CHƯƠNG 35
Hôm nay Xuân được đưa về nhà, mọi người nhất là Ngọc và ba mẹ Xuân thấy đỡ vất vả hơn. Vì ở trong viện thì phải chạy qua chạy lại, mà cứ vào trong đó thì người khỏe cũng thành bệnh.
- Đây là phòng của Xuân – bé Xuân nắm tay kéo Xuân vào trong phòng
Xuân nhìn xung quanh, cũng quen nhưng sao không nhớ nỗi.
- Xuân coi hình nha, con lấy cho
- Hình gì vậy con? – Xuân rất thích cô bé này, đáng yêu và nhanh nhẹn
- Nè Xuân, hình của mẹ của con và của Xuân đó – bé Xuân thích thú lật từng tấm, từng tấm rồi tả lại lúc đó như thế nào với Xuân
Nhìn con bé thích thú mà nhắc đến những tấm hình và kỉ niệm có cả mình trong đó Xuân có cảm giác mình cũng đang rất vui, và ngày ấy chắc cũng vui lắm.
- Hai người ra ăn cơm nè – Ngọc vào phòng gọi hai người một lớn một nhỏ đang cười đùa vui vẻ, còn cô thì phải đổ cả mồ hôi ở trong bếp. Thế mà cô lại thấy vui
- Mẹ ơi con ra trước đây, đói quá – con bé nhanh như sóc mới đó đã chạy ra ngoài
- Xuân cũng ra luôn đi
Xuân vẫn ngồi im, có gì đó lạ.
- Sao Ngọc lại cực vì tôi như vậy?
Câu hỏi ấy đã được hỏi bao nhiêu lần, Ngọc cũng không nhớ mà đếm nữa.
- Vì em yêu Xuân
- Kể cả giờ Xuân chỉ là một đứa trẻ to xác thôi sao – đứng lên Xuân đối diện với Ngọc, nhìn cô, Xuân thấy thương lắm. Không nhớ rõ nhưng Xuân không phải không cảm nhận được
- Xuân – những lời này rất giống cách nói chuyện của Xuân
Xuân mỉm cười kéo Ngọc về phía mình và ôm lấy cô.
- Xuân nhớ ra rồi sao?
- Không
- Nhưng sao Xuân
Lại ôm lấy Ngọc khi cô ấy đẩy mình ra, Xuân nghĩ vì cô ấy bất ngờ trước câu trả lời của mình nên mới như vậy.
- Không biết, Xuân chỉ biết gần em Xuân có cảm giác rất lạ, rất đặc biệt. Em rất quen thuộc với Xuân, có lẽ Xuân cũng đã bị em làm rung động dù là không nhớ rõ mọi chuyện
- Vậy là ai chăm sóc Xuân thì Xuân sẽ yêu hả, đáng ghét – Ngọc giận lên, Xuân giống có ý như cô vừa nói rồi con gì
- Không có đâu, chỉ với em thôi. Ly cũng chăm sóc Xuân đó, Dung cũng vậy mà. Nhưng mà chỉ có em là thay đồ cho Xuân thôi – Xuân cũng thành thật nói, Xuân đâu biết những gì mình nói đang làm Ngọc dở khóc dở cười
- Không nói chuyện với Xuân nữa – Ngọc bỏ đi ra ngoài, từ lúc Xuân tỉnh dậy và mất trí, thần thái cứ như một đứa trẻ lớn xác thì cái gì cũng nói được hết. Thay đồ, chuyện đó cũng nói nữa sao
Xuân khó hiểu, sao kì vậy Xuân đâu có nói gì sai đâu.
- Con làm gì mà Ngọc nó giận vậy – bà Huỳnh hỏi ngay Xuân khi thấy Ngọc cứ dọn dẹp đâu đó mà không xuống ăn cơm. Chỉ mời hai ông bà thôi, chẳng lẽ cô không đói. Không thể nào, do đó bà tin chắc chỉ có mình mới có đủ khả năng làm cho Ngọc như vậy
- Con đâu có – Xuân giải thích, thật tình Xuân cũng không biết mình sai điều gì mà Ngọc lại như vậy
Nghe mẹ hỏi mà Xuân oan hết sức, Xuân có làm gì đâu.
- Không có mà nó bỏ lên nhà trên dọn dẹp rồi, người ta chưa có ăn tối đó. Cứ lo cho con sớm muộn gì cũng bệnh cho coi – ba Xuân nhăn mặt
- Vậy là sao – Xuân lại khó hiểu, thật là Xuân dạo này có chút chậm hiểu thật
- Nghĩa là từ trưa đến giờ người ta chưa có ăn gì chứ sao
- Sao mẹ biết
Bà Huỳnh muốn té ngửa, sao con bà kì vậy. Cứ hỏi mấy câu không đâu, thường khi là sẽ sốt sắn mà lo cho con nhà người ta, còn giờ thì lại hỏi ngốc nghếch.
- Con đó, biết khi nào mới tỉnh ra – ông Huỳnh lắc đầu
- Con tỉnh rồi, con có cảm giác ba với mẹ là ba mẹ ruột của con rồi
- Vậy hả, vậy con có cảm giác với Ngọc không – bà Huỳnh liền hỏi
- Dạ có
- Cảm giác gì
- Cô ấy yêu con
- Còn con
- Không biết – Xuân lắc đầu, sao Xuân bị hỏi nhiều vậy, muốn choáng luôn rồi
Ông bà Huỳnh nhìn nhau, con của ông bà có khi nào mất tình yêu vì trở nên thế này không. Mà chắc là không đâu vì Ngọc vẫn còn đang rất kiên cường, và nhất định không rời bỏ Xuân.
Xuân nhìn dáng Ngọc dọn dẹp mà thấy thương thương. Liền mon men đến gần.
- Để Xuân làm cho
- Xuân đi ăn cơm đi – Ngọc không cho Xuân đụng vào
- Hai người sẽ nhanh hơn – Xuân lấy miếng vải khác và lau giống Ngọc
Ngọc không cản nữa, mà lại đứng đó nhìn Xuân.
Xuân hì hục lau, sao lau nhà dọn dẹp mệt vậy ta.
- Sao thế? – Xuân hỏi khi Ngọc cứ nhìn mình. Lạ thật Xuân thường thấy Ngọc nhìn mình lắm nha, có khi vừa ngủ dậy thấy cô ấy nhìn mà Xuân phải nhắm mắt ngủ tiếp vì ngại luôn
- Mồ hôi đây này – nhẹ nhàng Ngọc lau mồ hôi trên tráng giúp Xuân
Xuân để yên và đứng như tượng, không biết nghĩ gì đó tự dưng Xuân lại nắm lấy tay Ngọc.
- Xuân sao vậy – Ngọc cảm giác tay Xuân rất lạnh, không biết Xuân có bị gì không
- Xuân – Xuân cố gắng nói điều gì đó
- Xuân ơi, Xuân ơi, tỉnh dậy – Ngọc hốt hoảng, Xuân chưa nói được gì ngoài tên của mình thì đã ngất
Ông bà Huỳnh ở phía sau chạy lên rồi cùng Ngọc đưa Xuân vào phòng.
Ngọc lo đến luýnh huýnh tay chân, cô liền gọi cho bác sĩ Khánh.
Sau khi nghe bác sĩ Khánh hướng dẫn thì mọi người liền làm theo.
- Con đừng có lo quá, nó chỉ bị cảm thôi – bà Huỳnh vỗ vai Ngọc như trấn an cô
- Lúc nảy con đừng cho Xuân làm – Ngọc úp mặt vào lòng bàn tay của mình, cố đang tự trách bản thân
- Không phải đâu, sức nó còn làm tới cái gì nữa mà – bà Huỳnh thấy thương Ngọc quá, yêu nhau mà cứ như thế này thừ hỏi làm sao cô không buồn
- Dạ
- Thôi con đưa con bé về ngủ đi, để anh chị bên nhà lo, cứ để Xuân cho bác
- Con, hai bác cho con ở lại – nắm tay bà Huỳnh, Ngọc ngại ngần đề nghị
- Biết ngay mà, nhưng con phải giữ sức chứ
Không phải ông bà Huỳnh khó khăn mà chỉ vì hai người lo cho sức khỏe của hai mẹ con Ngọc.
Cả ba người nhìn bé Xuân mà ngơ ngác, con bé thoát lên nằm với Xuân mất rồi.
- Không được đâu con, Xuân đang bệnh con sẽ bị lây đó – ông Huỳnh liền ngăn, ông còn định leo lên ẳm con bé xuống
- Thôi con ngủ với Xuân – thế là con bé ôm ngang bụng của Xuân, còn đầu thì dụi vào vai của Xuân
Thế đấy, biết giải quyết sao giờ.
- Coi nó kìa, đáng yêu quá đi mất. Con cũng ngủ đi – bà Huỳnh cười nhìn thiên thần nhỏ đang ngủ mà mặt trông yêu hết sức
- Con được ở lại sao?
- Khờ quá, chúng ta chỉ lo cho sức khỏe của hai đứa thôi – xoa đầu Ngọc bà Huỳnh cười bảo
- Dạ
- Thôi ngủ đi con, mà nhớ gọi cho anh chị - ông Huỳnh nhắc rồi ra khỏi phòng
- Dạ con biết rồi, hai bác ngủ ngon
Hai người mỉm cười với Ngọc và về phòng. Mong lắm một ngày Ngọc có thể gọi hai người lớn tuổi này hai tiếng ba và mẹ.
Theo lời của ba mẹ Xuân và việc mình cần làm Ngọc gọi về nhà. Cứ ngỡ ba và mẹ sẽ nhắc nhở nhiều lắm, nhưng cô chỉ nghe có mấy từ “Ừ, con ngủ ngon”. Không ngờ họ lại dễ chấp nhận như vậy.
Không nghĩ nhiều, cô thay đồ. Trong tủ đồ có cả đồ của ba người. Cúi xuống hôn lên trán hai người tên Xuân đang say ngủ, Ngọc cũng nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh.
Xuân giờ chắc rằng rất hạnh phúc, hai bên là hai thiên thần. Một lớn một nhỏ của mình, lại đang ôm lấy mình. Lợi dụng quá đi thôi.
Trở mình Xuân từ từ mở mắt, sao Xuân cứ bị đơ đơ sao ấy. Thì ra là có hai người đang ôm cứng ngắt như vậy. Lấy hai tay một tay choàng một người, Xuân mỉm cười. Sao mà hai mẹ con nhà này đáng yêu thế không biết. Nhưng hình như tay phải của Xuân lại dở chứng, mấy hôm nay nó rất tốt. Vậy mà, không được rồi Xuân phải cố gắng tập luyện hơn. Cũng không phải hoàn toàn Xuân không nhớ ra, chỉ là lúc nhớ lúc không, làm sao Xuân không nhớ Ngọc nhưng cái đầu nó cứ nhức. Xuân muốn mau chóng hồi phục, Xuân không thể làm khổ Ngọc hơn nữa, cô ấy đã vì Xuân mà làm quá nhiều việc. Bên cạnh chăm sóc cho Xuân là không hề than vãn, Xuân phải mang đến hạnh phúc cho cô ấy chứ không phải như thế này.
Ngọc lại rút đầu vào người của Xuân, cô thích ôm Xuân để ngủ, nó an toàn và làm cô ngon giấc. Hạnh phúc là khi được ôm người mình yêu thương, chỉ để ngủ mà thôi.
Mấy ngày sau đó, Ngọc vẫn thường đến thăm Xuân. Đáng lẽ hôm nay cô ấy sẽ cùng gia đình đi Nha Trang nhưng vì Xuân nên ở lại không đi. Bé Xuân cũng vậy không có mẹ nó đi thì nó sẽ không đi đâu.
- Xuân ơi, con đây này – con bé ngoắc ngoắc tay khi thấy Xuân
Xuân liền đi lại hướng của con, nó thật là dễ thương.
- Bé Xuân dễ thương quá ta, con có ngoan không
- Dạ ngoan chứ, cô giáo của con kìa – bé Xuân liền chạy lại hướng cô giáo
Xuân cũng đi theo, lại hỏi xem con bé học như thế nào.
- Chào cô
- Chào chị, chị đến đón bé Xuân? – cô giáo niềm nỡ tiếp lời của Xuân
- Vâng, nhưng để nó chơi với bạn chút nữa cũng được – ngồi xuống cạnh cô giáo Xuân đáp lời
- Ngọc Xuân nói chị là người thứ hai mà mẹ con bé chỉ cần nhìn thôi cũng có thể cười ngoài con bé – cô giáo mỉm cười khi nói về điều này
- Nó nói vậy sao – Xuân khá bất ngờ, nhìn về hướng con bé và cười
- Tôi không có ý gì đâu
- Không sao, chúng tôi chỉ cần con bé sống trong môi trường được tôn trọng và giáo dục tốt
- Chị cứ yên tâm, xã hội ngày một phát triển. Con người cũng cần dũng cảm là chính mình
- Cảm ơn cô giáo
Cô giáo cười với Xuân, cô cũng yêu, cô cũng biết cảm giác buồn vui đau khổ hay hạnh phúc là như thế nào. Tình yêu thì không phân biệt gì cả, chồng cô cũng từng nói vậy. Anh thường tham gia các hoạt động xã hội, thường tiếp xúc với những người trong cộng đồng LGBT (cộng đồng người đồng tính, song tính và chuyển giới). Anh nói họ cũng như chúng ta, có tốt xấu, sống và làm việc như chúng ta và yêu như chúng ta. Anh còn nói họ bình thường không có gì lạ cả.
Nhận thức, vẫn là ở nhận thức.
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)