CHƯƠNG 34
Hôm nay Phương sẽ đi dự tiệc cưới của Minh và Hương. Hai đứa này thật hiếu khách và cũng quý Phương, quen biết nhau chưa lâu mà ngày trọng đại đã muốn Phương có mặt. Anh nhất định đi, phải chúc phúc cho hai người họ.
Chào hỏi cho có phép tắc thì ai cũng có việc nấy của mình, buổi tiệc không lớn lắm. Chỉ có 10 bàn trong một nhà hàng cũng tầm vừa ở thành phố Đà Lạt thơ mộng. Có thể do Minh cũng như Phương nên người ta cũng có phần ngại và không thích đến. Như Phương và Minh thì sao, họ cũng làm việc cũng sống cũng hiếu thảo và cũng biết yêu thương thôi. Mà cũng không thể lên án ai cả, mỗi người có cách nhìn nhận cuộc sống riêng, điều quan trọng là đôi trẻ hạnh phúc.
Mọi người bật cười trước cách nói chuyện của hai bên gia đình. Ai cũng ngưỡng mộ và khâm phục tấm lòng của bậc làm cha làm mẹ. Sẵn sàng đứng ra bảo vệ con mình, thì đúng thôi hai người họ có làm gì sai đâu.
Tiếng cụng ly, tiếng cười nói, những lời chúc mừng chân thành, những cái bắt tay chúc phúc cứ kéo dài. Hạnh phúc đã mỉm cười.
Và bây giờ đây, hạnh phúc có mỉm cười với Phương không, với My không. Trùng hợp hay là sự sắp đặt ngầm nào đó.
Nhìn khắp lượt ánh mắt Phương dừng lại ở My, bất ngờ thật. Phương không nghĩ mình có nhiều hơn hai lần cơ hội để gặp My.
Và My cũng biết mình cũng không phải lúc nào cũng có nhiều cơ hội để nói chuyện với Phương.
Gật đầu My xác nhận.
My lại gật đầu.
Phương cười, anh cũng không biết vì sao mình lại cười. Đây là Đà Lạt là quê hương của My, nhưng My lại chọn quê hương của anh. Chọn có thật là cô ấy chọn anh không.
Phương có thể từ chối hay giữ My lại sao, cô ấy vẫn chưa nói gì hết cơ mà. Uống cạn ly rượu trên tay cổ họng Phuong có cảm giác cay. Lại uống tiếp Phương cứ như người bị rơi và một nơi nào đó vô định, anh cảm thấy lạc lõng.
Ở nơi ồn ào này mà My thì chỉ hướng về nơi có một người đang im lặng nhắm nháp rượu một mình. Người đó cô đơn quá.
Buổi tiệc kết thúc, ba mẹ của Minh hiếu khách nên mời mọi người ở lại chơi ít ngày. Ai có việc thì phải về trước, có cả ba và anh trai của Hương. Sau một tuần thì Minh và Hương phải vào lại Sài Gòn vì họ còn làm việc. Phương cũng được mời dù đã từ chối nhưng Hải Minh quyết không cho Phương về. Cậu biết Phương làm gì và còn biết chị mình có gì đó không ổn khi gặp anh. Cậu muốn biết có phải anh là người mà chị cậu nhớ thương và vì anh mà quay vào Sài Gòn hay không. Nếu là vậy thì anh cũng phải cho chị của cậu một lời giải thích, một câu nói hay suy nghĩ gì đó. Cậu không muốn chị mình buồn nữa.
Minh nhún vai vẫn tiếp tục chọc phá My.
Minh lắc đầu, không biết chị của cậu đang nghĩ cái gì nữa. Thôi chuyện của hai người thì tự mà giải quyết lấy.
Lang thang khắp vườn cà phê của gia đình My, Phương thấy thích. Không khí ở đây cũng rất thoải mái, Đà Lạt lại đẹp, dễ chịu và ôn hòa. Nhưng tiếc là anh sắp về lại Sài Gòn, không thể làm phiền gia đình My mãi được. Chỉ là anh và My vẫn cứ im lặng với nhau.
Nhưng Phương thì cứ đứng ỳ một chỗ.
Phương vẫn không phản ứng, anh chỉ nhìn My. Sự im lặng bao trùm không gian rộng lớn. Bất ngờ anh nhẹ nhàng vén tóc của cô.
My hồi hộp, cô không biết Phương định làm gì nhưng cô vẫn đứng yên. Vì đứng gần Phương dường như cô không muốn đi đâu nữa. Anh ấy như nam châm còn cô là thanh sắt vậy đó.
Một cái ôm nhẹ nhàng cùng một đề nghị cũng nhẹ nhàng.
Nhưng sao My cảm giác lòng mình nặng trĩu, cô yêu Phương. Đúng, rất nhiều nữa là khác nhưng cô cũng lo sợ.
Sự im lặng lại bao trùm không gian, Hưng chỉ nghe được nhịp thở của My, cảm nhận được hơi ấm của cô ấy trong vòng tay mình. Anh biết mình làm thế nàu sẽ làm cô ấy hoang mang, nhưng anh biết cuộc đời này không phải cơ hội lúc nào cũng đến. Cần nắm bắt, và anh phải làm được điều gì đó khi cơ hội đến.
Có thật đây là những gì Phương nói hay không, tim anh ấy rung động trước cô. Tâm hồn anh ấy thoải mái khi gần cô. Vậy chẳng lẽ anh ấy cũng đang dần thích cô.
Phương gãi đầu, anh có nói gì sai sao. Thì cô không hỏi làm sao anh nói.
Ngốc quá, ai đời đi hỏi anh có thích người ta không chứ.
My mỉm cười đưa tay lên và đứng chờ Phương. Ngốc nhưng mà dễ thương, cô vui vì Phương luôn thành thật với cô.
Nắm lấy tay My, Phương cùng cô chạy về nhà. Ừ anh có thể ngốc nhưng ngốc với cô thôi. Những gì anh nói hoàn toàn là thật lòng, anh đang cho chính anh và cô cơ hội. Anh nhất định nắm bắt cơ hội này thật tốt.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)