CHƯƠNG 3
Giật mình nhìn đồng hồ chỉ mới 3 giờ sáng Xuân tiếp tục ngã người xuống giường. Xuân có một tuần để nghĩ phép, làm việc cũng suốt 4 năm ở công ty này Xuân chưa nghĩ phép quá 10 ngày, nói chính xác chỉ mới 7 ngày. Đó là vì bệnh, trường hợp bất khả kháng đến mức nhập viện. Những lúc ấy Xuân cũng chỉ một mình, Xuân không hề thấy mình bất hạnh. Có biết bao người còn khó khăn hơn Xuân. Việc tự mình lo lấy mình cũng không gì gọi là khó khăn mấy, ít ra Xuân còn tự lo được. Còn nhiều người họ có được đâu, nói mới nhớ hôm qua Xuân chưa gọi về nhà cho ba mẹ, mà chắc ông bà cũng đang vui đùa cùng mấy đứa nhỏ con anh hai, và chị ba. Xuân là út mà, nên được thương lắm, cái gì cho được là cứ cho Xuân. Cả việc Xuân là ai chỉ một thời gian đầu thôi thì cả nhà ai nấy đều vui vẻ mà chấp nhận. Họ tìm hiểu đủ thứ về Xuân, làm những bài trắc nghiệm tâm lý, rồi gọi hỏi hết bác sĩ này đến bác sĩ khác. Đủ thứ chuyện trên đời, cuối cùng mỗi người nói với Xuân một câu.
Ba nói:
Mẹ thì mít ướt chút:
Anh hai bản lĩnh hơn.
Thằng nhóc con anh hai chạy lại ôm chặt lấy chân Xuân, nó có biết gì đâu thấy mọi người tụ tập nên xem thôi.
Thế đấy Xuân không bị rào cản từ gia đình, Xuân may mắn rất nhiều trong những người đồng tính. Chỉ hi vọng họ sẽ vượt qua được. Từ lúc rời khỏi Sài Gòn ra Nha Trang sống thì mọi liên lạc với bạn bè dường như Xuân cũng cắt đứt gần hết. Phần vì sợ họ không yên ổn, phần vì không muốn gặp nhiều người nên Xuân mới làm vậy. Xuân lo rằng cái kẻ điên cuồng kia sẽ làm hại họ, mình Xuân là đủ rồi. Nhà Xuân cũng không về, chỉ về khi có tết, lúc đó Xuân mặc kệ thằng điên nào làm gì mình. Không biết giờ họ có khỏe không, Hùng chắc cũng làm ba được 6 năm rồi, có khi còn có thêm đứa nữa. Còn Ngọc, cô ấy thế nào. Cái kẻ điên rồ đó có làm gì cô ấy không.
Chạy trốn, Xuân cũng không biết có phải mình trốn hay không. Xuân nhớ Ngọc lắm, Xuân không biện minh gì vì việc mình rời xa họ. Xuân không dám nói mình cao thượng sợ họ bị hãm hại, chỉ là ngụy biện. Nói trắng ra chỉ là Xuân không đủ khả năng, bật khóc Xuân không ngăn được nước mắt của mình. Bao năm nay Xuân ôm tất cả yêu thương mà chôn chặt, một lời hỏi thăm Xuân cũng không nói ra. Xuân là kẻ đáng ghét, Xuân đang nghĩ mình như vậy. An ủi là Xuân chưa trở thành kẻ bất hiếu với cha mẹ.
Chầm chậm đóng cửa thật nhẹ nhàng, khoác lại chiếc áo cô Hiền quay về phòng. Giờ này cô thường giật mình, cũng không biết vì sao. Chỉ khi khi có Khánh – chồng cô – bên cạnh thì giấc ngủ mới nhẹ nhàng và yên bình với cô. Lâu rồi cô mới lại thấy những giọt nước mắt đau khổ của Xuân, thường khi nó nói cười nhưng lại đang chất chứa nhiều nỗi niềm. Đôi mắt của nó luôn cho cô thấy điều đó. Thở dài cô nằm lại giường, cuộc đời này bao sóng gió nếu biết cách vượt qua thì sẽ đến được bến bờ hạnh phúc. Nghe thì dễ nhưng sao làm lại khó đến vậy. Cô phải làm sao để giúp Xuân, có lẽ không ai giúp Xuân được ngoài chính bản thân của Xuân.
Khóc rồi ngủ lúc nào mà Xuân cũng không hay, hôm nay là bữa sáng đầu tiên Xuân ở đây, vào nhà vệ sinh chỉnh chu lại nhan sắc Xuân không muốn cô Hiền bắt gặp nét mặt bơ phờ của mình. Ở đây sao mà bình yên đến lạ, chẳng phải Xuân và Ngọc cũng từng mơ ước có một cuộc sống như thế này sao. Xa quá, Xuân thấy mọi thứ cứ trôi vô định.
Chỉ nghe có vậy Xuân không nghe âm thanh nào nữa, hình như bạn Xuân đang chuyển điện thoại.
Xuân phải đưa điện thoại ra xa nếu không muốn bị ảnh hưởng đến thính giác. Khổ lắm với cô bạn này, tội cho Phụng yêu Hạnh rất nhiều và chịu đựng rất nhiều. Nói vui vậy thôi chứ Hạnh cũng yêu Phụng lắm chứ, hai người họ cũng khó khăn lắm mới đến được với nhau, mới cùng sống chung một mái nhà, rồi là gia đình của nhau.Trên đời này không có thứ hạnh phúc nào mà êm ả cả, cũng phải từng và luôn diễn ra sóng gió. Quan trọng là họ biết cách vượt qua, và có lẽ Phụng và Hạnh phải có nhiều dự án, kế hoạch lắm mới được như ngày hôm nay.
Phụng lắc đầu, lúc nào cũng vậy. Chắc chỉ có Hạnh mới làm được như vậy, và chỉ có Hạnh mới làm Phụng yêu nhiều đến mức cô ấy đánh cũng thấy dễ chịu và đáng yêu.
Tưởng tượng đến vẻ mặt của hai người họ Xuân cười khổ.
Sau câu nói là một cái hôn phát ra tiếng rõ to, Xuân nóng mặt. Có cần phải vậy không.
Phụng biết ngay Xuân sẽ nói vậy, bạn của Phụng chắc là sợ đấu đá.
Xuân nhíu mày, giờ Xuân có từ chối cũng thừa. Nếu mở công ty thì tin chắc không chỉ có mình hai vợ chồng họ cùng Xuân mà còn vài người nữa.
Phụng lắc đầu.
Không biết điện thoại về tay Hạnh từ khi nào, Xuân thật hết cách. Phụng chỉ giỏi chìu Hạnh thôi.
Thế là điện thoại bị cúp thảm thương. Hạnh là một trong những người bạn gần gũi với Xuân, và có lẽ chỉ có Hạnh mới biết Xuân làm gì ở đâu trong khoảng thời gian này. Phụng và Hạnh yêu nhau rồi lấy nhau thì đương nhiên Xuân cũng là bạn của Phụng và ngược lại. Xuân chưa từng nghĩ mình sẽ có một dự án lớn như là lập công ty. Thôi thì tới đâu thì tới, hiện giờ có một công việc ổn định như hiện tại Xuân cũng vui lắm rồi. Nhìn đồng hồ cũng 7 giờ, vội ra khỏi phòng Xuân đi tìm cô Hiền. Đến nhà người ta mà cứ ngủ rồi ăn thì không được. Mùi thơm bay tới xộc vào mũi làm cảm giác đói bụng càng dữ dội. Xuân chợt nhớ tối qua mình chỉ ăn có gói mì rồi đi ngủ.
Cô Hiền chỉ chuyên tâm xem vài giấy tờ nên không để ý, mà tụi nó cũng còn nhỏ gì nữa để cô coi chừng.
Nghe cô Hiền nói Xuân cũng không phản ứng gì chỉ gắp ăn thử.
Xuân không biết gì hết, vừa gắp một miếng bỏ vào miệng đã bị Ly hỏi lung tung rồi chén của mình thì càng lúc càng đầy.
Có vậy Ly mới thôi, mà không ngờ Xuân hay thật có vậy cũng đón được Ly cần gì.
Xuân lắc đầu, nhìn cũng biết chẳng qua Ly muốn biết Xuân cảm nhận sao để còn chế biến lại thật ngon cho người yêu ăn đây mà. Yêu thì ai không muốn mình hoàn hảo trong mắt người yêu.
Ánh mắt Xuân nhìn Ly có gì đó đau thương, cô Hiền vẫn chưa biết vì sao Xuân lại ra đây. Rồi bao năm qua Xuân sống thế nào, cô không nghĩ ánh mắt Xuân đang nhìn Ly có tình ý, vì trong mắt của Xuân vẫn chưa có ai khác ngoài Ngọc.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)