ngọc nhìn Phương, cô thật không hiểu Phương cần chi phải làm vậy. Lại không hỏi ý kiến của cô, nếu cô từ chối ngay có phải người mất mặt là Phương và gia đình anh sẽ rất giận anh hay không.
Phương im lặng, Ngọc không vui rồi. Anh biết vậy mà cứ làm, thôi thì anh sẽ đánh cược vậy.
Bé Xuân cũng ngoan ngoãn ngồi cạnh mẹ của Phương.
Hai bên nói chuyện với nhau cũng khá lâu, đa phần là phần chuyện của người lớn. Còn Ngọc và Phương thì im lặng. Có vẻ ba mẹ của Phương đã suy nghĩ rất nhiều và đã thông mọi việc. Ông bà đang ra sức bảo vệ hạnh phúc cho con của mình. Việc chấp nhận bé Xuân không phải dễ nhưng vì Phương ông bà sẽ cố gắng, con bé dễ thương lại ngoan hiền, Ngọc cũng vậy. Chỉ là ba mẹ của Ngọc thì khác, ông bà cũng bảo vệ hạnh phúc của con nhưng không có nghĩa là đốc thúc Ngọc đến với Phương. Một lần là quá đủ, ông bà muốn con mình tự chọn con đường riêng. Ông bà đã từng chọn thay nhưng lại không kết quả chỉ để lại hậu quả xấu. Lần này dù Phương có tốt nhưng Ngọc không đồng ý thì cũng không ép, Ngọc lớn rồi có công việc và rất biết suy nghĩ. Ông bà tin con mình sẽ có sự lựa chọn khiến nó cảm thấy hạnh phúc.
Lại một lần nữa Xuân quay về mà không vào trong, hai nhà người ta đang nói chuyện thì mình vào làm gì, chỉ là kẻ thừa. Ngọc cũng có bến đỗ rồi, thì mình cũng nên rút lui. Vui không, chắc là vui vì hạnh phúc của Ngọc. Có dối lòng không, chắc là có vì Ngọc là hạnh phúc của mình vậy mà mình lại không với tới được, hay nói khác đi là mất. Cười hay khóc, có lẽ là cả hai.
Hoàng Hải nhìn Xuân, hắn ta sai điểm nào.
Xuân không muốn vùng vẫy, nói chuyện với Hoàng Hải chỉ làm Xuân thêm mệt.
Xuân lắc đầu.
Nhưng tiếc là hắn đã không tính bằng Xuân, Xuân buông khúc gỗ và lấy côn nhị khúc từ sau thắt lưng của mình. Xuân rất thạo trong việc sử dụng vũ khí này, nhất là khi Xuân biết Hoàng Hải không giỏi về môn này và biết tất cả điểm yếu của hắn.
Hoàng Hải chống đỡ, và hắn biết đau đúng là chỉ vì Xuân không muốn đánh hắn, một khi đánh là khiến hắn khổ sở thế này.
Hoàng Hải chỉ còn biết đỡ lấy, cơ bắp của hắn sưng lên và có vết xướt. Hắn gây ra sao. Không hắn không làm.
Hoàng Hải lồm còm bò dậy khi Xuân vừa quay người và tha cho hắn. Đau khắp người, hắn bệt luôn xuống vỉa hè.
Đứng lên mắt hắn long lên từng tia giận dữ. Trận đòn hôm nay hắn nhất định ghi nhớ.
Xuân đi được một đoạn thì cảm thấy mệt, liền ngồi xuống một gốc cây gần đó. Xuân cứ tưởng Hoàng Hải có thể thay đổi nhưng không Xuân đã lầm. Hắn mãi mãi vẫn không sửa đổi được bản chất cố chấp, bạo lực và vô lý của mình. Chuyện của Huyền Linh và Tiểu Hoa không phải Xuân không biết. Xuân trách Huyền Linh không yêu Tiểu Hoa thật lòng mà còn làm cô ấy đau khổ để có kết cục như vậy. Tiểu Hoa mất ai bảo Xuân không đau, dù gì cô ấy cũng như em của Xuân. Chỉ là Xuân không ngờ Hoàng Hải lại đê tiện như vậy, hắn yêu Tiểu Hoa hay là muốn chiếm hữu cô ấy. Có thật Huyền Linh cũng không thật lòng với Tiểu Hoa, cũng vì suy nghĩ này mà bao nhiêu năm nay Xuân vẫn chưa tha thứ cho Huyền Linh. Mọi chuyện đơn giản hay là phức tạp, Hoàng Hải hận và rất ghét những người đồng tính, chỉ vì Huyền Linh đã gây đau khổ cho người hắn yêu. Vậy tại sao hắn lại làm thế với Tiểu Hoa. Trong chuyện này lỗi lầm thuộc về ai.
Hôn tạm biệt Dung, Hùng lấy xe và chạy đi.
Xuân cứ như con thú hoang vừa xong một trận chiến và đang bị thương. Xuân chưa từng nghĩ sẽ có lúc mình bạo lực và khát đòn đến như vậy.
Tìm kiếm xung quanh nhưng không thấy Xuân, Hùng lo lắng định vào trong nhà Ngọc hỏi xem sao nhưng nhớ lại Xuân gọi và nói là ở gần đây nên thôi. Có thể Xuân có lý do, anh cũng không muốn là người phá vỡ điều gì đó mà Xuân đang muốn làm.
Xuân lắc đầu, cố gắng ngồi dậy.
Xuân cười.
Bất ngờ với hành động của Xuân, Hùng dừng xe quay ra phía sau nhìn Xuân một cách nghiêm túc.
Xuân xuống xe.
Xuân nghĩ mình cũng thật rảnh, vừa xuống đã lên. Nhưng Xuân biết Hùng đã chấp nhận với yêu cầu của mình.
Xuân vui cho hạnh phúc của bạn và cả việc bạn biết lo nghĩ cho gia đình. Xuân không có lý do từ chối.
Hùng loay hoay chuẩn bị vài thứ để Dung và Xuân nói chuyện.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)