Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 24

375 0 0 0

CHƯƠNG 24

Hôm nay tan ca sớm nên Xuân đi đón bé Xuân. Xuân cũng đã gọi điện báo cho Ngọc để cô ấy yên tâm, cũng lâu rồi Xuân chưa có thời gian chơi với con bé. Ngày nào cũng gặp nhưng cũng chỉ đưa đi rước về.

  • Hôm nay con muốn làm gì
  • Con muốn về nhà – bé Xuân nói vọng lên sau xe
  • Con không đi chơi sao
  • Dạ không, con có việc quan trọng
  • Việc gì nào – dừng xe trước đèn đỏ để chờ, Xuân quay ra sau hỏi con bé
  • Bí mật nhưng Xuân phải giúp con
  • Đồng ý – quẹt mũi con bé, Xuân mỉm cười và gật đầu ngay

Đèn cũng lên xanh Xuân cho xe chạy tiếp.

Chạy phía sau Hoàng Hải cứ chăm chú nhìn cả hai người trên chiếc xe vừa cười nói vui vẻ với nhau. Hắn muốn mình ngồi ở vị trí cầm lái trên chiếc xe ấy một lần.

Cuối cùng cũng về đến nhà. Vừa vào nhà bé Xuân chào vội ông bà rồi liền chạy lên phòng mình.

  • Thưa hai bác con mới tới
  • Vô nhà đi con, lát ở lại ăn cơm với cả nhà nha con
  • Đúng rồi, thằng Nhân nó cứ biết có con Ly, tối nay con đánh cờ với bác
  • Ba này
  • Thưa ba mẹ tụi con mới về - sau hai từ mà Nhân vừa nói thì cả anh và Ly cùng chào ông bà Thành
  • Không phải sao – ông Thành nhướng mày nói lại thằng con. Có vợ biết lo thì tốt nhưng có cần bỏ quên luôn việc đánh cờ với ông không chứ
  • Thôi thôi, hai đứa lên phòng thay đồ đi rồi xuống đây
  • Để con phụ mẹ dọn cơm
  • Cơm nước gì giờ, con với thằng Nhân đi tắm cho nó khỏe. Khi nào dọn mẹ gọi
  • Nhưng mà mẹ nhớ kêu con phụ
  • Mẹ biết rồi – bà Thành cười lắc đầu, bà không muốn khó khăn với con dâu làm gì. Nó cũng phải đi làm cũng phải lo gia đình, nó biết bổn phận là tốt rồi
  • Dạ - Nhân và Ly cũng rời khỏi phòng khách
  • Con đó, cố lên hai bác cũng muốn thấy hai đứa vui vẻ và hạnh phúc

Nghe điều này Xuân cười rất tươi, Xuân cũng đang chuẩn bị kế hoạch của mình. Dù gì cũng là Xuân không để lại lời gì đã ra đi, cho dù Xuân có lý do chính đáng và Ngọc không hề nhắc đến cũng như vẫn yêu Xuân thậm chí là nhiều hơn nữa. Nhưng Xuân nghĩ mình cũng phải làm điều gì đó cho Ngọc, còn bù đắp thì Xuân sẽ dùng cả đời của mình để yêu thương hai mẹ con cô ấy.

  • Đi thôi Xuân
  • Đi đâu vậy con?
  • Con có việc ông bà ngoại ơi, đi thôi Xuân
  • Ừ ừ, dạ con xin phép hai bác – Xuân bị bé Xuân kéo quá nên phải đi theo con bé.
  • Ông coi kìa
  • Thôi kệ - ông Thành mỉm cười với vợ rồi lại chăm chú xem tiếp tin thời sự

Bà Thành cũng thôi không nói gì nữa mà xuống bếp xem mọi thứ đã đủ chưa.

Bị con bé kéo đi một đoạn khá xa rồi mà Xuân vẫn chưa biết chuyện gì.

  • Sao lại ra đây vậy con?
  • Chút nữa Xuân sẽ biết

Xuân bó tay, thôi thì cứ đi theo con bé vậy.

Ngọc cũng vừa đi làm về, hôm nay cô có nhiều việc nên về trễ một chút. Xuân cũng đón bé Xuân rồi cô cũng an tâm.

  • Thưa ba mẹ con mới về
  • Con đi tắm luôn đi
  • Dạ
  • Sao vậy con – bà Thành hỏi khi thấy Ngọc cứ nhìn nhìn ra ngoài sân nhà
  • Đi rồi, bị bảo bối kéo đi đâu rồi – ông Thành nhìn cũng biết con mình đang nghĩ gì, muốn hỏi Xuân đâu mà cũng ngượng, ông cười cười nhìn vào màn hình ti vi

Ngọc hơi cúi đầu.

  • Thôi con lên phòng

Ngọc vừa đi cả hai ông bà cùng nhìn nhau mà cười.

  • Tôi thấy vui quá
  • Tôi cũng vậy, vẫn chưa muộn đúng không
  • Đúng – mỉm cười nhìn chồng, bà Thành cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn rất nhiều. Cuối cùng Ngọc cũng có được hạnh phúc của nó, Xuân và Ngọc rồi cũng sẽ có cuộc sống riêng. Ông bà cũng không còn gì mong đợi ngoài hạnh phúc của con cháu mình

Tắm xong đúng là thoải mái thật, Ngọc vội xuống lầu xem một lớn một nhỏ đã về chưa.

  • Chưa đâu chị - Nhân đi ngang qua Ngọc liền kéo dài ba chữ vừa nói
  • Anh sao lại chọc chị
  • Đâu có

Ngọc lắc đầu, đứa tung đứa hứng, mình cô không phải đối thủ của hai đứa em tinh quái. Cô ngồi chờ hai người họ, cảm giác này có gì đó rất đặc biệt.

  • Mẹ
  • Bảo bối – Ngọc liền ôm lấy con và hôn nó ngay

Bé Xuân khoái chí nên cứ giữ lấy mẹ mình.

  • Con đi đâu vậy?
  • Bí mật, lát Xuân về rồi sẽ biết
  • Vậy Xuân đâu? – nhìn xung quanh không thấy Xuân cô chưa kịp hỏi thì con đã nói Xuân về sau. Cô thắc mắc hỏi lại
  • Con không biết, Xuân chỉ đưa con tới đây rồi Xuân đi nữa rồi, mà lát Xuân có quà đặc biệt – bé Xuân nói xong với mẹ mình thì chạy vào trong nhà

Ngọc có cảm giác lo lắng, sao Xuân đưa con bé về rồi mà không về nhà.

  • Chị đừng lo, Xuân sẽ về ngay thôi

Ngọc gật đầu cho có vậy thôi chứ lòng thì lo lắm. Ngày nào Hoàng Hải chưa biến khỏi cuộc sống của cô, của Xuân của mọi người xung quanh hai người thì ngày đó cô vẫn chưa an tâm.

Xuân thì đang rất vui với hai túi thức ăn nặng trên tay mình và đi nhanh về nhà Ngọc.

Ngọc nào có biết Xuân sắp về, cô cứ lo lắng mà đứng ngồi không yên, cứ nhìn hoài ra cổng nhà.

  • Hữu Ngọc nghe đây – chờ điện thoại của Xuân không thấy lại thấy số lạ, nhưng Ngọc cũng phải lịch sự để nghe máy, biết đâu là Xuân thì sao
  • Hà Vĩnh Xuân chắc chưa về đâu nhỉ

Giọng nói này làm cảm giác bất an trong lòng Ngọc càng nhiều hơn nữa.

  • Sao lại im lặng, muốn trao đổi không. Vĩnh Xuân – Ngọc Xuân

Ngọc run tay, cô đã dặn lòng phải dũng cảm mà đối diện với Hoàng Hải vậy mà cô vẫn chưa làm được. Vẫn còn cảm giác ghê sợ hắn.

  • Xuân về rồi đây

Giọng nói này mới làm Ngọc không còn bất an và cảm thấy an toàn, dễ chịu hơn. Không chần chừ, không quan tâm ai đang gọi cho mình Ngọc chạy ra.

  • Ui, sao vậy em – bất ngờ bị Ngọc ôm, Xuân suýt ngã nhưng vẫn đứng vững

Thấy Xuân xách nhiều đồ Nhân liền chạy ra cầm dùm.

  • Nhân đỗ ra tô cho mọi người dùm Xuân nha
  • Em biết rồi – Nhân nháy mắt với Xuân rồi chạy vào trong

Xuân phải trấn an Ngọc, Xuân có thể hiểu tâm trạng của Ngọc lúc này. Nhìn chiếc điện thoại trên tay cô ấy Xuân có thể biết chuyện gì đang diễn ra.

  • Không sao, đưa cho Xuân

Ngọc đưa điện thoại cho Xuân rồi lại tiếp tục dựa người vào Xuân.

Xuân vẫn cười dịu dàng với Ngọc, một tay cầm điện thoại và một tay ôm lấy cô.

  • Nhanh nhỉ
  • Mày nhanh hơn tao tưởng – Hoàng Hải cười, và lại là nụ cười nhếch môi

Xuân không thua gì.

  • Đừng có dọa cô ấy nữa, vẫn là câu nói ấy để họ yên
  • Sẽ được mà Vĩnh Xuân, chờ đó
  • Sẵn lòng – lời nói của và cả thái độ lạnh lùng của Xuân làm Ngọc cũng phải bất ngờ. Có thể do cô đã quen với một Xuân rất nhã nhặn với mọi người
  • Xuân không sao đúng không?
  • Đúng, mà sao nảy giờ em cứ nhìn Xuân vậy – vén tóc Ngọc sang một bên Xuân cười hỏi cô
  • Xuân lạ
  • Con thì nói Xuân lớn mẹ thì nói Xuân lạ. Vì ý của hai mẹ con là Xuân lớn lạ hả
  • Xuân còn giỡn – Ngọc cũng phải bật cười trước thái độ của Xuân

Xuân hôn lên trán Ngọc một cách nhẹ nhàng và trân trọng.

  • Không sao cả, tin Xuân đi
  • Em luôn tin Xuân – một cái ôm siết chặt giữa hai người, và hạnh phúc lại tiếp tục lan tỏa

Trong nhà mọi người cùng mỉm cười vui cho hạnh phúc của cả hai và cùng thưởng thức tô cháo nóng hổi, thơm phức và rất ngon. Thì ra bé Xuân kéo Xuân đi là để mua món này, vì chỗ đó chỉ bán cháo có hai ngày trong tuần. Ngọc lại rất thích ăn cháo ở đó, con bé lại biết Xuân cũng thích ăn cháo. Chỉ là Ngọc thì thích ăn về đêm còn Xuân thì thích ăn vào buổi sáng. Con bé chỉ muốn mẹ vui, không ngờ mẹ vui thật. Con nít mà ngây thơ lắm nên thấy sao nghĩ vậy.

Hoàng Hải có cảm giác mọi chuyện đang dần không theo ý hắn, lúc trước hắn làm gì cũng hoàn hảo, nhưng từ lúc Xuân trở lại hắn lại bị quá nhiều trục trặc. Cũng không phải là do Xuân nhún tay vào mà là vì Xuân làm hắn mất tập trung và đã nhiều lần khiến hắn lao đao. Hăn biết đã đến lúc mình cần cẩn thận nhiều hơn và không nên bất cẩn nữa. Xuân không phải người thích nói mà không làm, tai nạn năm đó hắn gây ra cho Xuân, hắn thừa nhận dường như Xuân rất ít nhắc tới, thậm chí là có ý định không truy cứu. Thế nhưng khi hắn nhắc đến hay đe dọa hai mẹ con Ngọc trước mặt Xuân hay qua điện thoại thì lời lẽ của Xuân lại sắt lạnh hơn. Dù đó chỉ là những lời nói bình thường, nhưng hắn cảm nhận được có chứa cả sự tức giận và sẳn sàng chống đối hắn đến cùng. Không phải hắn mới quen biết Xuân nên hắn hiểu Xuân có thể làm gì mình. Điều mà hắn muốn bây giờ là được gần bé Xuân, nó dường như không biết đến sự tồn tại của hắn. Nó hạnh phúc khi bên Ngọc và Xuân thật, thật sự là vậy. Nhưng hắn thì lại không thể tác hợp, lòng ích kỉ ghen ghét lại nổi lên. Hắn quyết không cho Xuân có bất cứ hạnh phúc nào thậm chí phải đau khổ. Đôi lúc hắn cũng nghĩ vì sao mình lại hận Xuân đến vậy, thích hành hạ Xuân đến vậy. Và câu trả lời thật khó, nhưng dù là gì thì đó cũng là mục đích của hắn.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: