Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 37 (Chương Cuối)

523 0 0 0

CHƯƠNG 37 (Chương cuối)

Đau, cảm giác đầu tiên Xuân cảm nhận được khi tỉnh. Chói đó là điều Xuân biết khi Xuân vừa mở mắt.

  • Ngọc – đó là tiếng đầu tiên mà Xuân phát ra, Xuân đang thầm cảm ơn cú đánh đó
  • Con tỉnh rồi
  • Ngọc đâu rồi mẹ? – Xuân vội hỏi Ngọc khi thấy mẹ
  • Con bé nằm bên phòng bên cạnh
  • Con muốn qua đó – Xuân liền ngồi dậy nhưng đầu lại đau
  • Không được, con còn yếu
  • Con phải qua – Xuân kiên quyết

Bà Huỳnh đi theo Xuân, bà làm sao mà ngăn được con mình.

  • Là em – vừa vào phòng Xuân đã ngồi cạnh Ngọc. Lời Xuân như ý bảo Xuân đã tìm đúng người
  • Con nói gì vậy Xuân? – bà Huỳnh thắc mắc, con bà sao nói gì lạ vậy
  • Thì là Ngọc đó mẹ
  • Khoan, con nhớ ra rồi sao
  • Con đâu có quên em ấy, chỉ là con không xác định được thôi – mỉm cười Xuân nắm tay Ngọc áp vào tim mình

Bà Huỳnh cười trong mãn nguyện, đứa con của bà nó đã quay trở lại.

Xuân im lặng mà nhìn Ngọc, bao lâu rồi Xuân không có cơ hội nhìn cô ấy gần và rõ thế này. Thời gian qua Xuân đã lãng phí thời gian của hai người, Xuân không thể chờ đợi hơn nữa. Giờ đây Xuân chỉ muốn bên cạnh Ngọc mà thôi, bên cạnh người Xuân yêu.

Bà Huỳnh ra ngoài và khép nhẹ cửa, cuối cùng hạnh phúc lại mỉm cười với con của bà. Ông trời không phụ lòng người.

  • Em từng làm thế này với Xuân đúng không? Em biết không, tim Xuân nó nói Xuân ngốc nghếch, nó nói Xuân thật là khờ. Nó còn nói nó muốn gần trái tim của em nữa đó, mà Xuân quên mất hồn tim của em đang bên Xuân mà – Xuân bật cười vì mình tự tin. Nhưng đây là tự tin có cơ sở
  • Vậy nó còn nói gì nữa – Ngọc đã tỉnh khi Xuân mở cửa vào phòng, chỉ là cô chưa muốn mở mắt. Cô sợ Xuân lại như mấy ngày qua, lại không nhớ ra cô là gì của Xuân, chỉ biết cô quen thuộc mà thôi
  • Yêu em

Chỉ chờ và chỉ cần có vậy Xuân đã được thưởng ngay một nụ hôn. Nụ hôn trên môi đó nha, sâu và ngọt ngào.

Chần chừ gì mà không đáp trả, Xuân đang hạnh phúc đấy. Còn gì bằng khi được cùng người mình yêu như thế này, còn gì bằng khi Xuân được bên Ngọc.

Cả căn phòng chỉ là tiếng cười, là niềm hạnh phúc bao quanh. Vất vả nhiều cũng đến lúc cả hai có được những gì mình mong đợi, phấn đấu nhiều cuối cùng cũng có được điều mình muốn. Yêu thương nhiều cuối cùng cũng được đáp trả, ngọt ngào, nồng ấm và tha thiết. Tương lai lại mở ra rộng mở và ngập tràn hi vọng.

  • Thế em thấy Xuân lúc đó có dễ thương không?
  • Không – Ngọc phồng má trả lời

Xuân liền hôn nhanh vào má của Ngọc.

  • Lợi dụng – nói vậy thôi chứ Ngọc thì đang dựa vào người Xuân đấy, cô yêu quá giây phút này
  • Mẹ ơi, Xuân ơi con cũng muốn được ôm – con bé không biết từ đâu liền nhảy vào giữa
  • Con phá Xuân
  • Con phá gì – con bé ngơ ngác nhìn Xuân
  • Xuân này – Ngọc đe dọa, có con nít mà nói bậy

Xuân cười trêu Ngọc, giận mà cũng dễ thương. Xuân vui lắm khi như thế này, hạnh phúc lắm khi như thế này. Dang hai tay của mình Xuân muốn ôm trọn cả hai người họ.

Ngọc tựa đầu lên vai Xuân, vẫn là cảm giác bình yên. Sao mà nằm cạnh hai người tên Xuân này Ngọc lại thấy vui và hạnh phúc thế nhỉ.

Và câu hỏi được đặt ra là thế nào là hạnh phúc trọn vẹn?

Vậy thì đã đến lúc xem hạnh phúc sẽ được bắt đầu như thế nào. Vì vẫn chưa có điều gì gọi là kết thúc cả.

Xuân cũng đã đi làm lại từ hôm Ngọc xuất viện. Xuân không muốn đi mà Ngọc chưa khỏe, cô ấy đã vất vả vì Xuân nhiều rồi. Xuân cần phải chăm sóc cô ấy, không phải để trả ơn mà là vì yêu.

  • Nhớ giúp đó
  • Tôi còn chưa làm chuyện đó mà – Phương nhăn nhó
  • Giúp đi tôi sẽ giúp lại khi đến Phương – Xuân liền giở trò năn nỉ và ra điều kiện
  • Được rồi, ai bảo chúng ta là bạn – Phương đầu hàng
  • Cảm ơn nha – Xuân cười và lại tiếp tục gọi cho vài người nữa

Tối thứ bảy Ngọc sẽ đến để ăn cơm với ba mẹ Xuân, người lớn mời Ngọc không thể từ chối. Với lại Ngọc cũng muốn gần gũi với ba mẹ Xuân, chăm sóc họ. Như Xuân đang làm với ba mẹ của cô, Xuân hay lắm cứ một tuần ba lần sẽ gọi cho ba mẹ của cô để hỏi thăm sức khỏe. Trước khi bị tai nạn thì cuối tuần lại đến chơi, hay khi nào có thời gian thì đến trò chuyện với hai người già. Bây giờ cũng vậy, dù ngày xưa ba của Ngọc có đối với Xuân thế nào thì giờ Xuân vẫn lấy ân mà báo. Xuân nghĩ dù gì đó cũng là ba mẹ của Ngọc. Yêu Ngọc thì Xuân phải chấp nhận nhưng người thân của cô ấy. Với lại người lớn cũng đã hiểu cho mình thì Xuân cần chi phải khó chịu với họ, làm như vậy người thiệt chỉ là hai người. Giờ có cả bé Xuân thì cả Xuân và Ngọc phải suy nghĩ thật kĩ mọi việc trước khi làm, tất cả là vì con bé và vì hạnh phúc cho gia đình nhỏ của cả ba.

  • Ngọc đi đâu vậy? – Hùng và Dung cũng vừa kịp đến
  • Đi công chuyện
  • Tới nhà ba mẹ người yêu thì nói đại đi – Dung trêu
  • Thì ừ - Ngọc thật hết nói với Dung, có cần nói luôn vậy không
  • Vậy hai vợ chồng anh không được chào đón hả - Hùng ngồi xuống ánh mắt tà ý và lời nói trêu chọc. Anh và vợ của mình đang có ý đồ
  • Đâu có, hai người ngồi chơi đi

Ngọc chạy xuống bếp đem nước với trái cây lên cho ba mẹ và vợ chồng Hùng – Dung.

Ly cũng theo sau để giúp.

Mọi người trên nhà dường như đang có dự tính gì đó.

Còn ở một nơi khác có một người với rất nhiều âm mưu của mình.

Xuân vui cười nhìn tác phẩm vừa hoàn thành.

  • Mệt chết tôi rồi
  • Phương còn có My lo mà – Xuân không quan tâm, giờ thì hơi vô tình xíu

Phương tức thấy mồ luôn, nhờ thì nói chuyện nhẹ nhàng giờ vậy đó.

  • Anh thông cảm đi, người ta sắp làm chuyện hệ trọng mà – My lau mồ hôi cho Phương, cũng không quên an ủi anh
  • Anh nghe em, thôi mình ra ngoài cho người ta ngồi đó mà suy nghĩ tiếp
  • Thời gian không còn nhiều nữa nha – My và Phương cũng không quên nhắc nhở Xuân khi cả hai ra ngoài

Xuân chỉ cười, hai người ấy càng lúc càng tình.

Giờ đến lúc Xuân phải làm điều gì đó để Ngọc vui và hạnh phúc rồi. Nhất định phải để cô ấy nhớ mãi ngày hôm nay.

Ngọc thật không hiểu nỗi vì sao mà Dung và Hùng cứ kéo cô ở lại không cho cô đi sớm. Hai người bọn họ có gì mờ ám không biết, bé Xuân thì được Xuân đón qua nhà từ chiều lúc cô chưa đi làm về lận. Giờ cô mới được đi, trễ 15 phút luôn rồi, thiệt tình. Đi gặp người lớn mà như vậy thì không tốt, mất hình tượng. Đến trước nhà Xuân, Ngọc vẫn còn hồi hộp, không biết vì sao hôm nay cô hồi hộp đến lạ. Chắc là vì đến trễ nên thiếu tự tin, mà đâu phải lần đầu cô đến đây dùng cơm cùng gia đình của Xuân. Thế là lấy lại sự điềm tĩnh Ngọc nhấn chuông. Cánh cửa vừa mở ra Ngọc hết cả hồn sao mà tối đến vậy, chẳng lẽ cúp điện. Nhìn sang những nhà bên cạnh thì đèn vẫn sáng mà, vừa lấy điện thoại định gọi cho Xuân thì cô thấy ánh sáng từ đâu phát ra. Nghĩ là Xuân đang làm gì đó để dọa mình cô liền xông xáo đi vào để cho Xuân biết tay. Mà sao lúc này cô không nghĩ mình sẽ gặp nguy hiểm nhỉ.

  • 8 năm về trước cũng vào ngày này có một cô gái ngồi buồn ở một chiếc ghế đá của thảo cầm viên. Xuân đã nghĩ lớn rồi sao lại thích đến đây chơi, mon men làm quen thì biết em đang buồn. Rồi lợi dụng cơ hội để tiếp cận, để quan tâm để được em chú ý. Và rồi vô tình em cướp mất trái tim Xuân. Sao ngộ nhĩ, con người có một quả tim vậy mà hồn của nó cứ ở đâu ấy, còn phần xác chắc là đang đập để chúng ta yêu thương. Qua bao nhiêu chuyện Xuân mới biết tình yêu không phải dễ tìm và cũng không dễ mất đi nó chỉ chuyển từ ít sang nhiều mà thôi – Xuân đã bật cười lớn sau câu nói này trước màn hình ti vi

Ngọc cười đến phải bụm chặt miệng của mình. Ai đời lại đưa ra mấy triết lí giống Xuân. Nhưng có vậy thì mới là Xuân, chỉ làm theo những gì mình nghĩ không làm theo nhưng gì người ta nói.

  • Em nhìn sang bên tay trái đi

Nghe theo Xuân, Ngọc nhìn sang tay trái, có một cây bông hồng vàng.

  • Sao lại là một cây? – thắc mắc cầm nhánh hoa lên Ngọc hỏi vào màn hình
  • Vì tình yêu Xuân dành cho em chỉ một mình em mà thôi

Ngọc bật cười lần nữa, hay thật đến nỗi cô định hỏi gì cũng biết.

  • Tiếp nào giờ thì tay phải

Ngọc lại nhìn sang tay phải, một chiếc bánh kem hiện ra, chiếc bánh kem dâu đúng ý thích của cô.

  • Còn gì nữa không?
  • Còn chứ

Ngọc lắc đầu thua Xuân, sao mà hay thế biết luôn là cô sẽ nói như vậy.

  • Sẽ có một thiên thần nhỏ xuất hiện, em nhắm mắt lại đi, nghe Xuân đếm 1, 2, 3 mới được mở mắt ra nha

Ngọc cũng nghe theo nhắm mắt lại, đến tiếng đếm số 3 của Xuân thì Ngọc mở mắt, và đúng trước mặt cô là thiên thần thật.

  • Mẹ ơi – bé Xuân lúc lắc cái đầu trong bộ đầm màu trắng tinh khiết như một thiên thần, cô bé nhìn thật dễ thương và bừng sáng

Ngọc xúc động, cô ôm con vào lòng và nhìn về hướng màn hình.

  • Giờ thì em có gì muốn nói không?

Tiến đến gần màn hình ti vi cùng bé Xuân, Ngọc nghiêng nghiêng đầu nhìn Xuân trong đó đang cười rất tươi.

  • Em muốn thấy Xuân ngay bây giờ
  • Điều đó là hiển nhiên – một giọng nói phát ra phía sau lưng Ngọc

Mỉm cười Ngọc quay lại, đó là giọng của Xuân và tất nhiên không phải trong màn hình ti vi mà cô vừa xem.

Xuân đứng thẳng người cũng mỉm cười tươi như trong màn hình ti vi lúc nảy. Xuân tiến từng biết lại gần Ngọc và bé Xuân hơn.

Ngọc hồi hộp, giờ tim cô đập nhanh hơn bình thường. Cũng không biết là vì sao. Cô chăm chú nhìn Xuân, không biết Xuân sẽ làm gì.

  • Em có muốn mỗi sáng thức dậy đều thấy Xuân không? Còn Xuân thì luôn muốn nhìn thấy hai mẹ con của em vào những lúc sáng thức dậy. Em có muốn chờ một người và có một người chờ vào mỗi tối không? Còn Xuân thì muốn mỗi tối khi về nhà được nhìn thấy cả hai mẹ con, hay là cùng con chờ em về. Em có muốn ôm ai đó để ngủ không, còn Xuân thì luôn muốn ôm cả hai mẹ con khi ngủ. Khi đó giấc ngủ của Xuân ngon hơn rất nhiều và Xuân vẫn sẽ cười trong giấc mơ vì hạnh phúc

Những giọt nước mắt của Ngọc rơi mà cứ như những dòng suối trong, nó phản chiếu ánh sáng với ánh đèn mập mờ mà Xuân đã làm ra. Không gian này không rộng lớn, cũng không lãng mạn hay sang trọng nhưng lại rất chân thật. Không gian này đây dường như chỉ có ba người, chỉ có một gia đình nhỏ tồn tại, dù Ngọc biết vẫn còn người trong này. Xuân làm cô xúc động, làm cô hạnh phúc.

Xuân biết người yêu của mình đang xúc động và hạnh phúc. Cô ấy đang cười dù có nước mắt rơi nhưng đó là những giọt nước mắt hạnh phúc.

  • Em có muốn cùng Xuân đi đến cuối cuộc đời không, có muốn cùng Xuân nắm tay con dìu nó qua những sóng gió hay không. Còn Xuân thì rất muốn, làm vợ Xuân nha em, làm người giữ tiền lương của Xuân, làm người
  • Em muốn làm quản lý của Xuân – Ngọc đã chặn Xuân lại bằng một nụ hôn trên môi. Cô trở nên chủ động từ khi nào thế, chắc là từ lúc Xuân quay trở lại, từ lúc cô quyết định giữ lấy Xuân vì cô đã yêu Xuân quá nhiều

Xuân đáp trả, kéo cho Ngọc gần sát mình Xuân kéo dài nụ hôn hơn. Nụ hôn ngọt ngào quá đổi, nó làm trái tim Xuân ấm áp, Xuân cũng đã rơi nước mắt.

  • Vậy là em đồng ý rồi nha – kéo Ngọc ra, Xuân nhìn sâu vào đôi mắt của cô

Ngọc gật đầu.

Còn gì mà chờ đợi, đèn bật mở Xuân ôm Ngọc lên nhấc bỏng khỏi mặt đất rồi bắt đầu quay. Xuân đã tập cả buổi với Phương, có điều Phương hơi nặng. Nhưng Phương, Xuân còn làm được thì Ngọc, Xuân dư sức.

  • Xuân yêu em, yêu em, yêu con nữa – Xuân cúi xuống hôn lên trán của bé Xuân, rồi lại quay sang hôn môi Ngọc một lần nữa

Ngọc chỉ còn biết ôm chặt lấy Xuân, có ngã cũng không sao vì cô biết sau này trên đoạn đường của mình đã có Xuân. Có ngã thì cũng sẽ có Xuân bên cạnh và cô tin rằng Xuân sẽ không để cô phải ngã một mình.

Tiếng vỗ tay vang vọng khắp phòng, có ba mẹ của Xuân, ba mẹ của Ngọc. Nhân, Ly, Hùng, Dung, Hạnh, Phụng và Huyền Linh và hình như thiếu mất hai người.

  • Em mình cũng làm đám cưới đi – Phương và My sau khi chứng kiến niềm hạnh phúc của Xuân và Ngọc thì cũng lẳng lặng ra ngoài
  • Anh nghĩ sao vậy? – lại nữa rồi, không có thành ý, My quay đầu sang chỗ khác, ít ra cũng phải như Xuân chứ
  • Thì nghĩ em là vợ anh – Phương nói mà tỉnh bơ, anh cứ để mặt mình đối diện với mặt của My
  • Ai là vợ anh – My vụt chạy
  • Em - Phương liền đuổi theo My, cứ đứng trước mặt cô mà nói “làm vợ anh nha” cứ nói suốt như vậy.

My không hề dừng lại, né tránh Phương nhưng thật ra cô đang cười đấy, đang vui đấy và đang hạnh phúc đấy.

  • Con mau chào đời đi, để còn ăn đám cưới của dì con nha – sờ vào bụng vợ Nhân vừa cười vừa nói

Ly hơi ngượng khi có nhiều người mà Nhân lại làm vậy, mà chắc mọi người hiểu. Hạnh phúc thì cũng nên cùng mọi người chia sẽ.

Hùng một bên ôm Dung, một bên ôm Huân. Anh cũng có một gia đình hạnh phúc đó chứ.

Phụng ôm lấy Hạnh, cô cũng hi vọng mình và Hạnh sẽ mãi hạnh phúc. Cho dù đường đời chông gai nhưng tin chắc chỉ cần có niềm tin và lòng yêu thương thì sẽ vượt qua tất cả. Hạnh cũng vậy, đây là hạnh phúc với cô.

Còn Huyền Linh cô cười tươi lắm, cô vui cho họ cho những người cuối cùng cũng có hạnh phúc của riêng mình. Cô thì cũng đang hạnh phúc khi chính mình sống được và không phải làm phiền ai. Tình yêu thôi thì cứ chờ, chờ vậy. Còn có hay không còn tùy vào vận số, tất nhiên cô không phải người ngồi yên để bị sắp đặt. Cô cũng đã có kế hoạch của mình.

Kế hoạch ai cũng có kế hoạch riêng nhưng tin chắc ai cũng muốn mục đích cuối cùng đó là “hạnh phúc”.

Nhận được rất nhiều lời chúc phúc của mọi người Xuân và Ngọc vui trông thấy.

Bé Xuân cũng vui lắm bây giờ con bé có cả hai người mẹ để yêu thương và lại rất thương mình.

  • Xuân không mơ đúng không em?
  • Đau không?
  • Đau – tiếng đau nhẹ nhàng kèm theo là một nụ hôn ngọt ngào
  • Cảm ơn Xuân
  • Vì điều gì?
  • Vì tất cả
  • Cảm ơn em
  • Vì điều gì
  • Vì tất cả

Nụ cười, ánh mắt và nụ hôn lại một lần nữa trao nhau.

  • Con cũng muốn được ôm
  • Lên đây nào – Xuân liền bé con bé lên

Ngọc mỉm cười ngã đầu lên vai Xuân, còn tay thì đang vuốt tóc con.

Xuân đã tập để tay phải của mình hoạt động bình thường, cũng chỉ để bảo vệ hai mẹ con họ, bảo vệ hạnh phúc của Xuân. Ôm cả hai mà cảm giác trong lòng Xuân thì hạnh phúc rất nhiều.

Hạnh phúc đang mỉm cười đấy.

  • Xuân yêu em
  • Em yêu Xuân
  • Con yêu hai người
  • Hai người cũng yêu con

Tiếng cười lại vang vọng, những chiếc hôn trân trọng, nồng ấm lại trao nhau.

Và tình yêu sẽ chấp cánh tương lai cho gia đình nhỏ của họ.

THE END

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: