CHƯƠNG 33
Ngồi xuống băng ghế ở trong vườn của bệnh viện, Ngọc không hề khóc. Cô cứ nhìn về hướng xa xăm một cách vô hồn. Mọi thứ xung quanh như không tồn tại, cô cũng chả nghĩ gì.
Cô gái ngồi xuống cạnh Ngọc.
Cười buồn Ngọc nhìn cô gái.
Lại cười Ngọc tiếp chuyện.
My cũng ngượng, Ngọc nói trúng ý của cô. Ừ thì cô quay lại là vì Phương.
Nhìn My, Ngọc đoán xem chuyện My nhờ là gì.
My nhẹ gật đầu.
Còn Ngọc thì lắc đầu.
Hiểu ý của My, Ngọc cũng không có lý do gì mà từ chối. Việc này cô làm được, giờ đây ngoài Xuân, bé Xuân và gia đình ra cô không nghĩ nhiều được chuyện gì nữa.
Vậy sao cô không dũng cảm mà đối diện với Phương. Chẳng phải cô cũng đang giống Xuân đang giống Xuân, và Phương thì cũng gần giống Ngọc như ngày mà Xuân quay về hay sao. Chuyện gì cũng có thể xảy ra, nhưng hãy tin kết cục không phải lúc nào cũng là xấu. Rồi Ngọc và Xuân nhất định lại bên nhau, cùng xây đắp gia đình và nuôi dưỡng bé Xuân nên người.
Thế còn Nhung và Linh thì sao. Dù Hoàng Hải đã ra đi vĩnh viễn nhưng đâu phải mọi chuyện cũng từ đó mà kết thúc. Con người sống là cả một quá trình với một đoạn đường dài đó chứ.
Hôm nay Linh đến thăm Vĩnh Xuân, nhưng lại vào lúc Xuân vừa ngủ do tác dụng của thuốc.
Mấy hôm nay Ngọc cũng lao đao vì đứa trẻ to xác của cô, ba mẹ Xuân thì để Ngọc toàn quyền quyết định về Xuân. Xuân có như thế nào là do Ngọc, hai người họ chỉ đến chăm sóc cho ăn cho uống và kể chuyện thôi. Khổ người gì cũng gần 31 tuổi rồi mà cứ như trẻ con. Nhưng cũng phải thông cảm vấn đề ở não có nhiều chuyện rất ngộ nghĩnh, còn có trường hợp người ta chỉ nhớ kí ức ở một độ tuổi nào đó nữa mà. Xuân thì cứ ngớ ngẩn sao ấy, nhìn ai cũng quen chỉ mỗi tội không biết tên, nói một lần không nhớ phải nói hai ba lần. Ngọc đang lo Xuân sẽ bị thiểu năng trí tuệ mất. Mà cô có nghĩ nhiều quá không, Xuân nhanh nhẹn và thông minh lắm mà, chỉ là giờ Xuân đang có bệnh thôi. Rồi Xuân nhất định không sao, cô luôn động viên mọi người và ba mẹ Xuân như vậy.
Nhìn xuống chân mình khi Ngọc hỏi, Linh chỉ cười.
Linh có chút do dự, nhưng chắc là cũng nên nói với cô ấy.
Ngọc mở tờ giấy mà Linh đưa, nhìn chắc sẽ nghĩ đó là bức thư, nhưng chỉ có hai chữ. “Xin lỗi”.
Ngọc cười lắc đầu.
Cũng như Ngọc, Linh không nghĩ mình có thể tha thứ cho Hoàng Hải.
Linh bật cười, ừ cảm giác. Cho qua thôi, cũng nên để những việc không vui vào một góc nào đó. Khi nhớ lại thì chúng ta biết trân trọng hiện tại của bản thân hơn.
Câu hỏi của Ngọc làm Linh suy nghĩ, cô cũng chưa biết mình và Nhung sẽ đi được đến đâu.
Ngọc lặng nhìn Linh giây lát.
Cười buồn Linh nhìn lên bầu trời cao.
Nhẹ gật đầu Linh cũng không nói gì nữa.
Có thể hai người họ có duyên không nợ, cũng có thể vì Huyền Linh không muốn tham gia vào một cuộc tình nào nữa. Và cô cũng không muốn trói buộc Nhung. Dù cô biết điều này làm Nhung bị tổn thương và có lỗi với cô ấy. Nhưng nếu giữ cô ấy bên cạnh mà cô không thật tâm yêu thì ai sẽ là người đau khổ nhất. Thôi thì xa nhau biết đâu lại tốt. Nếu một ngày nào đó Nhung quay trở lại mà không chấp nhận ai, vẫn một lòng với cô thì cô cũng nên cho mình và cô ấy cơ hội. Có xa vời quá không.
Xa vời, cũng không biết nữa, đó là ở Nhung. “Cô ấy có trở lại không?” vẫn là câu hỏi giống như câu “Linh có tình cảm với Nhung không”.
Vậy câu hỏi đó đáp án là đâu.
Chỉ có Linh mới biết và tin rằng chỉ có Nhung mới cảm nhận được.
Vậy thì để thời gian trả lời. Câu này tương đối đúng cho nhiều trường hợp. Tất nhiên không phải lúc nào nó cũng đúng. Không có gì là tuyệt đối.
Nếu một ngày nào đó bé Xuân hỏi ba của nó là ai thì Ngọc sẽ giải thích cho nó hiểu. Cô nhất định không để nó xấu hổ vì ba của mình, và biết yêu quý người đã tạo ra chính mình. Dù cô có đau khổ, có tủi nhục nhưng con cô có quyền được biết. Cô tin rằng đó cũng là điều mà Xuân mong muốn, vì cô nhìn ra được Xuân đã cô cho Hoàng Hải cơ hội, đã cho hắn ta tiếp xúc với con gái của mình. Xuân cũng chỉ hi vọng hắn quay lưng nhưng việc hắn đòi đưa bé Xuân đi làm sao ai có thể chấp nhận. Nhưng biết đâu như vậy sẽ giúp hắn quay đầu, đáng tiếc điều đó không xảy ra với Hoàng Hải. Có lẽ Hoàng Hải nhận kết cục này cũng đã giúp hắn giải thoát. Việc của hắn và Tiểu Hoa xảy ra, tin rằng hắn sẽ đau khổ cả đời. Việc hắn làm với Huyền Linh, cũng khó mà trả được, dù hắn có bảo trợ cho cô ấy đến cuối đời. Thì cũng không thể cho cô ấy có lại được những tháng ngày vui vẻ, một con người sức sống, vẹn toàn. Còn với Xuân và Ngọc có lẽ Hoàng Hải đã thất bại ngay từ đầu. Hắn không thể nào đè bẹp được Xuân, cũng như tình yêu của hai người họ. Hắn nợ bé Xuân và Tiểu Hoa, ra đi như vậy âu cũng là một kết cục mà hắn đã tự đặt ra trước cho mình. Trách ai bây giờ, hay là trách chính hắn ta.
Ông Huỳnh thì cười nhìn Xuân đang nhăn mặt. Con ông có khi nào ngốc luôn không, trông thì cũng dễ thương nhưng mà đâu được. Chẳng lẽ nó bắt con người ta chờ đợi chăm sóc nó như vậy hoài sao.
Chỉ có Ngọc là thương Xuân, Xuân đang nghĩ như vậy. Xuân cười tươi với Ngọc.
Hai người lớn tuổi thở dài, lạc quan cũng tốt nhưng mà như vậy thì có bất công với Ngọc không.
Bất công hay không là do Ngọc nghĩ, và chắc rằng đối với cô đó không phải là bất công.
Thế đấy, dù Xuân có mất trí thì vẫn có Ngọc bên cạnh. Còn Phương thì lại không có ai, đôi lúc thấy hai người họ mà Phương thấy thương cho bản thân mình.
Hai người lại cứ trốn tránh hay nói chính xác thì My chưa sẳn sàng đối diện với Phương, còn Phương thì không biết có nên đi tìm My hay không.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)