CHƯƠNG 32
Hai người gọi nước cho mình, tuy chỉ mới gặp hai lần nhưng như vậy cũng xem như có duyên.
Phương cười, cậu nhóc này thú vị.
Phương nhướng mày, tên nhóc này dám trêu anh.
Minh cũng cười, đâu phải ai cậu cũng nói như vậy. Cũng tùy người, và Phương khiến cậu có thể làm điều đó.
Mỉm cười hạnh phúc, Minh nắm lấy tay cô gái đặt lên bàn.
Hai người họ tình nhỉ, làm Phương ghen tị thật đấy, nhưng cũng vui. Mấy ai có được hạnh phúc, chỉ mong cả hai người bạn trẻ này sẽ có được điều đó. Phương cũng chúc phúc cho họ.
Hạnh phúc, định nghĩa thế nào. Chắc là đa nghĩa lắm. Hạnh phúc có khi tự tìm đến mình và có khi chính mình phải đi tìm. Có người gần cả đời người mới tìm được hạnh phúc, nhưng cũng có người chưa biết được hạnh phúc của mình là gì thì đã từ bỏ cõi trần. Thôi thì là do mỗi người, chỉ mong hạnh phúc đều đến với tất cả, dù người đó là ai. Giàu, nghèo, khuyết tật hay nguyên vẹn và cho dù là ở giới tính nào đây chăng nữa. Vì mỗi người đều có quyền và nghĩa vụ như nhau, cùng sống và làm việc. Nhất là ai cũng có quyền có được hạnh phúc.
Thế Ngọc và Xuân đã có hạnh phúc chưa, theo họ thì đã có rồi đấy chứ. Hạnh phúc khi có ba mẹ, có anh chị em, có bạn bè, có công việc, được sống là chính mình, có một thiên thần nhỏ và yêu nhau. Dù giờ đây một người thì đang cố gắng chống chọi với tử thần còn một người thì chờ đợi. Nhưng ít ra hai người vẫn thấy nhau, và vẫn dành cho nhau tình cảm chân thành nhất.
Hôm nay như mọi ngày Ngọc đón con về nhà, tắm cho con, cho con ăn, dạy con học rồi lại chuẩn bị để vào bệnh viện.
Ngọc cũng cười với ba mẹ mình, đây là những câu quen thuộc hằng ngày mà ba và mẹ dành cho cô trước khi cô vào viện với Xuân.
Con bé cười nghe lời bà, nhưng lại nhớ ra gì đó con bé lại kéo tay Ngọc lần nữa.
Quay lại nhìn con, Ngọc chưa kịp nói gì thêm thì nó đã chạy vào nhà ngồi xem phim với ông ngoại.
Ngọc vừa đi được không bao lâu thì ông bà Thành lại nhận được cuộc gọi.
Tay cầm của điện thoại như muốn rơi khỏi tay của bà Thành.
Bà Thành lặng nhìn chồng và cháu hồi lâu, rồi nhìn ra phía cổng nơi con gái bà vừa chạy qua không bao lâu.
Không biết cuộc gọi đó là gì mà thái độ của bà Thành lại như vậy, nhưng dù là gì thì Ngọc cũng đã đến nơi. Vừa đến gần cửa thì Ngọc đã thấy ba mẹ của Xuân đứng chờ, chắc là Xuân đang được bác sĩ khám.
Ngọc cũng thấy họ khá lạ nhưng không tiện hỏi.
Chưa kịp bước vào thì Ngọc đã nghe ai đó gọi mình, quay lại nhìn thì cô mới biết đó là Dung.
Ngọc khó hiểu, gì mà cứ gọi tên cô mãi vậy chứ.
Nhìn mọi người và lần lượt nhận được từng cái gật đầu thầy Khánh quyết định nói, giờ thầy không nói thì Ngọc cũng biết, thôi thì cứ để cô ấy chấp nhận sự thật.
Bất ngờ quá đổi, Xuân tỉnh rồi điều cô chờ đợi cũng đã đến.
Không đợi mọi người trả lời Ngọc liền chạy vào trong phòng.
Còn bên ngoài từ ba mẹ Xuân, thầy Khánh cho đến vợ chồng Hùng và Dùng đều im lặng.
Lại là những cái gật đầu trong im lặng.
Xuân ngồi đó im lặng, trong phòng có cửa sổ nên Xuân có thể nhìn thấy bên ngoài. Không hiểu sao toàn thân của Xuân rất đau, rất mệt mỏi gần như không có chút sức lực nào.
Ngọc lao đến ôm chầm lấy Xuân, cô sợ lắm sợ sẽ không có ngày này nhưng trời không phụ lòng người cuối cùng Xuân cũng đã tỉnh.
“cô là ai”, Ngọc có nghe nhầm không, là Xuân hỏi cô, là giọng của Xuân. Cô không thể lầm là giọng của Xuân, là Xuân.
Vẫn là cái nắm tay này, vẫn là bàn tay của Xuân, bàn tay người yêu của cô. Nhưng sao nó lại có gì đó không được như ngày nào, lạnh. Lạnh từ thời tiết hay từ hơi ấm cơ thể người, hay vì cảm xúc dành cho nhau. Nhưng cô biết không phải Xuân lạnh nhạt với mình mà là lí trí và con tim của Xuân vẫn chưa nhận ra mình.
Lắc đầu, Xuân chỉ có thể làm vậy.
Ngọc cố nén cảm xúc trong lòng một lần nữa. Ba từ “cô là ai” của Xuân đang làm trái tim của cô đau, nó đang khóc.
Nhìn hai người lớn tuổi vừa bước vào Xuân có ấn tượng đấy nhưng mà hình như cũng không nhớ. Cô gái trước mặt Xuân rất quen nhưng thật lòng Xuân không nhớ nỗi.
Xuân nghe lời nằm xuống theo ý của Ngọc.
Khóc, Ngọc đã khóc rất nhiều. Nhưng cô luôn không cho ai thấy và biết, cô chỉ khóc thầm trong đêm. Dần nước mắt cũng không còn nhiều để mà cho cô rơi nữa, thế mà cô vẫn khóc khi bên cạnh Xuân.
Nhưng như vậy cũng có nghĩa là, cô là người đầu tiên mà Xuân nhìn thấy khi tỉnh lại.
Giờ đây trông Xuân cứ như một đứa trẻ to xác. Sợ hãi, cần che chở và bảo vệ, lại rất nghe lời. Cả lời lẽ lúc nói chuyện cũng rất khác so với Xuân trước đây.
Ngọc cũng mỉm cười và không cầm lòng, cô mặc kệ Xuân sẽ nghĩ mình thế nào, mọi người có ở đây. Cô cuối xuống và hôn lên trán của Xuân như ngày nào Xuân vẫn thường làm với cô. Không chịu đựng được nữa cô liền chạy ra khỏi căn phòng ấy, căn phòng có người cô yêu. Cô bị tổn thương, dù biết là không phải lỗi của Xuân.
Dung cũng không đuổi theo, thì cho Ngọc không gian. Có cô đôi khi Ngọc không suy nghĩ được.
Hai người lớn chỉ nói có vậy rồi lại nhìn con mình, ông bà tin sớm muộn gì Xuân cũng nhớ lại. Vì bác sĩ Khánh có nói đó chỉ là tình trạng tạm thời. Nhưng Ngọc thì chưa biết nên mới như vậy, cứ để hai đứa nó ở cùng nhau. Tình yêu của chúng sâu đậm như vậy thì chắc rằng nhất định vượt qua tất cả thử thách.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)