CHƯƠNG 16
Quan sát thật kĩ từ nảy cho đến giờ Hoàng Hải quyết định bỏ đi, Xuân đã không hù dọa hắn. Xung quanh có cốm, hắn chỉ cần lộ diện thì bị tóm ngay. Chẳng phải người đang yêu Huyền Linh làm trong ngành cảnh sát hay sao, chỉ cần Huyền Linh và Xuân cùng hợp tác thì xem như hắn phải kết thúc tất cả từ đây. Vã lại giờ đây chuyện này cũng không làm hắn bận tâm nhiều nữa. Hình ảnh hạnh phúc cứ như là một gia đình lúc nảy của ba người họ làm hắn ghen tị, căm tức. Chờ có kết quả thì hắn sẽ có kế hoạch mới.
- Huyền Linh để em làm chuyện này đi
Mỉm cười, Linh nắm tay Nhung.
- Không cần đâu, cảm ơn vì em đã bảo vệ Linh
- Nếu hôm đó em không nghe được cuộc trò chuyện giữa hai người thì Linh không cho em biết luôn đúng không – Nhung giận lắm, cô yêu Linh cô không thể để Linh gặp chuyện
- Thôi, em về nghỉ ngơi đi – Linh buông tay Nhung ra tự đẩy xe về phòng. Cô không muốn để Nhung hi vọng, sau cái chết của Tiểu Hoa, cô đã không còn tâm trí nào để nghĩ đến người khác. Cô sống là vì ba mẹ và vì bản thân
Nhung không hiểu vì sao Linh cứ trốn tránh mình. Quen Linh cũng hơn 2 năm, cô yêu con người nghị lực luôn cố gắng để sống. Tuy tàn nhưng không phế của Linh, cô không cần biết quá khứ Linh đã làm những gì cô chỉ biết mình yêu Linh.
- Em yêu Linh, em xin Linh đừng chôn chặt trái tim của mình, cũng đừng từ chối hay trốn tránh em nữa được không – đứng chặn trước xe lăn của Linh, Nhung ôm chặt lấy cô
Linh nhắm mắt để tâm mình vững hơn một chút.
- Em là một cảnh sát đúng không Nhung?
Sao Linh lại hỏi Nhung như vậy, Linh bình tĩnh đến mức làm Nhung sợ.
- Em bắt những kẻ phạm tội khi chính người đó gây ra hoặc là người đứng phía sau chủ mưu. Vậy em có bắt kẻ không làm gì hết nhưng vẫn gây chết người không
Nhung lại thêm khó hiểu trước lời nói của Linh. Cô buông Linh ra và đứng lên đối diện với cô ấy.
Linh biết Nhung đang rất thắc mắc, cô cười.
- Kẻ đó đáng chết hơn. Một lời nói khiến người khác phải mất mạng
- Linh nói gì em không hiểu – ngồi xuống cạnh xe lăn của Linh, Nhung muốn biết Linh định nói gì với mình
Linh không trả lời trực tiếp, cô thở thật sâu và nói thật chậm rãi.
- Có một cô gái tên Tiểu Hoa, cô ấy yêu một người trong đồng môn tên Vĩnh Xuân. Cả hai cùng là con gái, là trẻ mồ côi cô ấy không bị gia đình phản đối và tất nhiên cũng không được gia đình chấp nhận. Cô ấy được sư phụ cưu mang và xem như con. Và sư phụ cũng không gây khó dễ cho cô ấy. Chỉ là Vĩnh Xuân không yêu cô ấy. Có một người tên Hoàng Hải rất yêu Tiểu Hoa, mọi mâu thuẫn giữa Vĩnh Xuân và Hoàng Hải bắt đầu cũng từ đó. Vĩnh Xuân rất được lòng sư phụ và các người trong đồng môn nên được sư phụ giao cho chức trách lãnh đạo một công ty vệ sĩ, nhưng Vĩnh Xuân đã từ chối. Vĩnh Xuân đạt được rất nhiều thứ kể cả trái tim của Tiểu Hoa. Hoàng Hải đã thù hận từ lúc đó. Tiểu Hoa biết mình và Vĩnh Xuân là không thể, khi Xuân chỉ xem cô là em gái. Cô quyết định không làm khó Xuân nữa và từ bỏ để Xuân và Hải không phải thêm hằn thù với nhau. Cô đã chọn người khác, người đó cũng là nữ. Hai người đến với nhau bằng tình yêu rất đẹp, nhưng tiếc thay con người đó đã vô tâm không chịu hiểu cảm nhận của Tiểu Hoa, chỉ biết nghĩ đến mình. Để rồi chỉ một câu nói đã hại chết Tiểu Hoa – Huyền Linh lặng lẽ rơi nước mắt khi đang kể lại một câu chuyện mà chính cô cũng muốn quên đi, nhưng lương tâm thì không cho phép. Bao lâu rồi mà đối với cô chuyện chỉ như mới hôm qua, nó làm cô ray rứt, nhớ thương. Cô không tài nào có thể quên được hình ảnh cô gái tươi trẻ hồn nhiên ngày nào mà cô yêu
Nhung lặng im chăm chú lắng nghe, không phải tự nhiên mà Linh lại kể chuyện cho cô nghe, có phải có gì đó rất quan trọng trong câu chuyện này liên quan đến Linh.
- “Đủ rồi, chúng ta cũng nên chia tay đi
- Sao lại như vậy, đủ rồi là sao – Tiểu Hoa nắm chặt lấy tay của Linh
Linh vô tình gạt phắt tay của Tiểu Hoa ra.
- Tôi vẫn không là đàn ông, cô cũng đừng trông chờ gì ở tôi. Chẳng phải Hoàng Hải đã nói cô nên tránh xe tôi hay sao – Linh biết bản thân mình không hề muốn chuyện này xảy ra, và những câu nói ấy cũng chưa từng nghĩ sẽ nói với Tiểu Hoa
- Linh nói gì vậy? – Tiểu Hoa không biết chuyện gì, sao lại có Hoàng Hải. Chẳng lẽ hắn đã nói chuyện ấy với Linh, sao lại thế. Hắn tàn nhẫn với cô vậy sao
- Chẳng phải hai người đã, đã – Linh bóp chặt tay, ánh mắt long lên vì tức giận
- Em – Tiểu Hoa ôm chặt lấy đầu mình, cô biết phải nói sao với Linh. Cô không hề muốn chuyện đó xảy ra. Đó cũng như đang phản bội Linh và phản bội tình yêu của hai người. Nhưng mà cô không thể chống chọi lại trước sức mạnh của Hoàng Hải
Cố gắng lắm, trả giá nhiều lắm Linh mới có thể đường hoàng cùng Tiểu Hoa đến với nhau. Ngay cả việc đồng ý lên giường với một thằng con trai xa lạ để tả lại cảm giác với ba mẹ mình cô cũng làm. Cô không hiểu nổi sao họ lại có thể đối xử như vậy với cô. Cô không ghét đàn ông cô chỉ không thích họ, cô thích phụ nữ vậy là sai sao. Vậy là có tội hay sao, làm sao cô có thể chấp nhận việc Tiểu Hoa phản bội mình như vậy được.
- Linh nói gì đi
- Em có biết Linh đã phải trả giá đắt thế nào không, Linh tin em nhưng gia đình của Linh thì sao hả Hoa
Tiểu Hoa không biết làm gì ngoài khóc và giữ lấy tay của Linh. Cô biết những gì mà Linh đã trãi qua kinh khủng thế nào.
Linh không muốn la mắng gì nữa, cô ôm Tiểu Hoa thật chặt trong vòng tay mình. Cô chấp nhận tât cả, chỉ cần Tiểu Hoa bên cạnh. Một lần rồi thì cô cũng có thể vượt qua lần thứ hai.
- Em yêu Linh – Tiểu Hoa đau khổ cố gắng giữ lấy tay Linh, cô đã yêu Linh bằng tình yêu mà mình đã dành cho Xuân và hơn cả thế. Nói đúng hơn thì Xuân đã chỉ là kỉ niệm, trong tim cô chỉ có Linh mà thôi. Linh quá tốt và quá yêu cô, cô cũng đã đáp lại, và cô biết mình cũng yêu Linh rất nhiều
Linh biết mình còn phải đối mặt với điều gì, đứng đối diện với ba mẹ mà Linh chỉ có thể im lặng mà đợi những lời tra khảo.
Những bức ảnh trước mặt đâp vào mắt Linh như những nhát dao vô hình đang cứa từng nhát vào tim của cô.
- Con tin cô ấy
- Mày tin điều gì từ nó nữa, sờ sờ trước mặt như thế này – ba của Linh tức giận vứt tất cả hình vào mặt của Linh. Việc Linh đồng tính đã là một nhục nhã mà ông ta nghĩ, ông ta kêu Linh lên giường với người đó chẳng qua là muốn Linh có thai rồi lấy luôn. Nhưng thật không ngờ Linh đã tính trước ông
- Linh, hay là con chỉ có cảm giác nhất thời thôi – mẹ của Linh khổ sở ôm lấy cô
Linh vô hồn không nói gì, ba mẹ nào mà chẳng thương con. Ba mẹ của cô cũng vậy nhưng sao tình yêu của họ dành cho cô khác nhiều so với những bậc làm cha làm mẹ khác, cô có đồng tính thì cũng là con của họ cơ mà.
- Ba mẹ là người sinh con ra và nuôi con khôn lớn, con không báo đáp được ơn sinh thành dưỡng dục là bất hiếu. Nhưng con cũng có quyền được hạnh phúc. Nếu ba mẹ nghĩ những vật chất và tình cảm của con dành cho hai người là chưa đủ thì con đành mang tội – Linh cúi lại cả hai, bao năm làm việc cô đã chu toàn một cách tốt nhất cho ba mẹ mình, cô không muốn ba mẹ khổ. Làm gì cũng nghĩ đến họ chỉ là yêu thì không thể theo ý họ được
- Mày nói cái gì vậy, không nói nhiều nữa. Bỏ con nhỏ đó quay về nhà và lấy chồng, tao nhắm cho mày một thằng cũng tốt. Cho mày ăn học thành tài không phải là báo hiếu tao bằng cách này – ba của Linh quả quyết
- Vậy bắt ép con mình ngủ với người khác là đúng sao?
- Mày im đi – ba của Linh lạnh lùng tát vào mặt Linh
- Ông làm gì vậy – mẹ của Linh kéo chồng ra vội vã xoa mặt con mình
Linh cũng lạnh lùng không kém cô nhẹ nhàng gỡ tay mẹ xuống và giương ánh mắt đỏ hoe nhìn ba.
- Vậy vẫn là con sai, con xin lỗi. Không bao giờ có chuyện đó, một lần là đủ rồi – Linh cắn chặt răng lê từng bước ra khỏi nhà
- Mày mà đi thì con bé đó sẽ thêm một lần nữa, mày nên nhớ mạng của mày là của tao và mẹ mày. Chưa đủ nhục hay sao hả - ba của Linh tức tối quăng những gì có trên bàn vào lưng của Linh
Linh không hề phản ứng, ba nói đúng mạng của cô là do ba mẹ tạo thành. Nhưng cũng không có nghĩa là Linh không có quyền được hạnh phúc.
- Ba có thể làm gì con nhưng xin ba đừng đụng đến Tiểu Hoa
- Dễ lắm. Vậy thì chia tay
Điều kiện, đó là điều kiện cuối cùng. Tiền đâu mà ông làm được chẳng phải là của Linh hay sao, nhưng cũng không đúng tiền đó cũng là do ba mẹ Linh giúp cô có được. Vậy thì cứ để ba cô sử dụng.
- Nếu không thì sao thưa ba?
- Thì mày chuẩn bị tinh thần đi – ba Linh rít điếu thuốc, ông không hiểu nỗi mình. Ông cần chi phải làm vậy, ông có thể chấp nhận cơ mà. Có phải chăng vì Linh cãi ông, làm ông mất mặt với dòng họ
Mẹ của Linh him lặng, bà không dám lên tiếng. Trong nhà chồng bà có tiếng nói nhất, tính gia trưởng của ông rất cao bà không thể làm gì hơn.
Linh mệt mỏi tựa người xuống ghế, cả hai đã hứa cùng nhau cố gắng và không từ bỏ. Chẳng lẽ giờ đây Linh bỏ cuộc. Tiểu Hoa từng nói cô ấy không còn con đường nào khác, Hoàng Hải sẽ không buông tay. Giờ cô ấy chỉ còn có Linh, nếu Linh buông tay thì cô ấy chỉ có thể từ bỏ tất cả. Linh chỉ lo Tiểu Hoa nghĩ không thông rồi làm chuyện dại dột. Giờ Linh có đồng ý thì Linh biết mình vẫn không làm được, Cô yêu Tiểu Hoa hơn bất cứ thứ gì mà cô có. Nhưng còn chữ hiếu, cô cũng không thể để Tiểu Hoa có chuyện.
- Ba có chắc không?
- Con nghĩ ba đùa à, con nên nhớ con là người hiểu ba nhất
Hiểu ba nhất, đúng là vậy nên Linh mới lo sợ. Ông sắt đá hơn Linh nghĩ.
- Con đồng ý, chỉ cần ba để cho cô ấy được yên
- Tốt – ba của Linh vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng, ông biết đó chỉ là kế nghi binh. Linh giống ông rất khó từ bỏ, ông biết con mình yêu con bé kia nhiều thế nào
- Linh lừa em
- Tiểu Hoa – Linh sững sốt khi Tiểu Hoa từ đâu xuất hiên trong nhà mình
Ba Linh cười hài lòng, vở kịch được diễn thành công. Để xem hai đứa nó sẽ như thế nào, với một người có tiền sử bị bệnh thần kinh nhẹ như Tiểu Hoa thì khó mà qua được cú sốc này. Ông cũng chỉ không muốn Linh phải vướng vào một con người như vậy, và tất nhiên mục đích cao nhất của ông là muốn Linh làm theo ý mình.
- Em bình tĩnh
- Bình tĩnh, Linh gạt em, Linh không tin em. Chẳng phải em đã nói là em yêu Linh sao, chẳng phải chúng ta đã hứa sẽ bên nhau sao
- Linh yêu em mà. Tiểu Hoa chúng ta sẽ làm lại, đây chỉ là biện pháp tạm thời thôi – Linh cố tiếp cận Tiểu Hoa nhưng không được cô ấy ngày một tiến ra cửa
- Yêu em, không đâu, Linh nói dối – có vẻ Tiểu Hoa đang phát bệnh, cử chỉ và lời nói của cô ấy rất lạ
Và đó cũng là điều Linh lo sợ.
- Em tin Linh mà đúng không?
- Tin, mà không, mà tin. Em có nên tin Linh không? – Tiểu Hoa bối rối ôm chặt lấy đầu mà lắc mạnh
- Đừng, đừng làm Linh sợ. Mình ra khỏi đây – cuối cùng Linh cũng giữ được lấy Tiểu Hoa trong tay mình
- Không – nhưng đột ngột Tiểu Hoa vùng mạnh và chạy ra ngoài
Tiếng kèn xe inh ỏi, đèn pha của xe sáng rực vào một vùng về đêm. Dấu bánh xe phăng gấp trên nền đường, tiếng va chạm mạnh và một vật thể nào đó từ đầu xe tải văng ra, ngã xuống đất. Một dòng máu đỏ sánh lại loan cả mặt đường cùng những hơi thở gấp gáp cuối cùng của cô gái.
- Tiểu Hoa – Linh như không tin vào mắt mình, cả đất trời như sụp đỗ, từ trước cửa nhà chạy đến nơi Tiểu Hoa đang nằm không xa mà cô đã ngã 3 lần
- Tiểu Hoa – nước mắt chảy dài cùng tiếng nấc của Linh
- Em, em – máu chảy ra từ trán, từ tai, từ mũi và cả từ miệng khiến Tiểu Hoa không thể nói nhiều hơn
- Gọi cấp cứ đi – Linh hét toáng lên, nhiều con người như vậy chỉ biết chứng kiến thôi hay sao
Mọi người hốt hoảng gọi xe cấp cứu.
- Em
- Linh yêu em, em biết không, yêu nhiều lắm. Em phải sống – Linh lau những vệt máu trên người của Tiểu Hoa đang tuông ra. Cô như người điên làm gì mà cũng không ý thức được
- Yêu
- Linh nghe đây – biết Tiểu Hoa định nói gì Linh vội áp chặt miệng cô ấy vào tai mình, cô cố kiềm tiếng nấc ngày một to
- Linh – nụ cười trên môi có lẽ chỉ có Tiểu Hoa và Linh mới biết cô đang rất tỉnh táo. Dù trong trường hợp đối diện giữa sự sống và cái chết, cô luôn thật lòng với Linh, trước đó là Vĩnh Xuân nhưng bây giờ và về sau chỉ có Huyền Linh mà thôi
Sao bàn tay ấy lại buông lơi khỏi bàn tay của Linh, sức lực đâu rồi. Linh cố giữ lấy, Linh kêu gọi tên của Tiểu Hoa trong vô vọng. Cô ôm, cô hôn, cô nắm tay Tiểu Hoa rồi cô cười, rồi cô khóc và cô vừa cười vừa khóc.
- Xin lỗi nhưng
- Nhưng cái gì, các người là bác sĩ mà cứu người đi chứ - Huyền Linh nổi cáu nắm cổ áo của vị bác sĩ vẫn còn trẻ trước mặt mình, cô hét toáng lên như muốn đập phá tất cả
Người bác sĩ không sợ Linh chỉ là cảm thông.
- Rất tiếc nhưng cô ấy đã qua đời rồi
Bàn tay rời khỏi cổ áo, Linh lắc đầu ngồi xuống sàn, cô không tin. Qua đời ai qua đời mới được. Sau một hồi làm loạn cuối cùng là sự im lặng đến đáng sợ. Linh không buồn nói chuyện với ai, cô chỉ ngồi nhìn Tiểu Hoa trong im lặng, trong nước mắt chốc chốc lại mỉm cười.
Ba mẹ của Linh vẫn còn bàng hoàng việc vừa xảy ra, và con người bây giờ của Linh.
- Uống ít nước đi con – mẹ của Linh cũng khóc khi thấy Linh như vậy
- Tiểu Hoa chắc là đã nằm dưới đó rồi – Linh hốt một nắm cát thả xuống nguyệt của Tiểu Hoa
- Linh đừng như vậy nữa con, mình về thôi
- Về, về đâu
- Linh – mẹ Linh ôm cô mà khóc nấc lên
Ba Linh cũng chẳng hơn gì nước mắt của một người mà Linh thường cho là sắt đá đã rơi xuống. Chuyện ông làm đã sai, ông đã chịu thừa nhận.
- Linh
- Ba và mẹ về đi, con sẽ về sau
Chưa đầy 5 phút mà Linh lại thay đổi nhanh đến vậy, điều này làm ông bà thêm lo lắng.
- Tiểu Hoa vừa bảo con nên về mà trả hiếu – Linh không có chút biểu cảm nào trên khuôn mặt
Ba mẹ của Linh nhìn nhau.
Linh lặng lẽ rời khỏi nơi mà Tiểu Hoa vừa nằm xuống, để lại ba mẹ mình vẫn chưa hiểu chuyện gì mà ngơ ngác nhìn theo.
- Làm ngay đi – Hoàng Hải gọi điện ra lệnh cho một tên như đàn em của mình làm điều gì đó
- Dạ
Cắn chặt răng mắt hắn lòng lên những tia nóng giận. Hắn không đủ can đảm để nhìn Tiểu Hoa, hắn nghĩ mình không bảo vệ tốt cho cô ấy.
Bảo vệ, yêu vậy mà lại hại cô ấy.
Linh như bị đẩy lên không trung và rơi mạnh xuống đất. Cú ngã cũng không nặng cô vẫn có thể đứng lên. Chiếc xe đâm thẳng vào cô và cán ngang qua chân của cô.
- A – Linh thét lên trong đau đớn, không thể cử động được bất cứ bộ phận nào
- Linh, đứng lại – ba mẹ Linh cùng vài người đi đường chạy ra cố bắt lấy tên đó, nhưng hắn liều mình và chạy thoát
- Linh ơi, con ơn – mẹ của Linh đỡ Linh nhưng con của bà không còn chút sức nào, nó đã ngất mất rồi
- Linh ba gọi cấp cứu rồi, ccon có nghe ba nói không Linh, cố lên con của ba cố lên – ba Linh liên tục gọi con mình, ông sợ, ông sợ mất Linh. Mất đứa con luôn cố làm ông bà vui lòng, ngay cả việc nó chấp nhận làm chuyện mà nó chưa hề nghĩ đến và muốn làm
Ca cấp cứu kéo dài hơn 1 giờ đồng hồ trong sự lo lắng hồi hộp của ba mẹ Linh.
- Tiểu Hoa - trước mặt Linh là Tiểu Hoa xinh tươi và hồn nhiều
- Linh – Tiểu Hoa vuốt má Linh đầy yêu thương và mỉm cười với cô
- Chúng ta sẽ không xa nhau nữa
- Không được – Tiểu Hoa buông tay và nói trong sợ hãi
Linh nắm chặt lấy tay Tiểu Hoa.
- Linh muốn bên em, em có biết Linh đau khổ lắm không. Em rời bỏ Linh như vậy thì Linh phải làm sao
- Linh, nghe em Linh còn gia đình, còn ba mẹ - nhẹ nhàng ôm Linh, Tiểu Hoa tìm cách xoa dịu lòng Linh
- Nhưng
- Đừng, Linh cần phải sống vì ba mẹ, vì Linh và vì em được không?
- Linh – bàn tay xinh đẹp của Tiểu Hoa đặt nhẹ lên má của Linh, ấm áp lắm
- Em đi đây
- Không, Tiểu Hoa đừng xa Linh – Linh giơ tay cố nắm lấy tay Tiểu Hoa nhưng không hiểu sao tay của cô ngày một xa tay cô ấy và biến mất
Chỉ nghe vang vọng ba từ.
Linh gục chân xuống nền gạch lạnh lẽo, nói trong nghẹn ngào.
Tín hiệu trên điện tâm đồ đã có trở lại.
- Kích tim bệnh nhân có dấu hiệu hồi sinh”
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)