Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 13

390 0 0 0

CHƯƠNG 13

Về nhà thấy Phương đang nằm ở ghế sô pha vì mệt Ngọc cũng có chút gì đó chạnh lòng. Dù gì Phương cũng vì bé Xuân, và hên hết cũng là vì cô. Nhẹ nhàng đắp chăn cho Phương, Ngọc ngồi lặng nhìn anh. Cô biết anh là một người chuyển giới, chính vì vậy mà cô mới chịu quen anh. Nhưng rồi cô biết mình không thể một lòng với anh trong khi trái tim cứ có hình bóng của Xuân. Và cô cũng không thể nghĩ đến anh nhiều hơn Xuân. Có những con người đến với nhau cùng nhau xây đắp hạnh phúc không nhất thiết phải thật là rất yêu nhau. Có khi chỉ vì hoàn cảnh và có khi vì họ hợp nhau hay nhiều vấn đề khác. Với Ngọc chắc rằng cô chỉ yêu phụ nữ, cô không thể dối mình dối người mà đến với một người khác giới. Cô thà một mình ở vậy suốt đời yêu thương ba mẹ, chăm sóc họ và nuôi bé Xuân khôn lớn trưởng thành. Còn về Phương cô không thể đáp lại tình cảm của anh thì cô cũng không muốn trói buộc anh. Chỉ là anh sao vẫn chưa từ bỏ.

  • Em về rồi sao? – Phương giật mình, nhìn tấm chăn trên người mình anh thấy lạ. Lúc nảy ngủ đâu có, nhìn sang hướng đối diện thì Ngọc đang ngồi trầm ngâm
  • Cảm ơn anh
  • Đừng như vậy, em còn phải – nói đến đây Phương khựng lại. Anh suýt nói là Ngọc phải cảm ơn Xuân mà Xuân thì dặn anh không được nói
  • Em còn phải sao? – Ngọc rót cho Phương ly nước, thấy anh ấm úng nên cô hỏi lại
  • À không, mà em ăn gì chưa
  • Em ăn rồi, anh ăn gì không để em nấu cho

Thấy Ngọc đứng lên định vào bếp Phương vùng dậy nắm chặt lấy tay cô.

  • Anh – Ngọc bất ngờ kêu lên khi Phương vừa nắm tay đã kéo mình về phía anh ấy mà ôm thật chặt
  • Anh, anh yêu em. Ngọc cho anh cơ hội đi, anh không thể xa em được. Anh biết rồi, Xuân là con của em. Nhưng em an tâm anh không quan tâm điều đó, anh không chắc mình sẽ yêu thương Xuân như con nhưng anh tin rằng mình sẽ vẫn yêu thương con bé như em vậy. Ngọc chúng ta bắt đầu lại nha em – cái ôm siết một chặt hơn cùng với từng lời mà Phương nói ra. Đó là chân tình của anh, anh đã nghĩ rất nhiều. Anh đã nói thật với ba mẹ mình, anh biết khó mà họ có thể chấp nhận nhưng anh tin anh có thể thuyết phục được họ. Ngọc lại là cô gái dễ thương, hiền lành, bé Xuân dễ thương thế kia. Nhất định sẽ thuyết phục được họ

Ngọc để mặc cho Phương ôm lấy mình, hai tay cô buông xuôi như mặc tất cả. Khổ nhất là yêu đơn phương và si tình. Ngọc làm sao mà trả lời trước sự chân thành và tình yêu của Phương dành cho cô. Phương đã nói tất cả những gì mà cô bận tâm, và cô biết rằng anh cũng đã có kế hoạch thực hiện. Chỉ là về phía cô, cô vẫn chưa yêu Phương. Cũng chỉ dừng lại ở mức có cảm tình mà thôi.

Ngước lên cao nhìn bầu trời xanh thẫm, hôm nay sao lại có trăng. Câu hỏi ngốc thật thì vì hôm nay là rằm, đặt quyển số bé ngoan vào hộp thư trước nhà của Ngọc, Xuân nhìn vào trong lần nữa rồi lững thững bước đi. Hai người họ tốt đến vậy sao, Xuân cũng nên buông tay. Dù lần này quay trở lại là để gặp Ngọc, Xuân nhớ cô ấy nhiều lắm. Và Xuân vẫn yêu cô ấy, nhưng Xuân có còn đủ khả năng để cho cô ấy hạnh phúc?  Hay là Phương, nếu Phương là sự lựa chọn tốt cho Ngọc thì Xuân cũng nên rút lui. Chẳng phải hạnh phúc của Ngọc sẽ là niềm vui và hạnh phúc của Xuân hay sao. Nói nghe thì dễ mà mấy ai làm được như vậy. Xuân không muốn mình yếu lòng không thể từ bỏ mà lại theo đuổi Ngọc, và cạnh tranh với Phương. Như thế có tốt không, ngồi xuống vệ đường Xuân vô hồn nhìn mọi vật. 30 tuổi Xuân không phải chỉ có một mối tình nhưng với Xuân, Ngọc như là mối tình cuối cùng và là người Xuân yêu đến hết cuộc đời. Nói như vậy nghe có vẻ không thực tế quá nhỉ. Vì trên đời này không có gì là tuyệt đối cả, ừ thì không tuyệt đối. Nhưng sự thật vẫn là Xuân vẫn yêu Ngọc ít nhất là đến giờ phút này.

  • Lão tam lão đại muốn gặp người

Nhìn theo hướng mà hai người vừa đề nghị Xuân thở dài, mệt mỏi vì phải đối diện với Hoàng Hải. Sao hắn cứ thích bám lấy Xuân không tha thế này chứ.

Theo chân hai người họ về nhà, nơi mà Xuân từng sống suốt gần 10 năm lòng Xuân chợt bồi hồi. Kỉ niệm vẫn còn đó, cả 5 đứa trẻ vui đùa cùng nhau, không ưu không lo. Cũng có duyên là vì ba mẹ của chúng nó là bạn bè với nhau và rồi giờ đến chúng. Tiếc thay cũng đã nhiều năm rồi chúng chỉ xem nhau như kẻ thù mà thôi.

  • Hai ngày nữa là ngày giỗ của Tiểu Hoa, anh đã chuẩn bị gì chưa – vừa thắp cho sư phụ một nén nhang, Xuân quay sang thắp cho Tiểu Hoa

Hoàng Hải không trả lời chỉ ném điếu thuốc xuống sàn cà giẫm nát.

Xuân cũng đã quen với thái độ này của Hoàng Hải. Từ lúc Tiểu Hoa mất hắn cũng trở nên lầm lầm lì lì, khó đoán và rất bạo lực.

  • Có chuyện gì
  • Mày thích đàn bà đúng không

Xuân vội ngước nhìn Hoàng Hải, câu hỏi của hắn khiến Xuân có cảm giác bất an.

  • Đừng lo lắng, tao không thích chơi trò cưỡng hiếp hay uy hiếp phụ nữ bằng việc ấy. Hèn lắm, tao thích vũ lực hơn. Mày cũng biết mà – Hoàng Hải khoác tay ra hiệu cho người của mình vào trong dẫn một ai đó ra ngoài
  • Ly – Xuân ngồi bật dậy nhưng đã bị người của Hoàng Hải kéo ngồi xuống
  • Vợ sắp cưới của Hữu Nhân – Hoàng Hải rít một điếu thuốc khác và phả vào mặt Ly, quay sang cười khẩy với Xuân

Xuân chăm chú quan sát xem Ly có sao hay không.

  • Cô ta không sao, mày yên tâm tao không cho đứa nào được đụng vào cô ta hết. Tao đã nói tao không thích làm mấy chuyện đó – ngồi lại xuống ghế Hoàng Hải đạp mạnh một cái ghế bên cạnh về thẳng hướng của Xuân

Xuân đang bị giự chặt nên chỉ còn cách dùng một chân cản cái ghế lại. Xuân biết lần này mình cũng khó mà yên ổn cùng Ly quay về.

  • Thả ra, Xuân – Ly vừa tỉnh khi thuốc mê hết tác dụng, cô sợ xanh cả mặt. Cô không ngờ lại có mặt Xuân ở đây, nhưng dù gì như vậy cô cũng an tâm hơn
  • Đừng sợ cô bé, Vĩnh Xuân sẽ cứu cô – Hoàng Hải mỉm cười với Ly và bật cười

Điều này càng làm Ly sợ, cô nhìn Xuân khi Xuân cũng đang bị giữ chặt. Xuân còn lo cho bản thân không xong thì sao đến cô.

  • Thả Ly ra đi – Xuân nghiêm mặt nhìn Hoàng Hải
  • Đương nhiên, nhưng mày biết đó không có gì là vô điều kiện cả
  • Mày muốn gì – Xuân đạp mạnh chiếc ghế lúc nảy về phía Hoàng Hải

Hoàng Hải lách người né tránh và đi nhanh đến nắm cổ áo của Xuân mà kéo lên. Đồng thời ra hiệu cho hai tên đàn em tránh ra.

  • Tao từng nói Ngọc Xuân, Vĩnh Xuân hai cái tên rất hay. Nói Ngọc Xuân là con của ai

Xuân trợn mắt nhìn Hoàng Hải, hắn có tư cách để hỏi sao.

  • Tao không biết
  • Không biết – Hoàng Hải không chần chừ đấm mạnh vào bụng Xuân

Xuân đau điếng ôm chặt lấy bụng của mình, Xuân biết Hoàng Hải đang tức giận đến mức nào.

  • Đừng, Xuân có sao không?
  • Cô em nghĩ với cú với đánh đó nó có sao không? – quay sang, Hoàng Hải cười nhếch môi với Ly
  • Mày không sợ dính đến pháp luật sao? – Xuân vẫn cố gắng không để hắn thấy mình đang đau đến mức nào. Như vậy hắn sẽ nói Xuân giả bộ mà đánh nặng tay hơn. Xuân cần phải sống và đưa Ly ra khỏi đây
  • Ha ha mày còn nhớ tai nạn hơn 5 năm trước không. Mày đã như thế nào, được thôi có giỏi thì cứ báo – Hoàng Hải đẩy mạnh Xuân xuống ghế không chút sợ hãi mà nói

Xuân không lạ trước thái độ của Hoàng Hải, hắn mà sợ gì nữa. Xuân biết sớm muộn gì hắn cũng phải trả giá nhưng chỉ là Xuân không thể là người đưa hắn vào vòng lao lý. Nhưng nếu hắn còn chưa biết dừng lại thì Xuân cũng đành phải có lỗi với người đã khuất.

Ly càng hoảng sợ, cô cứ như bức tượng. Những lời mà Hoàng Hải nói cho cô biết hắn không phải người đơn giản.

  • Tao hỏi lần nữa con bé đó là con của ai?
  • Tao không biết – Xuân cười nửa miệng nhìn Hoàng Hải mà trả lời

Hoàng Hải không ngờ Xuân vẫn cứng đầu như ngày nào. Hắn ném một cây côn dài về phía của Xuân.

  • Tao hỏi lần nữa con bé đó là con của ai?
  • Tao không biết – Xuân vẫn câu trả lời cũ và vội vung côn đỡ một cú côn khá mạnh và dứt khoác từ Hoàng Hải
  • Mày nói hay con bé kia nói – Hoàng Hải tiếp tục đánh thật mạnh

Xuân miễn cưỡng đánh lại, hay nói chính xác là đỡ lại những đòn đánh hiểm của hắn. Biết hắn ám chỉ đến Ly, Xuân càng bất an.

  • Cô ấy không biết gì đâu
  • Mày chắc chứ - Hoàng Hải vứt cây côn vào góc phòng, đi nhanh về phía Ly và kéo cô lại trước mặt Xuân
  • Thả Ly ra đi
  • Đơn giản vậy sao. Cô em nói đi bé Ngọc Xuân là con của ai – Hoàng Hải nâng cằm của Ly lên

Ly ghê sợ bàn tay của Hoàng Hải khi chạm vào mình, cô hoảng loạn. Cô cũng không biết phải trả lời sao, cô chỉ biết bé Xuân là con của chị Ngọc. Nhưng vì lý do nào đó cô cũng không rõ mà cả hai chưa nhận nhau. Cô biết Xuân cũng biết nhưng sao Xuân không nói, hay vì có chuyện gì không tốt nếu cho tên này biết.

  • Nói – Hoàng Hải ghét sự chờ đợi hắn buông Ly ra cho đàn em của mình giữ còn hắn thì lấy côn đánh tới tấp vào Xuân

Xuân chống cự quyết liệt nhưng vẫn không thoát khỏi bị đánh trúng. Hoàng Hải như đang điên lên vậy.

  • Nó là con của Ngọc với ai

Tiếng hét của Hoàng Hải hòa cùng từng tiếng côn đập vồn vã và rùn người xuống sàn mỗi lần đánh trượt vào người Xuân. Xuân biết mình không thể nói dối được, nhưng cũng không thể nói thật.

  • Tao không biết
  • Không biết – hắn đánh một côn cuối cùng và lần này tuy Xuân đỡ kịp nhưng lại bị trượt và trúng ngay vào tay phải
  • A – Xuân đau đớn ôm tay ngã khuỵa gối. Tay phải là nơi mà Xuân phải bảo vệ nhiều nhất. Đáng lí Xuân không nên hét lên như vậy

Hoàng Hải cười hài lòng, tuy trên người hắn cũng có vết thương nhưng lát sẽ điều trị sao.

  • Đau rồi đúng không, nói đi

Xuân nghiến răng và cương ánh mắt với hắn, cũng không có ý định nói ra.

Hắn điên tiết lên đạp đỗ bàn ghế và ném về phía Xuân.

Xuân phải tránh né khổ sở khi trên người có quá nhiều chỗ bị đau nhất là ở tay.

  • Xuân không biết đâu, tôi cũng không vì việc chị Ngọc và bé Xuân là mẹ con họ vẫn chưa nhận nhau – Ly nói mà như hét, tiếng đập bàn ghế loạn xạ cô lo cho Xuân. Xuân sắp không chịu nổi nữa rồi

Xuân và Hoàng Hải cùng nhìn Ly.

  • Thật không

Ly run rẫy gật đầu trước vẻ mặt như hổ báo của Hoàng Hải.

Hoàng Hải nhìn Xuân, ánh mắt của Xuân cũng bất ngờ khi Ly nói như vậy chứng tỏ điều này cũng có nhiều khả năng là thật. Không lẽ điều hắn nghĩ có khả năng xảy ra, hắn biết rất khó mà biết sự thật từ Xuân. Hơn ai hết hắn thừa nhận rằng Ngọc và Xuân rất yêu nhau và sẵn sàng hi sinh vì nhau, vì những người thân của nhau. Chỉ cần đối phương được an toàn, bình yên.

  • Tao cho mày biết, khôn hồn thì đừng để pháp luật tham gia nếu không thì đừng trách – Hoàng Hải ra hiệu cho hai tên đàn em đưa Xuân cùng Ly ra trước xe và chở đi
  • Tốt nhất đừng đụng đến mẹ con cô ấy

Đó là một lời cảnh cáo mà Xuân dành cho Hoàng Hải. Hắn không nói thêm gì chỉ quay vào trong.

  • Sư phụ, con xin lỗi

Câu nói ấy dù không được lớn cho lắm nhưng Hoàng Hải vẫn có thể nghe được. Hắn biết hắn đã vượt qua giới hạn mà Xuân có thể chịu đựng. Cả 5 anh em, người mà hắn tôn trọng và nể nhất là Xuân. Hắn cũng biết Xuân luôn bỏ qua những việc mà hắn gây tổn hại cho Xuân. Nhưng việc hắn làm với Ngọc nhất định Xuân không bỏ qua, dù Xuân chưa nói gì vì Xuân lo hắn sẽ làm chuyện không hay cho mẹ con họ. Hắn và Xuân khá hiểu nhau, cả hai có thể là bạn tốt. Nhưng có lẽ trời đã định, chỉ có thể là kẻ thù và phân thắng bại.

Xuân ngã ngay trên đường khi vừa bị đẩy xuống xe cùng Ly.

Ly phải dùng hết sức của mình đưa Xuân vào trong.

  • Anh
  • Ly, em đi đâu chiều giờ em có biết anh lo lắm không. Lúc nảy
  • Anh ơi, Xuân – Ly bụm chặt miệng cô vẫn còn sợ hãi vì chuyện lúc nảy
  • Em sao vậy, đừng khóc. Nói cho anh biết chuyện gì – nghe tiếng thút thít của Ly làm Nhân cũng rối theo
  • Anh ơi, Xuân bị - Ly muốn nói mà tiếng nấc làm cô nói không nên lời
  • Xuân bị sao, em đang ở đâu – Nhân vội lấy chiếc áo khoác và tìm chìa khóa xe
  • Dạ nhà Xuân
  • Ở đó, anh đến ngay – Nhân bỏ điện thoại vào túi chạy nhanh xuống lầu, cũng vừa lúc Ngọc từ lầu trở lên
  • Em đi đâu vậy, khuya rồi
  • Em đến chỗ Ly
  • Xa mới có chút mà nhớ rồi sao, nhớ về sớm đó – Ngọc lắc đầu cười với Nhân, cũng phải thông cảm cả hai cũng sắp kết hôn còn gì

Nhân vẫn chưa đi mà đứng đó khi Ngọc vừa lên cầu thang được vài bước. Anh đang phân vân không biết có nên cho Ngọc biết hay không.

Ngọc thấy lạ khi Nhân vẫn còn đứng đó.

  • Sao em chưa đi
  • Chị đi với em đi
  • Sao vậy – Ngọc thắc mắc bước xuống trở lại chỗ Nhân

Nhân không trả lời mà nắm cổ tay kéo chị mình ra ngoài.

Ngọc bị em trai kéo bất ngờ nên phải làm theo. Vừa ra đến xe cô không thể không hỏi.

  • Chị muốn biết chuyện gì

Nhân định đẩy chị mình vào nhưng cũng nên cho chị ấy biết trước.

  • Ly nói Xuân có chuyện

Ngọc nhìn Nhân, cái nhìn không suy nghĩ.

Nhân cũng không muốn ép, anh vào xe.

Ngọc không phải không muốn đi, chỉ là đến rồi sẽ đối diện thế nào. Nhưng cô lo cho Xuân, lặng người nhìn theo xe của Nhân đang ra hướng cổng tim cô chợt thắt lại. Cô không thể phủ nhận rằng mình vẫn còn rất yêu Xuân.

  • Nhân

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: