CHƯƠNG 36
Xuân dẫn bé Xuân đi lòng vòng mấy công viên có khu vui chơi dành cho trẻ em. Chắc lâu rồi con bé không được đi.
- Xuân ơi chắc giờ mẹ về rồi, mẹ có la không
- Không sao đâu con, có Xuân ở đây, có la cũng sẽ la Xuân mà – Xuân giơ tay lên để ở ngực như chỉ vào mình
Bé Xuân lè lưỡi trêu rồi mở cửa vào nhà.
- Ông ơi bà ơi con về rồi
- Bảo bối về rồi – cách gọi bé Xuân của ông Huỳnh như ông Thành vậy. Cả hai người cứ tranh nhau mà gọi, lạ thật dù không có quan hệ huyết thống vậy mà ông bà Huỳnh vẫn có cảm giác yêu thương bé Xuân như cháu của mình. Có lẽ yêu thương cũng có tình người chứ chưa hẳn chỉ là tình yêu hay tình thân. Và bé Xuân cũng như Ngọc cũng đã trở thành người thân của gia đình
- Ủa ông, bà đâu rồi?
- Gặp ông hỏi bà là sao
- Bà đây, chứ sao nữa bé Xuân thương bà nhất mà – bà Huỳnh từ dưới nhà đi lên liền ngồi gần hai ông cháu
Bé Xuân cười tươi ôm lấy cổ bà.
- Mẹ con về chưa bà?
- Vẫn chưa, Xuân con gọi coi Ngọc đâu. Không biết sao hôm nay nó về trễ quá – bà Huỳnh nói mà trong lời nói, lẫn sắc mặt đều lo lắng
Xuân liền lấy điện thoại ra để gọi, về nhà mà không thấy Ngọc, Xuân bắt đầu thấy không quen, và có cảm giác lo lắm
Xuân gọi cũng không biết mấy cuộc rồi nhưng sao không có tín hiệu. Kì vậy.
- Sao rồi Xuân?
- Không được ba à
- Sao kì vậy, con gọi lần nữa xem
Xuân liền bấm số, chợt nhớ ra điều gì Xuân gọi cho một số khác.
- Phương về chưa?
- Rồi, có gì không Xuân
- Vậy Ngọc về chưa?
- Ngọc, Phương không biết lúc nảy cô ấy kiểm hàng ở kho chắc giờ cũng về rồi chứ
- Tôi gọi mà không được, không có tín hiệu. Cảm ơn – không đợi Phương trả lời, Xuân xin phép ba và dặn ba đừng nói gì với bé Xuân sợ nó lo rồi chạy nhanh ra ngoài
Phương thấy lạ, đáng lí Ngọc phải về rồi.
- Có chuyện gì vậy anh? – My thấy Phương hơi lạ khi nghe xong điện thoại nên hỏi
- Xuân gọi cho anh bảo Ngọc chưa về - Phương nói mà trên nét mặt có cả sự lo lắng
- Vậy chị ấy đâu?
- Lúc anh về Ngọc đang kiểm hàng dưới kho, giờ cũng phải về rồi chứ
- Hay là mình quay lại
- Nhưng mà lâu lắm mới có dịp ba mẹ em vào đây. Anh cũng muốn đến gặp
Hiểu được khó khăn mà Phương đang có, My không muốn anh không được vui.
- Em không ghen đâu
- Không phải – thật tình Phương không có ý gì cả, tuy anh khó mà làm bạn thân với Ngọc nhưng cũng gọi là bạn, nhưng giờ dần dần anh nhận ra thật sự anh có tình cảm với My. Anh muốn thực hiện đúng vai trò của mình, anh không thể để My khó xử với ba mẹ cô ấy được. Thế nhưng giờ nghe Xuân nói vậy anh cũng khó mà làm ngơ, anh cũng là giám đốc của Ngọc, anh cần có trách nhiệm
- Em biết, nhưng mà mình nên quay lại đi anh
Nhìn My, Phương thật biết ơn.
My không muốn làm khó hay đòi hỏi gì ở Phương, việc nào cần làm thì nên làm. Ngọc cũng không xa lạ gì với hai người, không thể như không biết gì khi biết chuyện. Cô không muốn Phương trở thành người vô trách nhiện. Cô yêu Phương chẳng phải cũng vì một phần như vậy sao.
Xuân lái xe đến công ty Ngọc mà lòng thì cứ thấp thoảng, cả chặng đường Xuân đã tìm mà vẫn không thấy bóng dáng Ngọc đâu.
- Xin hỏi cô tìm ai
- Cô Ngọc còn trong đó không chú
- Mọi người về hết rồi
Xuân không biết phải nói sao, Xuân đang rất lo cho Ngọc. Nhưng Xuân cũng không thể tùy tiện vào công ty người ta.
- Giám đốc có chuyện gì vậy?
- Chú mở cửa đi tôi muốn vào kho
- Vào giờ này sao, lạnh lắm
- Chú cứ nghe tôi
May quá Phương đã xuất hiện. Xuân không biết nói gì hơn ngoài hai từ cảm ơn và sự biết ơn trong lòng.
- Trong kho lạnh lắm, em ở ngoài đi
- Thôi để em vào trong tìm phụ hai người
- Không được, Xuân chờ tôi – Phương chưa nói hết câu thì Xuân đã chạy vào kho
Công ty của Phương chủ yếu làm về mặt hàng đông lạnh nên tất nhiên khi trữ hàng cũng phải ở nhiệt độ thấp. Xuân chỉ mong giờ Ngọc về nhà rồi.
- Ngọc, em có tróng đó không trả lời Xuân đi em
Không có hồi âm, cảm giác lo lắng càng nhiều hơn nữa Xuân cố gắng tìm. Lấy điện thoại ra định gọi về nhà hỏi nhưng trong đây thường thì sóng rất yếu, nhưng Xuân cũng muốn thử. Có tín hiệu nhưng hình như Xuân nghe tiếng chuông đổ gần nơi Xuân đứng. Lần theo Xuân cũng phát hiện ra chiếc điện thoại của Ngọc, có cả giày của cô ấy. Xuân không ngừng cầu nguyện, tìm tìm và tìm, Xuân tin chắc Ngọc vẫn còn trong đây.
Tiếng hét lớn của Phương vừa dứt thì có một vật gì đó đập vào đầu Xuân làm Xuân choáng váng.
Người mà Phương vừa gọi tên không nói gì chỉ nhìn Phương bằng ánh mắt tức giận và lao về phía anh.
Phương không biết vì lý do gì mà Huy lại cư xử như vậy, anh đẩy My sang một bên để tiếp đòn với Huy.
My liền chạy lại xem Xuân thế nào.
- Xuân sao rồi?
- Đau – dù đã lách người sang một bên nhưng đầu Xuân vẫn bị đánh trúng một bên
- Xuân nhớ gì không?
- Ngọc, tìm Ngọc
My cười Xuân, mắt thì nhắm mà miệng thì cứ Ngọc. Sở dĩ My hỏi Xuân như vậy vì khi xem phim cô thường thấy ai mà bị mất trí bị đập vào đầu như thế này thường nhớ lại.
- Sao cậu lại vào đây, Ngọc đâu? – Phương giữ được Huy thì tức giận hỏi
- Anh chỉ biết có Ngọc nên vì vậy mà hôm nay anh rơi vào tình cảnh này
- Cậu điên rồi – Phương đạp mạnh vào bụng của Huy làm cậu ta ngã xuống
- Điên, đúng tôi điên. Tại sao em gái tôi yêu anh mà anh lại không đáp lại tình yêu của nó vậy hả
Nhìn Huy, Phương không biết nói lời nào. Gì thế này, như nhớ ra có My ở đây anh liền tìm xem cô đang ở đâu.
- Tìm ai, Ngọc hay cô gái lúc nảy, Thế Phương anh là thằng đểu bắt cá hai tay. Vậy mà không hiểu sao em tôi lại yêu anh cho được – Huy đứng lên lại lao vào đánh Phương tới tấp
Phương cố mà chống cự chờ người vào, lúc nảy anh có nói với bảo vệ nếu 15 phút sau không thấy cả ba trở ra thì vào trong giúp đỡ.
Xuân đau mà cứ ôm đầu, mở mắt thì cứ quay vòng vòng. Nhìn xung quanh hình như Xuân thấy vật gì đó cử động đang nằm dưới sàn.
- Ngọc
- Ở đâu – My vừa quay lại chỗ của Xuân, nhìn theo hướng của Xuân là Ngọc thật
Một lát sau bảo vệ vào thật và Huy cũng bị tóm.
- Cậu sẽ phải chịu trách nhiệm vì chuyện này, nếu Ngọc có làm sao thì cậu đừng trách tôi – Phương tức giận nói thẳng với Huy
Huy cười to.
- Làm gì được tôi, anh cũng nhanh thật tôi chỉ vừa làm cô ấy bất tỉnh thì anh đã vào
- Đồ khốn – Phương vung tay đánh mạnh vào mặt của Huy
Huy phun một ít máu ra.
- Tốt nhất cô nên tránh xa đồ đểu này ra
Phương biết hai từ đổ đểu là dành cho Phương và người mà Huy đang nhắc nhở là My.
- Em của anh yêu Phương, anh ấy không yêu em của anh. Anh phải biết chấp nhận, anh làm như thế này là sai rồi. Anh chỉ làm em mình khó xử mà thôi – My đang đỡ lấy Ngọc nói với Huy, ánh mắt của cô sắc lạnh nhìn Huy. Cô không cần biết anh ta có lí do gì nhưng đánh Phương thì là không đúng
- Cô cũng chỉ vì tiền thôi
- Im đi, tôi cấm cậu xúc phạm cô ấy – Phương vung tay
- Anh, đừng đánh mà – My vội ngăn Phương lại, cô biết tính của anh bình thường hiền lành nhưng làm anh khó chịu thì không hay
Phương đành buông tay, anh không muốn My không vui. Nhưng Huy nói như vậy về My thì anh không chấp nhận được.
- Cậu nên suy xét lại bản thân mình. Tôi yêu anh ấy cũng như em cậu vậy thôi, vô điều kiện – My chỉ nói có vậy cùng vài người đưa Ngọc và Xuân ra ngoài, trong đây lâu sợ rằng hai người họ chịu không nỗi nữa
Phương lẳng lặng nhìn theo My, cô ấy yêu anh vô điều kiện, điều này anh đã biết lâu rồi.
- Cho cậu ta đi đi
- Đừng giả ơn giả nghĩa – Huy chẳng những không cảm kích mà con hung hăng
- Tôi thả cậu là vì không muốn cậu nghĩ xấu về My, vì My cũng mong như vậy. Nhưng đừng bao giờ quay lại công ty nữa, tôi có thể cho cậu cơ hội nhưng chính cậu đã đánh mất nó. Một câu cậu xúc phạm My đồng nghĩa cậu tự đánh mất cơ hội của chính mình, tất nhiên không phải chỉ với tôi cậu mới có việc. Nhớ cái gì cũng có cái giá của nó
Phương không hổ danh là giám đốc rộng lòng nhưng cũng rất tuyệt tình. Tất nhiên điều này cũng còn phụ thuộc vào người đó là ai.
Cúi đầu Huy nghĩ mình đang làm gì? Có đúng là cậu đã thiếu suy nghĩ?
Phương cố lái với tốc độ không ảnh hưởng đến những người ngồi trong xe hay ngoài xe bằng cách nhanh nhất có thể để đưa Xuân cùng Ngọc đến bệnh viện.
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)