Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 14

386 0 0 0

CHƯƠNG 14

Trở mình Xuân đau cả người, cố gắng nhất tay phải lên nhưng không được. Bất lực Xuân muốn hét lên, những chuyện như thế này đến khi nào mới dừng lại và thôi không xảy ra. Cố gắng định hình xem đây là đâu, Xuân biết không phải nhà mình. Và Xuân nghĩ đến bệnh viện, căn phòng vắng lặng chỉ mình Xuân. Đồng hồ chỉ 5 giờ 32 phút sáng, thế Xuân đã ngủ cả đêm sao. Không cố gắng ngồi dậy để làm gì, Xuân gác tay trái lên trán. Xuân phát hiện đồ của mình vừa được thay, cũng không phải đồ của bệnh viện. Là đồ của Xuân, ai thay giúp Xuân. Chắc là Ly, không biết cô bé có run rẩy khi chạm vào người Xuân lần đầu tiên như Ngọc không nhỉ. Chợt cười Xuân mắng mình ngốc sao có thể, Ly là Ly mà Ngọc là Ngọc. Giờ lại nhớ đến Ngọc, sao lạ thế. Chắc là vì yêu. Nhích người có vật gì đó cộm ở phía bên hông. Tầm với của Xuân đủ để lấy vật đó, thì ra là điện thoại của mình. Ngọc không cho Xuân để điện thoại trên đầu nằm vì nó gây hại sóng não gì đó. Và khi Xuân bệnh thì Ngọc không quên điện thoại của Xuân, luôn để ở phía dưới thuận tiện mà tay Xuân có thể với tới, cũng để tiện liên lạc. Hình như còn vật gì nữa, lại là điện thoại thì phải.  Xuân cứ nghĩ của Ly hay Nhân vì chắc rằng Ly sẽ gọi cho Nhân. Nhưng cả hai đều không phải. Chiếc điện thoại này kiểu rất giống của Xuân chỉ khác màu mà thôi. Hình nền có mã khóa, Xuân cho phép mình được mở ra. Mật mã vẫn vậy, và Xuân vẫn nhớ, hình nền là cô bé dễ thương với bộ đầm hồng xin xắn. Không tin vào những gì mình vừa thấy Xuân ngắt thật mạnh vào mặt mình, không đây là thật.

  • Ai đó – cố ngẩng đầu xem đó là ai nhưng hình như người đó đã đi mất. Rõ ràng người đó vừa mở cửa cơ mà
  • Ngọc – không nghĩ nhiều Xuân vùng dậy khỏi giường, có đau cũng cố mà lê từng bước chống vào tường mà đi. Mở cửa nhìn xung quanh xác định được hướng mà người Xuân nghĩ là Ngọc vừa chạy Xuân vội chạy theo

Ngọc chạy và để lại phía sau là những giọt nước mắt của mình. Biết Xuân đang đuổi theo phía sau nhưng vẫn cố chạy.

  • Ngọc – Xuân không biết động lực từ đâu thôi thúc, từng dặn lòng phải biết rút lui nhưng sao Xuân làm không được. Nhưng gặp lại Ngọc cũng có gì là quá đáng

Trái tim thì bảo dừng mà lí trí cứ bảo chạy. Phải chi cô đừng hậu đậu bỏ quên điện thoại của mình, chiếc điện thoại dù đã từng không được nguyên ven nhưng cô vẫn có giữ và làm mới nó một chút. Nhưng những gì bên trong thì vẫn còn nguyên. Và Xuân cũng vậy, mật khẩu vẫn cũ, và vẫn còn nhớ đến Ngọc.

Xuân vấp ngã vì mệt, nhìn Xuân giờ như một đứa bé cố đuổi theo một món quà mà nó rất thích. “Sao Ngọc không dừng lại, Ngọc giận nên không muốn gặp Xuân hay vì Ngọc đã không còn yêu Xuân nữa. Nhưng Ngọc vẫn còn giữ những kỉ niệm của chúng ta kia mà”. Câu hỏi tự đặt rồi lại tự trả lời, Xuân cố lê người vào cạnh tường. Mệt mỏi Xuân dựa người vào tường. Có phải ngày xưa Xuân ra đi không một lời để giờ đây Ngọc cũng trốn chạy Xuân như vậy không.

Cách nhau chỉ vài bước chân thế mà sao lại không được gần nhau. Một người bặm chặt môi để không phát ra tiếng nấc, một người nước mắt lặng lẽ rơi. Cả hai cùng nghĩ sẽ không đến được với nhau một lần nữa. Cứ nghĩ không xứng đáng với nhau. Để rồi gần nhau mà cũng như là xa.

Thời gian trôi nhanh không dừng lại, vậy thì dòng đời cũng thế. Liệu rồi Xuân và Ngọc có cho nhau cơ hội. Hay là sẽ lại không cùng đi chung một con đường, yêu và xa. Cảm giác đó tin chắc rằng không mấy dễ chịu. Vậy là lại vô tình gây đau khổ cho nhau một lần nữa.

Vô tình nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc trước cửa nhà mình, Ngọc thở dài. Bây giờ cũng hơn 6 giờ sáng, có buồn thì cũng phải đi làm để trang trãi cuộc sống. Cô đã về khi có người đưa Xuân trở ngược lại phòng, chắc rằng Xuân không sao thì cô mới về. Lo lắng mà lại âm thầm, không dám đối diện chỉ vì không đủ dũng khí hay là vì còn nhiều khúc mắt.

  • Thưa ba mẹ con mới về, Phương mới đến
  • Con ngồi nói chuyện với Phương, nó chờ con cũng lâu rồi – mẹ của Ngọc đứng lên kéo cô lại gần Phương, hai ông bà rất hi vọng Ngọc sẽ có được hạnh phúc của mình. Dù biết Phương là người chuyển giới nhưng ông bà cũng không bận tâm, chỉ cần Phương sống thật với chính mình. Qua chuyện của Ngọc và Xuân ông bà nhận ra một điều được sống thật với bản thân là điều rất hạnh phúc
  • Con còn phải chuẩn bị đi làm, ba mẹ tiếp chuyện với Phương giúp con – Ngọc cúi đầu chào ba mẹ rồi mỉm cười nhẹ với Phương để lên phòng

Ông bà Thành cũng không ngăn cản, thấy vẻ mặt mệt mỏi của Ngọc cả hai cũng không muốn gây thêm áp lực cho cô.

Phương cũng chưa nói một lời nào từ lúc Ngọc về, thấy cô ấy buồn bã lo lắng cho người khác không phải mình anh buồn lắm. Anh cũng có sự ích kỉ của mình, dù biết Ngọc và anh cũng chưa là gì của nhau.

  • Con thông cảm cho nó
  • Dạ không sao
  • Vết thương của con thế nào rồi – ông Thành ân cần hỏi thăm, Phương cũng là người có ơn với gia đình ông
  • Dạ ổn rồi thưa hai bác – Phương đỡ lấy ly trà từ bà Thành lễ phép đáp lời, nhưng ánh mắt lâu lâu lại nhìn về hướng phòng của Ngọc

Vừa rửa mặt xong Ngọc cũng thấy thoải mái, cô đi soạn đồ cho một ngày làm việc. Lục tìm điện thoại mà cô quên mất nó vẫn trong tay của Xuân.

  • Chẳng lẽ mình đi mua điện thoại mới – Ngọc lắc đầu, hai người cứ như hai đứa trẻ đang chơi trốn tìm vậy đó
  • Con không ăn gì sao? – bà Thành vội hỏi khi thấy Ngọc dự tính đi làm luôn
  • Dạ thôi, thưa ba mẹ con đi làm – Ngọc cố để tránh Phương nhưng càng tránh càng gặp nên cô không tránh nữa mà cứ để tự nhiên. Như chợt nhớ mình không có điện thoại cô nói nhỏ với mẹ rồi chào hai người lần nữa ra ngoài lấy xe đi làm

Phương cũng vội vã xin phép ba mẹ Ngọc mà đuổi theo cô. Anh chưa kịp mở lời thì Ngọc đã lên xevalái ra đến cổng.

  • Anh đưa em đi làm
  • Em nghĩ không tiện đâu, thôi em đi trước – vẻ mặt thất vọng và cả sự thành khẩn của Phương không phải Ngọc không cảm nhận được. Chỉ là cô cần làm như vậy, thực tế sẽ giúp Phương nản lòng để còn có một tình yêu khác

Phương đành đứng nhìn Ngọc chạy ngày càng xa mình. Có thật là không thể, không anh không thể bỏ cuộc được. Nghĩ là làm Phương lên xe và đuổi theo, không được đi cùng cô ấy thì anh sẽ phía sau cô ấy.

Cũng về phòng được hơn 15 phút, Xuân nghĩ Ngọc cũng đã về nhà. Cô ấy còn phải đi làm, hôm nay cô ấy có vào thăm Xuân nữa không. Xuân gọi điện xin nghĩ hôm nay và ngày mai rồi lại ngồi thừ ra. Công việc còn nhiều mà cứ nghĩ nhiều như thế này sẽ không ổn, có vẻ năm nay là năm Xuân có nhiều ngày nghĩ nhất. Ngồi buồn Xuân cử động tay phải xem có cử động được không, đáng ghét nó vẫn vậy.

  • Đến giờ khám bệnh rồi
  • Thầy Khánh – giờ Xuân mới biết mình đang nằm ở bệnh viện mà thầy Khánh làm

Thầy Khánh chỉ gật đầu rồi khám cho Xuân. Nhân có người cô làm ở đây nên mới đưa Xuân vào cho tiện săn sóc, và thầy Khánh lại là bạn của cô Nhân.

  • Tôi có vài điều cần trao đổi với bệnh nhân, cô sang phòng bên cạnh trước đi
  • Dạ bác sĩ – cô y tá cùng vị bác sĩ thực tập sang phòng khác theo lời của thầy Khánh

Cả hai rời khỏi thầy ngồi xuống cạnh Xuân.

  • Em không làm theo lời thầy
  • Trường hợp bất đắc dĩ
  • Nếu cứ như vậy thì thầy e tay phải của em sẽ không trở lại bình thường được nữa – thầy Khánh nhìn Xuân nói thẳng, đó không phải lời hăm dọ mà là sự thật. Xuân phải bảo vệ thật tốt cho tay của mình
  • Em sẽ cố gắng tập luyện theo phương pháp của thầy
  • Ừ, tạm thời thầy không cho Hiền biết nhưng một tuần nữa là đám cưới của bé Ly. Hiền nhất định vào đây – rót giúp Xuân ly nước thầy Khánh không quên nhắc

Xuân cúi đầu suy nghĩ gì đó, đúng là việc Xuân nằm viện sẽ ảnh hưởng nhiều người. Nhưng Xuân cũng đâu muốn.

  • Thầy đừng nói với cô, cô lại lo. Em cảm ơn thầy vì đã bên cạnh em
  • Đừng nói vậy, người mà Hiền quan tâm cũng là người mà thầy quan tâm. Thôi nghĩ ngơi đi, có gì thì gọi cho thầy – đứng lên thầy vỗ nhẹ vào vai Xuân thầy mỉm cười hiền hậu
  • Dạ thầy đi – Xuân chào thầy, thầy còn có nhiều bệnh nhân đang chờ. Ít ra Xuân không một mình

Thầy Khánh vừa đi không lâu thì có người đến thăm Xuân.

  • Ăn sáng thôi
  • Cứ tưởng bị đỏ đói rồi - thấy túi đồ trên tay Ly, Xuân mới biết mình đang đói

Ly giơ cao túi đồ rồi lè lưỡi trêu. Cô đổ ra chén cho Xuân.

  • Cháo, tôi rất thích – Xuân mỉm cười hài lòng, đây là món mà Xuân thích. Nhất là khi ăn vào bữa sáng

Trông Xuân ăn ngon lành Ly rất muốn nói là của Ngọc kêu Ly mua. Nhưng nhớ lại Ngọc dặn không được nói nên thôi.

  • Này ăn chưa, suy nghĩ gì vậy
  • Ăn gì mà nhiều thế - Ly há miệng vì bất ngờ, ăn gì mà nhiều mà nhanh dễ sợ. Chỉ mới 10 phút mà hết sạch rồi. Bịch cháo cũng khá lớn, đúng là chỉ có Ngọc mới hiểu ý của Xuân
  • Bình thường mà – Xuân vươn vai cử động tay chân, làm vài động tác để dản gân dãn cốt. Nằm hoài cũng mệt

Ngọc bỏ đồ lại vào túi.

  • Ở đây một mìn nha
  • Quen rồi, thôi về đi – Xuân đẩy Ly đứng lên
  • Này không cần đuổi, anh Nhân nói có gì Xuân cứ gọi cho anh ấy
  • Chẳng có gì hết thôi đi đi – Xuân xua tay ý bảo Ly mau về đi

Ly lắc đầu, con người gì mà đáng ghét vậy mà cũng có người yêu. Mà cô vô lý, người ta đáng ghét trong mắt cô nhưng đáng yêu trong mắt người yêu Xuân thì sao.

  • Xuân ăn rất ngon miệng, hết sạch luôn
  • Cảm ơn em – bên đầu dây bên kia có một người đang cong khóe môi mà cười mãn nguyện
  • Không có gì đâu chị, thôi em đi làm đây. Con người này đáng ghét dễ sợ
  • Sao thế
  • Thì, mà thôi em đi làm nha chị
  • Ừ, em đi cẩn thận
  • Dạ

Ngọc cúp máy mà trên môi vẫn mỉm cười, lại làm cho người khác thấy ghét nữa rồi.

Nụ cười trên môi Ngọc làm tập trung sự chú ý của Phương. Anh say mê đứng ngắm nụ cười ấy.

Tin nhắn đến Xuân lục tìm điện thoại, cả hai đều trong túi của Xuân, lật từng cái để xem. Thì ra là của Ngọc, dòng tin nhắn hiện đến là của Phương thì phải. Xuân cũng không phải người thích xem tin nhắn của người khác, đó là riêng tư. Không biết chuyện Ngọc đến đây có làm hai người họ hiểu lầm nhau không.

Phương thấy lạ tin nhắn đi cũng được 5 phút rồi sao không thấy Ngọc phản ứng gì, hay là cô ấy chỉnh chế độ im lặng. Vậy thì thua, cũng thôi vậy.

Mấy nhân viên lắc đầu vì sự si tình của sếp mình, người thì nghĩ Ngọc có phúc mà không biết hưởng, người thì nghĩ chắc hai người họ không có duyên nợ với nhau. Những gì vừa xảy ra và phản ứng của các nhân viên làm mẹ của Phương không khỏi lo lắng. Có vẻ như con của bà đã quá yêu Ngọc, bà và ông dù có ngăn cản cũng không được gì. Mà chỉ càng làm con mình thêm đau khổ.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: