CHƯƠNG 31
Không khí lại vui vẻ trở lại. Đôi khi chúng ta đừng để chuyện buồn lấn chiếm niềm vui quá nhiều.
Ngọc lắc đầu, con của cô thật là biết làm người khác khuất phục.
Bé Xuân cười tít mắt ôm cánh tay của mẹ. Lúc này con bé rất được thương, rất nhiều người thương luôn. Không chỉ có ông bà ngoại mà còn có ông bà nữa, có chú Phương, cô Hạnh cô Phụng. Cậu mợ rồi chú Hùng dì Dung. Nhất là mẹ, mẹ luôn thương Xuân.
Vào nhà con bé đã lao vào phòng của Xuân, còn mọi người cứ tự nhiên mà trang trí.
Mọi người lắc đầu, ai vào việc nấy, lấy thức ăn rồi bánh kem ra để sẵn. Con nít sướng thật.
Phương vui vẻ đồng ý.
Con bé trề môi.
Ngọc có chút chần chừ nhưng đã được sự cho phép của mẹ Xuân thì cô cũng nên mở tra xem trong đó là gì.
Thật bất ngờ.
Mọi người thoát cả tim khi con gấu phát ra tiếng nói. Ngọc cũng hoảng hồn.
Ai nấy bất ngờ hơn khi con bé nhảy bổ lên người con gấu to hơn cả nó luôn.
Thấy con bé ẳm con gấu đi một cách cực nhọc vào phòng ai nấy đều bật cười. To hơn cả nó, Xuân cũng thật biết cách làm con nít vui. Vậy đó, chứ không cho người khác chạm vào ngoài mẹ nó đâu.
Kết thúc buổi tiệc thì ai về nhà nấy, còn Ngọc thì phải vào viện với Xuân. Bé Xuân cũng đòi đi theo nên cô đành cho nó theo, cô biết chắc nó sẽ không về nhà theo lời cô cho xem. Cũng may là phòng dịch vụ, Ngọc thấy ba mẹ Xuân cũng mệt nên để họ nghĩ ngơi.
Phương chỉ cười lắc đầu.
Cửa phòng mở bác sĩ cũng đã ra.
Mừng rỡ Ngọc liền chạy vào trong.
Phương và thầy Khánh lắc đầu. Phương hỏi thầy Khánh vài điều gì đó.
Nhẹ nhàng ngồi cạnh Xuân khi đã cho con ngủ và đắp chăn cẩn thận cho nó. Ngọc lại chăm chú nhìn Xuân, nhìn khuôn mặt đang say ngủ không chịu tỉnh dậy gặp cô. Áp bàn tay của Xuân lên mặt mình cô hi vọng Xuân có thể cảm nhận được cô đang chờ Xuân. Xuân rất yêu cô nhất định Xuân sẽ mau tỉnh lại để gặp cô. Lại có một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống lòng bàn tay của Xuân.
Xuân cảm nhận được không, chắc là được.
Một vật gì đó rơi xuống và Xuân cố gắng kéo cả mình cùng Ngọc ra xa. Thế nhưng Hoàng Hải đã kéo Xuân lại, Xuân chỉ kịp lách người và đẩy Ngọc ra, sau đó mọi thứ nhòe trước mắt Xuân. Xuân chỉ thấy Hoàng Hải ngã xuống còn mình thì cũng lơ lửng thì phải. Có tiếng khóc, giọng nói đau khổ và cả nước. Có ai đó lay Xuân rất mạnh, có ai đó ôm lấy Xuân và có ai đó cứ luôn miệng gọi Xuân. Xuân không nhớ chỉ biết mình được đưa đi rồi vào nơi nào đó.
Một ngón tay trong bàn tay của Ngọc cử động.
Xuân nghe người ta nói chuyện, nghe một giọng rất quen, nghe tiếng khóc, nhiều lời nói. Xuân cũng không rõ chỉ biết có ai đó ngày ngày cứ nắm lấy tay mình, cứ trò chuyện và hôn mình. Vui Xuân hiểu được cảm giác thế nào là vui, có tiếng con nít, có tiếng người lớn tuổi. Có tiếng một cô gái ngày ngày rất quen thuộc và ngọt ngào, hình như cô ấy chính là người nắm tay, ôm và hôn Xuân trong lúc Xuân nằm bắt động. Xuân đang cố nhận thức mọi việc, nhưng sao Xuân không thấy ánh sáng, đúng rồi Xuân vẫn chưa thể mở nổi hai đôi mắt của mình.
Có gì đó hình như là nước từ đôi mắt của Xuân đang rơi.
Ngọc ngồi xuống ghế lại tiếp tục nắm tay và ngắm nhìn Xuân. Rồi Xuân nhất định tỉnh lại.
Ngoài phòng Phương cũng mỉm cười vì hai người trong đó. Trời không phụ người có lòng, thế anh không phải người có lòng sao. Vậy trời phụ anh điều gì, chẳng điều gì cả. Anh chưa từng trách số phận của bản thân, vì số phận không phải là chiếc hộp sắt bắt nhốt ai cả, đó là một khoảng tự do. Quan trọng là mình làm sao để số phận của chính mình không trở nên tồi tệ, đừng cố thay đổi mà hãy biến nó tốt hơn theo cách của mình.
Nụ cười ấy vẫn đẹp, vẫn làm lòng cô xao xuyến và không muốn rời. Cô gái cũng rời đi khi Phương cũng về, đứng đó làm gì khi người ta đã dần khuất dạng. Vậy mà trái tim của cô cũng xa cô lâu rồi, nó theo cái con người mà cô vừa ngắm nhìn kia mất rồi. Trời bất công thật, cho mình một trái tim để đập, để điều hòa máu để nằm trong cơ thể mình, còn tâm hồn thì lại rất xa mình. Cô gái bật cười khi thấy mình có chút lí giải khó hiểu và ngớ ngẩn. Mà thôi dù là gì thì cô cũng biết mình đã yêu, và vẫn không quên được, nói chính xác là không chịu được cảnh xa người ấy.
Phương lang thang khắp đường, anh nghĩ về đề nghị của Phụng và Hạnh nhưng anh thì chưa quyết định. Anh cũng đang làm ở công ty của gia đình, anh không thể bỏ mà thành lập một công ty khác cùng họ được. Chuyện làm ăn anh không có hứng thú, có thể nhiều người nói anh sao mà an phận khi có đầy đủ điều kiện như vậy, trong khi bao nhiêu người muốn mà không được. Nhưng anh thì không, anh đã hài lòng với những gì mình đang có, đôi khi đủ đầy rồi thì con người sẽ dừng lại. Thế mà vẫn còn có những người quá nhiều tham vọng và muốn nhiều hơn nữa. Cũng bình thường, sống mà, mỗi người có lối suy nghĩ và cách sống riêng.
Định đi nhưng Phương chợt khựng lại.
Người thanh niên nghe vậy thì cũng bắt đầu suy nghĩ.
Người tên Minh giơ tay ý bảo mọi người cũng vậy, cậu cười tươi. Có vẻ cậu rất thích với cuộc sống bây giờ của mình.
Phương nhìn ra được ở Minh có một sức sống rất nhiệt huyết, và cậu ấy rất lạc quan. Lần đầu tiếp xúc anh nhận ra được Minh là người rộng lượng, và rất yêu người yêu của mình.
Minh gãi đầu, vì cậu đang chờ Hương người yêu của mình.
Minh cười rồi dắt xe lại quán nước mà Phương vừa chỉ.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)