CHƯƠNG 27
Nhớ lại ngày hôm đó ngày cuối dùng Ngọc nhìn thấy Xuân trong suốt hơn ba ngày qua. Chỉ còn vài tiếng nữa sẽ là ngày mới, vậy là đã 4 ngày Ngọc không biết Xuân ở đâu. Những tin nhắn đe dọa, những cuộc gọi cứ đến. Cô đã tập cho mình sự can đảm vì Xuân. Cô cần giữ liên lạc với Hoàng Hải nếu không cô có thể sẽ không biết Xuân sẽ bị hắn đưa đến đâu hoặc làm gì. Cô sợ lắm cảm giác không được nhìn thấy Xuân, không biết Xuân ở đâu, như thế nào, có khỏe không, có được ăn được uống hay không. Gặp lại Xuân có thể mọi người nói sao cô lại bình thường và không gọi gì là vui mừng quá khích. Có chứ nội tâm của cô cứ bị xáo trộn, cứ thấp thỏm, và nhiều âu lo. Tim cô vui mừng và hạnh phúc. Nhưng khi cả hai đã chấp nhận cùng nhau bước tiếp thì lại là lúc sóng gió ập đến.
Giờ thì Xuân cũng nhớ chút ít, hình như sau đó trên đường về nhà Xuân gặp Hoàng Hải và lại bị hắn thách đấu, không may Xuân đã thua. Hôm nay là thứ mấy rồi, không phân biệt được sáng tối thì làm gì biết thứ mấy. Không biết giờ này mẹ con Ngọc như thế nào, ba mẹ ra sao và gia đình có an toàn không. Cả Hùng, Dung và Phương. Lúc nảy hắn có nói gì đó, hình như có cả Hạnh, vậy thì sẽ có Phụng. Trong chuyện này ai sẽ là người kết thúc, Xuân hay là Hoàng Hải hay là ai khác.
Tỉnh dậy sau giấc ngủ không được sâu, Ngọc mệt mỏi định ra khỏi giường thì lại bắt gặp thiên thần nhỏ đang say ngủ. Điều kiện Hoàng Hải đưa ra là gì mà Xuân không chấp nhận, hắn cũng không nói hắn chỉ nói khi Xuân đồng ý.
Bé Xuân mở mắt và nghĩ gì đó.
Đứng một bên nhìn con mà lòng Ngọc đau thắt.
Ở đây Xuân cũng vừa tỉnh giấc, không biết Xuân ngủ lúc mấy giờ chỉ biết là mình quá mệt nên ngủ luôn. Cánh cửa bật mở chỉ đủ cho một tia sáng rọi vào cho Xuân đủ thấy một ổ bánh mì. Điều Xuân quan tâm nhất là ngoài kia có ánh sáng. Cố gắng lần mò tìm ổ bánh mì Xuân gắng mà ăn, phải ăn mới có sức. Hoàng Hải cũng chư muốn giết Xuân ngay bây giờ, hắn thích hành hạ Xuân hơn vậy thì phải ăn để còn sức chống chọi và Xuân cũng đã có kế hoạch.
Nói chuyện với Ngọc, Hạnh cũng đã hiểu phần nào tâm trạng của cô. Cô nên làm sao cho phải.
Vì giữ lời hứa với dư phụ mà cả cô, Xuân và Hùng bỏ qua những việc làm sai trái của Hoàng Hải, để rồi ngày càng phạm sai lầm trầm trọng.
Tựa người vào Phụng, Hạnh cho phép mình được phép mệt mỏi, vì đã có Phụng bên cạnh cô.
Nụ hôn, nhớ đến Xuân vui. Xuân biết yêu và đã yêu rất thật lòng, giờ Xuân chỉ còn có thể cho bản thân sự lạc quan. Xuân cần phải rời khỏi đây. Có tiếng động và Xuân cố đi gần đến cánh cửa.
Xuân nhanh tay bắt lấy rồi đánh cho hắn ngất xỉu, cố lắm Xuân mới có thể mở được ô khóa của cánh cửa, chút hơi sức từ ổ bánh mì vì tên này mà mất rồi. Thấy hộp cơm hắn vừa đưa tới, Xuân liền lấy để ăn. Dù biết mình không thoát được ngay bây giờ nhưng ít ra cũng phải cố gắng sống sót để chờ cơ hội.
Tiếng của Hoàng Hải vang vọng, hắn có đủ mọi trò và đây là trò mà ngày xưa cả bọn thường chơi. Nói chơi chứ thật ra là thử thách của sư phụ. Xuân cũng không nói gì chỉ ngồi tịnh tâm giây lát cho có khí lực, có điều Xuân thấy khó chịu khi đã mấy ngày rồi không được tắm, mà mấy ngày nhỉ. Chắc là có mùi, kinh quá như thế thì sao mẹ con Ngọc dám đến gần. Phì cười Xuân tự thấy mình ngốc, sao lại nghĩ như vậy.
Ngọc cũng đang lo, những tin nhắn và cuộc gọi gần đây của Hoàng Hải chỉ toàn nói về những gì mà tất cả mọi người đang làm. Sao hắn lại biết, theo dõi. Chuyện này còn bao nhiều người, hắn đã đe dọa bao nhiêu người.
Phương biết cuối cùng ngày này cũng đến, đến lúc Phương phải chung tay cùng mọi người. Cho dù trước kia Xuân cũng được xem là tình địch của anh, nhưng hạnh phúc của anh cũng không phải Xuân cướp lấy. Anh không giống Hoàng Hải bất phân đúng sai, vô lí và độc đoán.
Mọi người đã lên kế hoạch với nhau, sợ hãi cũng mỗi lúc một dồn dập, ai cũng phải lo suy nghĩ để đưa ra phương án tốt nhất. Chỉ là Ngọc đang có chút không ổn định, không biết vì sao mà cả ngày hôm qua cô không nhận được bất cứ liên lạc nào từ Hoàng Hải. Không biết Xuân có bị làm sao không.
Nhẹ nhàng ngồi cạnh Ngọc, Dung nắm chặt lấy tay cô.
Ngọc lại gật đầu, một tay nắn chặt tay của Dung, một tay ôm con vào lòng.
Bé Xuân không hiểu, sao người lớn lại lo lắng như vậy. Con bé hỏi mẹ mấy lần là Xuân đâu nhưng cũng chỉ nghe mẹ nói “Xuân nhất định về với hai mẹ con mình”, nghe riết con bé cũng thuộc.
Lời nói của trẻ con ngây thơ quá đổi, nó nào biết có chuyện gì đang xảy ra.
Ôm chặt lấy con, Ngọc cố kiềm nước mắt, bao ngày qua cô đã cố gắng chống chọi. Cô luôn tự nhắc lòng mình rằng không được yếu mềm, phải cứng rắn. Thế nhưng cô làm không được, hằng đêm Xuân vẫn xuất hiện, ban ngày thì cô cứ ngỡ Xuân luôn nhìn theo cô. Cứ một ngày ít nhất hai lần con cô lại nhắc “Xuân đâu rồi mẹ”. Đã 1 tuần rồi.
Kéo Ngọc về phòng, Dung không muốn bé Xuân thấy mẹ nó khóc. Cô cũng không muốn bạn mình phải kiềm chế hơn nữa.
Vừa vào phòng Dung đã ôm thật chặt lấy Ngọc, ôm lấy đưa bạn dù có gặp khó khăn gì cũng cố gắng vượt qua, cũng cố làm người khác không bận tâm và lo lắng.
Khóc đi, hai từ ấy Ngọc đã nói rất nhiều lần trong tiềm thức.
Ngọc khóc, khóc cho bao kiềm nén khóc cho nỗi nhớ Xuân như phát điên lên.
Huân gãi đầu nhìn Phụng, cậu đang nghĩ chẳng lẽ bé Xuân thích chơi với người lớn hơn với mình.
Lau nhanh nước mắt Ngọc và Dung lại giường để ngồi.
Ngọc phì cười gật đầu.
Hai cô gái bật cười cùng nhau.
Ngọc ôm lấy cô bạn của mình một lần nữa.
Dung thở phào, cuối cùng bầu trời xanh cũng trở lại với Ngọc.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)