Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 25

366 0 0 0

CHƯƠNG 25

Cả gia đình cùng thưởng thức món cháo mà Xuân vừa mua về, cháo lòng khá ngon đó chứ. Trời cũng tối mà Ngọc thì lại không an tâm để Xuân về nhà, cô lo Hoàng Hải vẫn còn đâu đấy, biết đâu hắn sẽ làm gì Xuân thì sao.

  • Đừng có về Xuân ở lại đi
  • Không được, Xuân đã nói là không được mà – Xuân lắc đầu từ chối, làm sao Xuân không hiểu nỗi lo của Ngọc. Nhưng cũng không thể vì Hoàng Hải mà ảnh hưởng đến cuộc sống của hai người
  • Vậy thì Xuân về đi – Ngọc giận bỏ vào nhà, lên thẳng phòng. Cô đã năn nỉ Xuân ở lại từ lúc mọi người dọn dẹp xong và nói chuyện với nhau

Giờ thì làm sao mà Xuân bỏ về được, Xuân quay vào trong.

  • Xuân thấy chưa, em không biết đâu, chị em giận rồi – Nhân lắc đầu khi Xuân nhìn anh mà cầu cứu
  • Nhân ra dắt xe của Xuân đi cất đi con
  • Bác à, không cần đâu con phải về - Xuân vội từ chối, thật tình Xuân đang rất khó xử không thể cứ ở lì ở nhà Ngọc được
  • Không sao hết, con lên trên đi. Cho con biết bác không muốn con Ngọc nó chịu thêm nỗi đau nào nữa đâu
  • Nhưng thưa bác không có chuyện gì đâu, con biết mọi người lo cho con nhưng con có thể bảo vệ mình
  • Bác hiểu, đời người ngắn ngủi lắm – cười hiền ông Thành vỗ vai Xuân, câu nói của ông chứa đựng hàm ý gì. Có lẽ Xuân hiểu

Xuân thở dài, thì đúng là đời người ngắn ngủi thật.

  • Con cứ tự nhiên – mẹ của Ngọc cũng mỉm cười với Xuân rồi vào trong phòng

Vừa quay sang nhìn Nhân và Ly thì hai người cũng cười tà. Nhân thì đi cất xe đóng cổng, Ly dọn dẹp những gì còn vung vãi. Xuân bó tay, thì thua thôi.

  • Con không biết đâu, mẹ con giận rồi con không ngủ ngon được – bé Xuân ngáp dài khi Xuân vừa lên đến phòng

Thấy điệu bộ của con bé, Xuân phì cười. Đúng là con nít.

  • Thế giờ Xuân sẽ làm mẹ con hết giận
  • Dạ - con bé ngáp lần nữa và ngã vào người Xuân, khi đang được Xuân ẳm

Nhẹ nhàng Xuân đặt con bé xuống giường, chắc nó bù ngủ lắm rồi nên không nói gì nữa mà chỉ nằm im, đắp mềm cho con bé xong Xuân chuyển sang đắp mềm cho người mẹ trẻ.

  • Biết là em chưa ngủ đâu

Ngọc không thèm nói gì, im lặng xoay mặt ngược với hướng của Xuân như lúc Xuân mới vào, cô đang mở mắt nhìn con mình. Cô nhăn mặt sao nó có gì đó giống giống Xuân nữa không biết, hay là tại cô tưởng tượng.

  • Em và con ngủ ngon – hôn nhẹ lên trán hai mẹ con họ, Xuân mỉm cười Xuân biết Ngọc vẫn còn giận và giờ thì đang mở mắt mà nhìn bé Xuân. Hay thật Xuân vừa cúi xuống đã nhắm mắt ngay

Hơi thở của Xuân làm Ngọc hồi hộp, cảm giác bên cạnh Xuân rất tuyệt đối với cô. Hồi hộp nhưng là sự thích thú và yêu thương, có ai như cô không tả cảm xúc kì quá, chả giống ai.

Khoanh tay ngã người ra ghế sa lông trong phòng, Xuân nghiêng người về phía chiếc giường của hai người mà Xuân yêu thương, mỉm cười và giấc ngủ đến thật dễ dàng.

Xuân cũng quên xem ngày mai là thứ mấy trước khi đi ngủ, mà hình như trong lúc mơ màng Xuân nghe cái gì mà chủ nhật. Chủ nhật vậy là được nghỉ rồi, thế là Xuân tự cho phép mình được ngủ thêm chút nữa. Mà ai nói chủ nhật vậy ta, thế là Xuân đành mở mắt để xem mấy giờ sẵn tiện xem là ngày mấy. Sao tay của Xuân tê quá vậy, mắt còn nhắm Xuân không biết là vật gì đang đè lên người người mình, hình như là người vì có hơi thở. Chiếc ghế này chỉ chứa đủ Xuân với một ai đó nhỏ nhỏ thôi. Xuân thì không được nhỏ con nên hơi chiếm diện tích.

  • Sao con ở đây?
  • Hả? Để con ngủ - bé Xuân không mở mắt mà chỉ lắc lắc đầu và dúi vào vai Xuân, con bé nói có vậy rồi lại im re ngủ tiếp

Nhớ lại giờ Xuân đã biết hai từ “chủ nhật” mình nghe từ đâu. Thì ra lúc nảy trong mơ màng Xuân thấy Ngọc và bé Xuân. Con bé cứ tưởng đi học nên mới dậy sớm. Vừa nghe mẹ nó nói là chủ nhât thì lại đi ngủ tiếp. Giường đã xa mà chỗ hàng ghế Xuân đang ngủ thì gần nên liền leo lên ngay. Còn chiếc mềm này không hỏi cũng biết là ai đắp cho Xuân, ai nữa ngoài Ngọc. Vuốt tóc con bé Xuân hôn nhẹ lên vầng trán của con. Xuân có thể yêu thương nó suốt đời hay không. Đồng ý vì Ngọc, Xuân có thể chấp nhận mọi thứ của cô ấy, cho dù là con riêng. Vã lại con nít thì vô tội, nhưng mà nghĩ tới chuyện con bé không phải con mình Xuân có thay đổi không. Chuyện đời khó đoán, Xuân cũng không tự tin vào mình, Xuân chỉ biết Xuân yêu Ngọc và dần cũng thương bé Xuân nhiều hơn. Sóng gió cứ đến, chéo chống thật khó khăn. Nhưng vẫn ý định và mục tiêu cũ Xuân phải bảo vệ tốt cho mẹ con Ngọc.

Nhìn Xuân vẻ mặt đăm chiêu, thở dài Ngọc cũng cảm thấy nặng lòng. Bé Xuân rất thích Xuân, con bé ngày càng gần gũi với Xuân hơn. Cô cũng biết Xuân cũng yêu thương con bé, nhưng mà như vậy thì có công bằng với Xuân chăng. Nhưng cô cũng không muốn rời xa hai người, cô có tham lam quá không.

  • Chị hôm nay cả nhà mình đi chơi, chủ nhật mà
  • Em đó tối ngày cứ chơi bời
  • Đâu có đâu, phải không vợ yêu? – Nhân hôn Ly trước mặt Ngọc làm Ly ngượng đến đỏ mặt
  • Anh, có chị mà
  • Hai cậu mợ đâu có để ý đến tôi
  • Đâu có đâu – Nhân liền ôm cánh tay của Ngọc mà lắc qua lắc lại

Ly cười lắc đầu chồng cô thật trẻ con.

  • Em sao vậy? – Nhân hết cả hồn buông Ngọc ra khi Ly bụm miệng mà còn muốn nôn
  • Chị, Ly sao vậy? – Nhân nhìn Ngọc cầu cứu, không thấy chị mình nói gì anh chỉ thấy chị ấy cười
  • Sao lại cười?
  • Đừng quạo, thằng nhóc lợi hại thật – không biết từ đâu Xuân cùng bé Xuân đã ra trước cửa phòng
  • Lợi hại gì vậy Xuân – bé Xuân vẫn đang ôm cổ Xuân và nhắm mắt mà hỏi
  • Con mau dậy đi, chúng ta sẽ đi chơi để chúc mừng
  • Xuân nói gì em nghe không hiểu, Ly – Nhân chỉ hỏi có vậy vội chạy theo Ly khi cô ùa về phòng chắc là vào nhà vệ sinh

Xuân mỉm cười nhìn theo hai người họ, nhưng rồi nụ cười ấy cũng đã được tắt một cách nhẹ nhàng.

  • Chúng ta cùng đánh răng

Biết Xuân đang an ủi mình Ngọc không thể để Xuân buồn vì cô.

  • Chúng ta sẽ đi chơ thật vui, sẵn tiện chúc mừng vợ chồng tụi nó
  • Mà có đúng thật không ta? – Xuân đang nghĩ không biết suy luận của Xuân có đúng hay không
  • Xuân yên tâm, em trai em lợi hại lắm

Xuân nhướng mày vuốt cằm như đang suy nghĩ nhưng thật chất đang trêu Ngọc.

  • Xuân tưởng tượng gì đó – Ngọc ngắt vào tay Xuân
  • Đau, không chỉ là – Xuân cười gian nhìn Ngọc từ trên xuống dưới

Ngọc thẹn quá hóa vũ lực cô đánh mạnh vào vai Xuân.

  • Đau, bé Xuân mẹ con dữ quá
  • Dạ
  • Ui, còn ngủ sao – Xuân lắc đầu vì con bé nó vẫn còn mê ngủ
  • Cho Xuân mỏi tay chết luôn – Ngọc lẻ lưỡi trêu Xuân và chạy vào trong

Xuân làm sao tha cho Ngọc được, thế là Xuân liền chạy theo và đóng cửa lại, trận chiến lại tiếp tục xảy ra và tiếng cười vang vọng cả phòng.

Bên dưới cũng có một tiếng hét lên vì sung sướng và vui mừng của Nhân. Anh ẳm Ly xoay luôn mấy vòng.

  • Anh được làm cha rồi

Ly phải ôm chặt lấy cổ của Nhân vì sợ, thật tình là Nhân quá khích nhưng cô cũng rất vui vì mình đã làm Nhân vui. Và ba mẹ của hai người cũng sẽ rất vui.

Có con là đều ai cũng sẽ cảm thấy hạnh phúc. Ngày ấy Ngọc cũng mang thai nhưng sao trên khuôn mặt của con chỉ có sự đau khổ, tủi nhọc. Ngọc cố sống chỉ vì đứa bé vì thương ông bà, và vì còn muốn gặp Xuân. Hi vọng hạnh phúc không là ảo tưởng hay là ngắn ngủi đối với Ngọc nữa.

Có thể chứ, vì Xuân vẫn luôn yêu Ngọc, luôn bên cạnh mẹ con cô ấy.

Nhưng ở một nơi nào đó, hạnh phúc vẫn chưa thật sự được xây đắp khi họ để nó vụt mất mà không biết cách nắm giữ. Mấy ai giữ được hạnh phúc cho mình, đôi lúc hạnh phúc cũng chưa hẳn là cứ bên cạnh người mình yêu, nếu xa nhau mà cho nhau được hạnh phúc riêng thì cũng nên.

My đang nghĩ mình cũng nên làm vậy, cô không muốn mình làm Phương ngộ nhận. Con người khi rơi vào tâm trạng buồn bã, nhất là trong chuyện tình cảm nếu có ai đó đến bên cạnh họ, vui buồn cùng họ thì chắc rằng họ sẽ rất nhanh có tình cảm với người đó. Thế nhưng nó đôi khi chỉ là ngộ nhận và tức thời. My không muốn mình rơi vào trường hợp đó, như vậy sẽ không công bằng cho cả hai. Đúng cô đã yêu Phương lâu và nhiều hơn cô nghĩ. Quyết định xa Phương làm cô rất đau lòng, thấy anh buồn niềm vui trong cô đâu mất. Cô cũng không tin mình có thể yêu một người chỉ gặp mới ba lần như vậy nhưng cô phải tin, vì cô phát hiện lần thứ hai gặp lại anh tim cô bắt đầu thổn thức mà nhớ thương anh. Nó cứ thôi thúc cô tìm anh, nhưng cô cứ mặc cho qua. Và lần thứ ba cũng là lúc cô biết cô không có quyền ngăn cản trái tim của cô ghi nhớ bóng hình ấy. Bóng hình của Phương, người cô yêu, cho dù anh không hoàn hảo.

  • Sao anh không nói gì hết vậy?

Nói gì bây giờ, nói gì với cô gái dành quá nhiều tình cảm cho mình. My yêu anh, còn anh. Anh không có quyền tổn thương cô gái đã yêu mình và đang vẫn yêu mình. 6 năm anh đã là một người đàn ông trong 6 năm. Tất nhiên trước đó anh cũng ý thức được mình là ai, anh chưa từng hối hận vì quyết định của mình. Và cũng 6 năm có một người vẫn nhớ đến anh, đó là My. Xúc động có không, chắc là có. Cảm kích có không, chắc là có. Vậy yêu không, anh không biết. Nói yêu thì anh chưa dám vì anh còn quá nhiều nghi vấn, anh còn chưa tự cho bản thân câu trả lời chính đáng nào. Và anh sẽ làm My đau khổ, và anh cũng sẽ làm mình đau khổ. Vậy thì cần chi phải cưỡng cầu, anh cần suy nghĩ thật sự nghiêm túc bằng cả lí trí và con tim.

  • Nếu anh đề nghị em ở lại thì em có ở lại không
  • Anh nghĩ là có không

Có không. Sao My lại hỏi Phương có phải vì cô biết anh biết rõ câu trả lời.

  • Vì sao? – lặng nhìn Phương thật lâu mặc anh đang nhìn mình với tư cách gì hay nhìn mình là chính mình hay là ai khá. My mỉm cười, anh là hoàn hảo với cô
  • Vì em yêu anh – Phương mỉm cười đáp
  • Vậy nếu em không ở lại thì là vì em không yêu anh sao?
  • Không – lắc đầu Phương cười, bất chợt anh kéo My vào lòng mình và ôm chặt

My im lặng tựa người vào lòng anh, cô lắng nghe nhịp tim của anh, hơi thở của anh và cả hơi ấm này, cô muốn bên anh lâu hơn chút nữa.

  • Nếu anh kêu em ở lại bây giờ đồng nghĩa với việc anh đang dần mất em. Vì anh sẽ không thể làm em hạnh phúc khi trong lòng anh vẫn còn hình bóng người cũ. Cho dù anh nói yêu em thì anh cũng chưa thật tâm, anh không muốn em đau khổ, cũng không muốn anh đau khổ. Vậy sao chúng ta không cho nhau lối đi riêng, biết đâu sau này anh và em lại cùng gặp nhau trên một con đường
  • Và lúc đó anh sẽ làm gì – lắng nghe những lời Phương nói, cảm giác trong My là một sự tự hào và một niềm hạnh phúc. Vì người cô yêu đã thành thật với cô, cho dù kết quả có ra sao thì cô vẫn không hối tiếc
  • Thì tới đó sẽ biết – Phương mỉm cười tựa trán của mình vào trán của My

Cả hai trao nhau nụ cười thật đẹp, thật chân thành. Thôi thì xa nhau tại đây, biết đâu tương lai sẽ tốt hơn, biết đâu họ lại gặp nhau và biết đâu cả hai có thể thành đôi. Hoặc là sẽ có hạnh phúc riêng của nhau, rồi có thể cùng nhau mỉm cười hạnh phúc trao nhau những lời chúc phúc tốt đẹp nhất.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: