CHƯƠNG 37 (Chương cuối)
Đau, cảm giác đầu tiên Xuân cảm nhận được khi tỉnh. Chói đó là điều Xuân biết khi Xuân vừa mở mắt.
Bà Huỳnh đi theo Xuân, bà làm sao mà ngăn được con mình.
Bà Huỳnh cười trong mãn nguyện, đứa con của bà nó đã quay trở lại.
Xuân im lặng mà nhìn Ngọc, bao lâu rồi Xuân không có cơ hội nhìn cô ấy gần và rõ thế này. Thời gian qua Xuân đã lãng phí thời gian của hai người, Xuân không thể chờ đợi hơn nữa. Giờ đây Xuân chỉ muốn bên cạnh Ngọc mà thôi, bên cạnh người Xuân yêu.
Bà Huỳnh ra ngoài và khép nhẹ cửa, cuối cùng hạnh phúc lại mỉm cười với con của bà. Ông trời không phụ lòng người.
Chỉ chờ và chỉ cần có vậy Xuân đã được thưởng ngay một nụ hôn. Nụ hôn trên môi đó nha, sâu và ngọt ngào.
Chần chừ gì mà không đáp trả, Xuân đang hạnh phúc đấy. Còn gì bằng khi được cùng người mình yêu như thế này, còn gì bằng khi Xuân được bên Ngọc.
Cả căn phòng chỉ là tiếng cười, là niềm hạnh phúc bao quanh. Vất vả nhiều cũng đến lúc cả hai có được những gì mình mong đợi, phấn đấu nhiều cuối cùng cũng có được điều mình muốn. Yêu thương nhiều cuối cùng cũng được đáp trả, ngọt ngào, nồng ấm và tha thiết. Tương lai lại mở ra rộng mở và ngập tràn hi vọng.
Xuân liền hôn nhanh vào má của Ngọc.
Xuân cười trêu Ngọc, giận mà cũng dễ thương. Xuân vui lắm khi như thế này, hạnh phúc lắm khi như thế này. Dang hai tay của mình Xuân muốn ôm trọn cả hai người họ.
Ngọc tựa đầu lên vai Xuân, vẫn là cảm giác bình yên. Sao mà nằm cạnh hai người tên Xuân này Ngọc lại thấy vui và hạnh phúc thế nhỉ.
Và câu hỏi được đặt ra là thế nào là hạnh phúc trọn vẹn?
Vậy thì đã đến lúc xem hạnh phúc sẽ được bắt đầu như thế nào. Vì vẫn chưa có điều gì gọi là kết thúc cả.
Xuân cũng đã đi làm lại từ hôm Ngọc xuất viện. Xuân không muốn đi mà Ngọc chưa khỏe, cô ấy đã vất vả vì Xuân nhiều rồi. Xuân cần phải chăm sóc cô ấy, không phải để trả ơn mà là vì yêu.
Tối thứ bảy Ngọc sẽ đến để ăn cơm với ba mẹ Xuân, người lớn mời Ngọc không thể từ chối. Với lại Ngọc cũng muốn gần gũi với ba mẹ Xuân, chăm sóc họ. Như Xuân đang làm với ba mẹ của cô, Xuân hay lắm cứ một tuần ba lần sẽ gọi cho ba mẹ của cô để hỏi thăm sức khỏe. Trước khi bị tai nạn thì cuối tuần lại đến chơi, hay khi nào có thời gian thì đến trò chuyện với hai người già. Bây giờ cũng vậy, dù ngày xưa ba của Ngọc có đối với Xuân thế nào thì giờ Xuân vẫn lấy ân mà báo. Xuân nghĩ dù gì đó cũng là ba mẹ của Ngọc. Yêu Ngọc thì Xuân phải chấp nhận nhưng người thân của cô ấy. Với lại người lớn cũng đã hiểu cho mình thì Xuân cần chi phải khó chịu với họ, làm như vậy người thiệt chỉ là hai người. Giờ có cả bé Xuân thì cả Xuân và Ngọc phải suy nghĩ thật kĩ mọi việc trước khi làm, tất cả là vì con bé và vì hạnh phúc cho gia đình nhỏ của cả ba.
Ngọc chạy xuống bếp đem nước với trái cây lên cho ba mẹ và vợ chồng Hùng – Dung.
Ly cũng theo sau để giúp.
Mọi người trên nhà dường như đang có dự tính gì đó.
Còn ở một nơi khác có một người với rất nhiều âm mưu của mình.
Xuân vui cười nhìn tác phẩm vừa hoàn thành.
Phương tức thấy mồ luôn, nhờ thì nói chuyện nhẹ nhàng giờ vậy đó.
Xuân chỉ cười, hai người ấy càng lúc càng tình.
Giờ đến lúc Xuân phải làm điều gì đó để Ngọc vui và hạnh phúc rồi. Nhất định phải để cô ấy nhớ mãi ngày hôm nay.
Ngọc thật không hiểu nỗi vì sao mà Dung và Hùng cứ kéo cô ở lại không cho cô đi sớm. Hai người bọn họ có gì mờ ám không biết, bé Xuân thì được Xuân đón qua nhà từ chiều lúc cô chưa đi làm về lận. Giờ cô mới được đi, trễ 15 phút luôn rồi, thiệt tình. Đi gặp người lớn mà như vậy thì không tốt, mất hình tượng. Đến trước nhà Xuân, Ngọc vẫn còn hồi hộp, không biết vì sao hôm nay cô hồi hộp đến lạ. Chắc là vì đến trễ nên thiếu tự tin, mà đâu phải lần đầu cô đến đây dùng cơm cùng gia đình của Xuân. Thế là lấy lại sự điềm tĩnh Ngọc nhấn chuông. Cánh cửa vừa mở ra Ngọc hết cả hồn sao mà tối đến vậy, chẳng lẽ cúp điện. Nhìn sang những nhà bên cạnh thì đèn vẫn sáng mà, vừa lấy điện thoại định gọi cho Xuân thì cô thấy ánh sáng từ đâu phát ra. Nghĩ là Xuân đang làm gì đó để dọa mình cô liền xông xáo đi vào để cho Xuân biết tay. Mà sao lúc này cô không nghĩ mình sẽ gặp nguy hiểm nhỉ.
Ngọc cười đến phải bụm chặt miệng của mình. Ai đời lại đưa ra mấy triết lí giống Xuân. Nhưng có vậy thì mới là Xuân, chỉ làm theo những gì mình nghĩ không làm theo nhưng gì người ta nói.
Nghe theo Xuân, Ngọc nhìn sang tay trái, có một cây bông hồng vàng.
Ngọc bật cười lần nữa, hay thật đến nỗi cô định hỏi gì cũng biết.
Ngọc lại nhìn sang tay phải, một chiếc bánh kem hiện ra, chiếc bánh kem dâu đúng ý thích của cô.
Ngọc lắc đầu thua Xuân, sao mà hay thế biết luôn là cô sẽ nói như vậy.
Ngọc cũng nghe theo nhắm mắt lại, đến tiếng đếm số 3 của Xuân thì Ngọc mở mắt, và đúng trước mặt cô là thiên thần thật.
Ngọc xúc động, cô ôm con vào lòng và nhìn về hướng màn hình.
Tiến đến gần màn hình ti vi cùng bé Xuân, Ngọc nghiêng nghiêng đầu nhìn Xuân trong đó đang cười rất tươi.
Mỉm cười Ngọc quay lại, đó là giọng của Xuân và tất nhiên không phải trong màn hình ti vi mà cô vừa xem.
Xuân đứng thẳng người cũng mỉm cười tươi như trong màn hình ti vi lúc nảy. Xuân tiến từng biết lại gần Ngọc và bé Xuân hơn.
Ngọc hồi hộp, giờ tim cô đập nhanh hơn bình thường. Cũng không biết là vì sao. Cô chăm chú nhìn Xuân, không biết Xuân sẽ làm gì.
Những giọt nước mắt của Ngọc rơi mà cứ như những dòng suối trong, nó phản chiếu ánh sáng với ánh đèn mập mờ mà Xuân đã làm ra. Không gian này không rộng lớn, cũng không lãng mạn hay sang trọng nhưng lại rất chân thật. Không gian này đây dường như chỉ có ba người, chỉ có một gia đình nhỏ tồn tại, dù Ngọc biết vẫn còn người trong này. Xuân làm cô xúc động, làm cô hạnh phúc.
Xuân biết người yêu của mình đang xúc động và hạnh phúc. Cô ấy đang cười dù có nước mắt rơi nhưng đó là những giọt nước mắt hạnh phúc.
Xuân đáp trả, kéo cho Ngọc gần sát mình Xuân kéo dài nụ hôn hơn. Nụ hôn ngọt ngào quá đổi, nó làm trái tim Xuân ấm áp, Xuân cũng đã rơi nước mắt.
Ngọc gật đầu.
Còn gì mà chờ đợi, đèn bật mở Xuân ôm Ngọc lên nhấc bỏng khỏi mặt đất rồi bắt đầu quay. Xuân đã tập cả buổi với Phương, có điều Phương hơi nặng. Nhưng Phương, Xuân còn làm được thì Ngọc, Xuân dư sức.
Ngọc chỉ còn biết ôm chặt lấy Xuân, có ngã cũng không sao vì cô biết sau này trên đoạn đường của mình đã có Xuân. Có ngã thì cũng sẽ có Xuân bên cạnh và cô tin rằng Xuân sẽ không để cô phải ngã một mình.
Tiếng vỗ tay vang vọng khắp phòng, có ba mẹ của Xuân, ba mẹ của Ngọc. Nhân, Ly, Hùng, Dung, Hạnh, Phụng và Huyền Linh và hình như thiếu mất hai người.
My không hề dừng lại, né tránh Phương nhưng thật ra cô đang cười đấy, đang vui đấy và đang hạnh phúc đấy.
Ly hơi ngượng khi có nhiều người mà Nhân lại làm vậy, mà chắc mọi người hiểu. Hạnh phúc thì cũng nên cùng mọi người chia sẽ.
Hùng một bên ôm Dung, một bên ôm Huân. Anh cũng có một gia đình hạnh phúc đó chứ.
Phụng ôm lấy Hạnh, cô cũng hi vọng mình và Hạnh sẽ mãi hạnh phúc. Cho dù đường đời chông gai nhưng tin chắc chỉ cần có niềm tin và lòng yêu thương thì sẽ vượt qua tất cả. Hạnh cũng vậy, đây là hạnh phúc với cô.
Còn Huyền Linh cô cười tươi lắm, cô vui cho họ cho những người cuối cùng cũng có hạnh phúc của riêng mình. Cô thì cũng đang hạnh phúc khi chính mình sống được và không phải làm phiền ai. Tình yêu thôi thì cứ chờ, chờ vậy. Còn có hay không còn tùy vào vận số, tất nhiên cô không phải người ngồi yên để bị sắp đặt. Cô cũng đã có kế hoạch của mình.
Kế hoạch ai cũng có kế hoạch riêng nhưng tin chắc ai cũng muốn mục đích cuối cùng đó là “hạnh phúc”.
Nhận được rất nhiều lời chúc phúc của mọi người Xuân và Ngọc vui trông thấy.
Bé Xuân cũng vui lắm bây giờ con bé có cả hai người mẹ để yêu thương và lại rất thương mình.
Nụ cười, ánh mắt và nụ hôn lại một lần nữa trao nhau.
Ngọc mỉm cười ngã đầu lên vai Xuân, còn tay thì đang vuốt tóc con.
Xuân đã tập để tay phải của mình hoạt động bình thường, cũng chỉ để bảo vệ hai mẹ con họ, bảo vệ hạnh phúc của Xuân. Ôm cả hai mà cảm giác trong lòng Xuân thì hạnh phúc rất nhiều.
Hạnh phúc đang mỉm cười đấy.
Tiếng cười lại vang vọng, những chiếc hôn trân trọng, nồng ấm lại trao nhau.
Và tình yêu sẽ chấp cánh tương lai cho gia đình nhỏ của họ.
THE END
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)