CHƯƠNG 20
Buổi sáng thức dậy Xuân ê ẩm hai vai nhưng mà rất vui và hạnh phúc thì ngập tràn.
- Chào buổi sáng Xuân lớn – bé Xuân ngáp dài tiếp tục dụi vào người Xuân mà nhắm mắt ngủ tiếp
- Chào buổi sáng – Ngọc thưởng cho Xuân một cái hôn ngay má
- Sao không phải ở đây – Xuân chỉ lên môi mình
Ngọc đánh vào vai Xuân.
Xuân cười hôn vào trán cả hai rồi kéo cả hai dậy.
- Giờ thì hai người đi rửa mặt, Xuân còn phải xuống thú tội với ba mẹ của em nữa
- Tội gì vậy? – bé Xuân gục gặt cái đầu vì vẫn còn bù ngủ
- Con nít, đi vào trong với dì
- Dạ - bé Xuân ra khỏi giường chạy vào nhà vệ sinh trước
Ngọc nắm chặt lấy tay Xuân.
Mỉm cười Xuân kéo cô dựa vào người mình.
- Đừng lo, Xuân sẽ làm mọi cách để chúng ta bên nhau, cho dù có thêm một nỗi đau nào nữa thì Xuân cũng không muốn đó là nỗi đau mất em
- Chúng ta làm được – Ngọc siết chặt lấy Xuân, cô cũng sợ nhưng cô tin cả hai nhất định vượt qua
Xuân cũng vào trong rửa mặt và đánh răng thật nhanh rồi xuống phía dưới. Xuân biết ba mẹ của Ngọc đang chờ mình để nói chuyện.
- Thưa hai bác
- Con ngồi đi – ông Thành nghiêm nghị nhìn Xuân
Xuân không bất an như ngày đó, chỉ là Xuân có chút hồi hộp. Xuân tin ba mẹ Ngọc sẽ chấp nhận mình.
- Uống ít nước gừng đi con
- Dạ con cảm ơn – đỡ lấy ly nước mà mẹ Ngọc đưa, Xuân uống một hơi cho tỉnh táo hơn để còn nói chuyện với hai người họ
- Thưa hai bác con xin lỗi vì tối qua ở lại mà không xin phép hai bác
- Bác bỏ qua, con có gì muốn nói nữa không
Nhìn ông Thành, Xuân lục lọi từng từ ngữ trong đầu.
- Con muốn xin phép hai bác cho con và Ngọc tiếp tục tìm hiểu nhau
Nhấm nháp tách trà ông Thành cười đôn hậu.
- Bác không phản đối
- Có thật không bác, con con cảm ơn hai bác rất nhiều – Xuân vui đến mức tay chân không biết phải làm gì, chỉ xoa xoa vào nhau
- Coi con kìa – bà Thành cười lắc đầu, cứ như thanh niên mới lớn không bằng
Xuân cười cười nhìn hai người lớn.
Ông Thành vui vì cuối cùng mình cũng đã làm được chuyện cho bọn trẻ nó vui.
Nhắc đến đây Xuân quên mất cả hai còn một thiên thần phải chăm sóc.
- Con không hứa mình sẽ xem con bé như con của mình, nhưng con tin mình sẽ yêu thương con bé như Ngọc vậy
Ông Thành vỗ nhẹ lên vai Xuân.
Xuân cảm thấy nhẹ nhàng hơn.
Nghe Xuân nhắc đến Phương ông bà Thành cùng nhìn nhau.
- Bác không phản đối chuyện của mấy đứa, nhưng Ngọc chọn con thì hai bác ủng hộ. Còn Phương nó là người tốt, bác tin rồi Phương sẽ có hạnh phúc của mình
Hạnh phúc, Phương cười buồn. Phương đã không có bất kì đồng minh nào nữa, nhưng dù là có mà Ngọc không yêu Phương thì cũng chả có ít gì.
- Ông bà ngoại
- Ui, bảo bối – bà Thành ôm lấy bảo bối của mình
- Thưa hai bác con mới tới – nghe lén thì không tốt, thế là Phương vào trong
- Phương ngồi đi con
- Dạ - Phương tiến lại gần mọi người đang nói chuyện, anh ngồi cạnh Xuân và Ngọc
Xuân cảm thông cho Phương, nhưng tình yêu là không miễn cưỡng. Xuân cũng không thấy có lỗi, tình yêu nó cũng rất khắc nghiệt.
- Con ăn sáng với cả nhà luôn
- Dạ thôi, con đến để lấy điện thoại hôm qua để quên
- Của anh đây – Ngọc lấy trong giỏ của mình một chiếc điện thoại
- Anh có thể nói chuyện với em được không? – không cầm ngay điện thoại Phương đề nghị Ngọc, nếu anh lấy điện thoại thì anh phải đi ngay. Anh không thể đi nhanh như vậy được, nhìn Ngọc lòng anh tan nát. Tình yêu anh dành cho cô chấm hết tại đây hay sao
- Con nói chuyện với Phương, ba mẹ với Xuân và vợ chồng Nhân ăn trước đi
Xuân không hề ngăn cản hay tỏ thái độ không vui, Xuân chỉ ẳm bé Xuân rồi kêu con bé vẫy tay với Ngọc và mời ông bà Thành vào trong.
- Con cũng xin phép
- Ừ hai đứa đi đi
Nhận được lời đồng ý và sự chấp nhận của cả nhà Phương nắm lấy tay Ngọc kéo cô ra vườn.
Ngọc đi theo Phương chỉ là cô thả lỏng bàn tay không nắm lại cũng không chối bỏ.
- Anh không còn cơ hội nào sao – vừa ra đến bên ngoài Phương đã ôm chặt lấy Ngọc, anh nhớ đến ngày mà Ngọc nói lời chia tay, mà hai người giờ cũng chẳng là gì của nhau. Anh đã cố gắng chỉ mong có một cơ hội, vậy mà đổi lại chẳng được gì đây
- Không phải là có hay không, anh có rất nhiều cơ hội. Và người may mắn cho anh cơ hội không phải em – nhẹ nhàng đẩy Phương ra khỏi người mình, Ngọc nói nhẹ nhàng. Cô hi vọng anh hiểu
Có ai hiểu được tâm trạng của Phương lúc này, thất tình. Và rồi Phương cũng hiểu thế nào là thất tình.
- Anh hiểu rồi, cảm ơn em đã không xa lánh anh
- Anh đừng nói vậy, anh rồi cũng sẽ có một tình yêu mới. Người đó nhất định biết trân quý anh
- Hi vọng là vậy – Phương cười, nụ cười che dấu nỗi đau. Lòng anh đau, tim anh đau và như rằng nước mắt nuốt ngược vào trong
Tay Phương buông khỏi tay Ngọc, Ngọc biết mình cũng mất đi một người bạn. Người yêu vẫn là người yêu, làm bạn rất khó. Quan tâm cũng sẽ khác, Ngọc cũng rất buồn khi mất người bạn tốt như Phương, nhưng trên đời này có ai được như ý nguyện. Sống là phải lựa chon.
- Phải hạnh phúc – Phương quay lại và ôm chầm lấy Ngọc một lần nữa, anh siết thật chặt hơi ấm này, người con gái này anh sẽ không bao giờ quên
Ngọc cũng ôm lấy Phương để xoa dịu lòng anh. Và cô biết trên vai mình đã thấm rất nhiều nước mắt của anh.
Lần nữa Phương khóc vì Ngọc, trách thì trách anh là kẻ đến sau. Trách thì trách anh không thể làm Ngọc yêu nhiều như Xuân. Trách thì trách cả hai không có nợ với nhau.
Lời nói như một câu chào tạm biệt. Phương chạy thật nhanh và lao lên xe. Gục đầu vào vô lăng anh khóc một lần nữa. Anh không phải là người mạnh mẽ, quyết định chuyển giới là anh đã thay đổi một phần cuộc sống của mình. Anh mong chờ và theo đuổi tình yêu, nhưng rồi thất bại. Tại anh không đủ bản lĩnh hay là duyên nợ chưa tìm đến anh. Nếu là phim ảnh chắc là anh sẽ gặp ngay một cô gái khác, nhưng tiếc thay đây là ngoài đời thực. Sự thật rằng anh đang thất tình, chỉ hi vọng Ngọc thật sự hạnh phúc.
- Vào nhà thôi em
- Phương sẽ không sao đúng không Xuân
- Đúng vậy, Phương nhất định không sao – kéo Ngọc dựa vào người mình cả hai cùng nhìn ra trước cổng nơi mà tiếng nổ máy của một chiếc xe nào đó, nói đúng hơn là xe của Phương đang xa dần
Bao kỉ niệm như những thước phim quay chậm hiện về. Anh biết mình sẽ khó mà quên nhưng nếu không quên thì anh sẽ làm được gì. Anh cũng không phải mất lí trí mà phóng nhanh vượt ẩu, anh rất quý mạng sống của mình, cũng như của người khác. Thế mà anh vẫn gây ra chuyện, cũng vì anh đang miên mang nghĩ về kỉ niệm của hai người.
- Cô có sao không?
- Anh còn nói, đau chết tôi rồi – cô gái đứng như không vững
- Em không sao chứ – người yêu của cô gái hớt hải chạy lại đỡ lấy cô
- Tôi đưa hai người đến bệnh viện – Phương biết lỗi là của mình, cho dù anh có đang buồn thật buồn nhưng đụng trúng người là sai
- Em không sao đúng không? – người yêu của cô gái hỏi lại lần nữa, anh ngồi xuống bóp chân của cô gái
Cô gái mỉm cười. Cho dù cô ấy có đau cũng không ai biết. Chỉ vì cô ấy đang vui khi được người mình yêu quan tâm.
Điều này cũng làm Phương khá bất ngờ, đúng là những người đang yêu rất khác thường. Mà hình như Phương cũng từng như vậy thì phải.
- Chắc là trật chân – cô gái nũng nịu với người yêu
Cậu người yêu lắc đầu. Cậu quay sang mỉm cười với Phương.
- Thôi, bạn gái em không sao
- Nhưng mà – Phương cũng ngại, Phương không thể xem như không có gì
- Anh ấy nói thôi mà – cô gái lên tiếng trách móc Phương
Phương ngơ người, cô bé này dữ thế.
- Hay là tôi đền tiền
- Không cần, tôi có thể lo – người yêu của cô gái cõng người yêu của mình lên và vui vẻ chào Phương mà bước đi
- Anh sẽ bị đau đó – cô gái không chịu, cô thà tự đi chứ không muốn người yêu của mình phải đau
- Anh không sao – anh chàng vuốt mũi người yêu, ừ thì có chút nhưng sẽ không sao
Phương thấy cô gái đưa tay chạm, mà đúng hơn là vuốt nhẹ vùng ngực của chàng trai trẻ. Giọng nói của chàng trai này rõ ràng không phải hẳn là của con trai, nó có gì đó giống Phương. Chẳng lẽ, không thể người như Phương rất ít. Mà giống Phương làm gì cho khổ trong khi còn chưa được công nhận. Sẽ là một quá trình dài để đấu tranh giành quyền lợi, chẳng phải chú của Ly cũng vậy sao. Phương cười lắc đầu nhưng vẫn có cảm giác vui vì biết rằng mình không cô đơn. Hi vọng hai người Phương vừa gặp sẽ có hạnh phúc, cũng như Xuân và Ngọc và các cặp đôi yêu nhau khác. Dù họ là ai đồng tính, dị tính, song tính hay chuyển giới. Ai cũng có quyền được yêu và hạnh phúc. Vừa định mở cửa lên xe thì từ đâu lại xuất hiện một tên cướp dí sát dao vào lưng của Phương.
- Anh muốn gì?
- Đưa, đưa … cho … tao
- Anh buông ra tôi sẽ đưa tiền cho anh
- Tao đâu … có ngu – tên cướp toát cả mồ hôi hột, Phương bình tĩnh quá sức tưởng tượng của hắn. Cũng là lần đầu nên không có kinh nghiệm
Phương lắc đầu, cướp gì mà run đến lạ. Mà có khi lại may, ít ra Phương biết mình còn sống sót. Anh lấy trong túi ra ví tiền của mình.
- Mày làm … gì vậy – tên cướp nuốt nước bọt
- Lấy tiền – Phương tỉnh bơ trả lời
Tên cướp tưởng Phương xem thường hắn nên chỉa mạnh mũi dao vào lưng của Phương.
Phương bị đau thật.
- Được rồi, anh muốn gì
- Xe, tiền
- Anh nghĩ lấy được hết sao
- Tất nhiên – giờ tên cướp đã mạnh lời hơn, hắn không còn run và cà lăm như lúc đầu nữa
Phương có cảm giác hắn đã hết ngốc như lúc đầu, Phương cần khôn khéo, mấy người thế này rất dễ làm liều. Phương xoay người chụp lấy cánh tay của tên cướp và đập mạnh cổ tay của hắn vào xe.
Hắn đạp mạnh vào bụng Phương làm anh ngã xuống đường và lao dao tới.
Phương còn tưởng mình không xong nhưng không ngờ lại nghe tiếng hét và lại là của tên cướp.
Người đó buông tay và đạp mạnh cho tên cướp té nhào về phía trước.
Tên cướp sợ quá liền bỏ chạy mà té mấy lần.
- Anh cũng có tấm lòng thật – cô gái phủi tay, lấy lại chiếc ví đưa cho Phương và đỡ anh đứng lên
- Nhưng không hiệp nghĩa bằng cô – Phương cũng cố gắng đứng dậy, tất nhiên cũng không thể từ chối sự giúp đỡ của người đẹp
Cô gái mỉm cười đưa tay ra trước mặt Phương.
- Xin chào tôi là Hải My
- Tôi là Thế Phương, rất vui vì khi gặp em và còn được em cứu mạng. Cảm ơn em
- Khách sáo, có vẻ lưng của Phương đang chảy máu – My cười với Phương nhưng chợt nhớ lúc này cô có thấy sau áo của Phương hơi ướt
Nghe nói vậy, Phương quay ra phía sau nhưng lại không thấy.
- Nếu anh không phiền thì em có thể xem vết thương cho anh
- Xem – Phương nghi ngờ hỏi lại, cô gái này bạo vậy sao. Mới gặp lần đầu không sợ Phương làm gì cô ta hay sao mà đã đề nghị như vậy
- À, em là bác sĩ
Thấy My ấp úng Phương đỡ lời.
- Bệnh nghề nghiệp, được thôi tôi cũng muốn giúp em hoàn thành trách nhiệm – Phương nhìn xung quanh xem chổ nào là hợp lý
- Trong xe nha anh
Phương nhướng mày, cô gái này vì trách nhiệm y đức nên liều lĩnh hay là vì cô ta dễ dãi.
- Cũng được mà em không sợ anh làm gì em à – Phương mở cửa cho My vào
My lắc đầu.
- Nếu anh muốn giống tên kia
Phương bật cười, ngây thơ hay là tự tin quá đáng.
My không phải cô gái dễ dãi chỉ là My lo lắng cho Phương nên cô mới mạnh dạn như vậy.
Cởi từng cút áo thật tình Phương cũng không quen. Anh rất khiếm khi cởi trần, trừ mỗi khi tắm. Giờ lại trước mặt người lạ, mà sao cô gái này lại khiến anh nghe lời nhỉ.
Lưng của Phương có một đường cắt và nó đang chảy máu. My cẩn thận lau sạch rồi băng bó tại chỗ.
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)