Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 5

428 0 0 0

CHƯƠNG 5

Hôm nay Xuân hứa sẽ giúp Ly nấu mấy món chuẩn bị cho người yêu của cô ấy. Giúp bạn thì cũng nên nhiệt tình, mấy món này cũng là Ngọc chỉ cho Xuân, cảm giác ngày nào lại quay về. Làm Xuân nhớ Ngọc, phải tỉnh táo lắm Xuân mới không nhầm tưởng Ly là Ngọc. Đứng phía sau nhìn Ly và hướng dẫn chỉ làm hình ảnh Ngọc ngày nào quay về.

  • Này bỏ ít thôi, sặc chết tôi rồi
  • Sao không nói sớm – sặc thật, Ly quay người về hướng của Xuân, sặc đến nước mắt che mất cả tầm nhìn, cô hậu đậu sao ngã vào người Xuân

Xuân cũng có hơn gì, Xuân vốn dĩ không chịu được mùi tiêu nên Ngọc rất ít khi nấu gì đó có tiêu và Xuân cũng vậy. Cô bé Ly này thật là, còn chúi cả vào người của Xuân, người yêu của cô ấy mà thấy Xuân có nhảy xuống sông Hậu cũng không chứng minh mình vô tội.

  • Hai người làm gì vậy?

Hình như ý nghĩ của Xuân thành hiện thực rồi.

  • Anh xuống rồi sao - dù không thấy rõ nhưng nghe giọng nói thôi Ly cũng biết là ai, cô rời khỏi người Xuân đi về hướng người vừa nói
  • Tôi hỏi hai người làm cái gi vậy?
  • Anh bình tĩnh đi Nhân, không có gì hết – Ly khổ sở cố gắng mở mắt nhìn Nhân
  • Bình tĩnh, em ngã vào người người ta thế kia mà bảo anh bình tĩnh – Nhân tức giận nhìn Xuân chầm chầm, lớn tiếng với Ly

Xuân vẫn chưa quay lại, đang tìm nước để rửa mặt, giờ phải giải thích giúp cái con bé hại mình thành người không đứng đắn.

  • Em nói là không có gì mà – Ly sặc mấy cái, cô tức quá không có gì mà Nhân cứ nói có gì là sao

Thì Nhân hiểu lầm chứ sao, ai thấy người yêu mình như vậy mà không hiểu lầm. Mà Nhân tài đến mức có thể biết Xuân thích phụ nữ sao.

  • Em còn nói – Nhân có vẻ bực dọc
  • Thôi, không có gì hết. Cô ấy bị sặc tiêu rồi té vào người tôi. Thế thôi – Xuân vuốt vuốt mặt, rồi đi nhanh ra khỏi bếp cho hai người họ muốn làm gì làm

Nghe Xuân nói vậy Nhân liền không giận mà kéo Ly lại bồn nước rửa mặt.

  • Đỡ hơn chưa em
  • Sao không cho em sặc chết luôn đi – lần này là Ly dỗi, cô không thèm nhìn Nhân
  • Thôi mà, tại em và người đó – Nhân gãi đầu
  • Người ta đang nấu đồ cho anh mà – Ly nũng nịu, Nhân yêu thì Nhân ghen thôi
  • Vậy mà anh cứ tưởng, cảm ơn em – ôm Ly từ phía sau Nhân hôn nhanh vào má của cô
  • Nhớ anh lắm đó biết không? – Ly liền ngã người về phía Nhân, cái ngã này có chủ đích còn lúc nảy chỉ là vô tình thôi
  • Biết nên mới bỏ việc xuống đây thăm em – biết Ly đang nhõng nhẽo với mình Nhân cũng không nở làm cô mất hứng

Ly cười quay sang câu cổ Nhân, lần này là nụ hôn trên môi.

  • Chết
  • Chuyện gì vậy anh – đang đắm chìm trong nụ hôn ngọt ngào Nhân lại làm Ly mất hứng, nhưng cô cũng không vội nóng giận
  • Bé Xuân
  • Có bé Xuân nữa sao, con bé đâu anh?
  • Anh không biết
  • Trời ạ - lần này là Ly chủ động cô ngồi bật dậy đẩy Nhân ra chỉnh lại quần áo chạy ra khỏi nhà bếp tìm bé Xuân

Nhân vẫn chưa hoàng hồn, Ly nhanh quá. Nhưng anh cũng vội chạy theo.

  • Xuân ơi – Ly gọi khắp cả phòng, con bé còn nhỏ lại mới xuống đây lần đầu đi lung tung thì không tốt
  • Tôi đây, hết giận rồi sao? - từ lầu bước xuống nghe Ly gọi nên Xuân trả lời, nào có biết đó không phải gọi mình
  • Ai gọi Xuân, tôi gọi bé Xuân. Mà Xuân có thấy đứa bé nào không
  • Không biết – Xuân gãi đầu còn có người giống tên mình, biết là tên dễ trùng nhưng có cần trùng khớp ngay tại đây không chứ
  • Tìm phụ đi

Chưa kịp hỏi gì thêm thì Ly đã chạy mất, nghĩ tìm đứa bé tên Xuân quan trọng nên Xuân cũng vội vã chạy theo.

Người đó cũng tên Xuân, dáng người khuôn mặt rất giống. Nhân đứng tần ngần nhìn Xuân, anh đang nghĩ Xuân chính là người mà chị anh hằng đêm mong nhớ.

  • Xuân, bé Xuân – anh thôi không nghĩ mà chạy đi tìm bé Xuân, cũng tại anh bất cẩn nên mới lạc mất con bé

Một cô bé đứng nhìn một con rắn cũng đang nhìn mình. Cô bé mếu máo vì sợ, cô bé từng gặp nó một lần rồi.

  • Xuân, con đứng yên nha – Ly cũng hốt hoảng, đó là một con rắn. Cô còn sợ nói chi con bé chỉ mới 5tuổi

Xuân và Nhân cũng vừa chạy tới. Nhân nhanh tay lấy được một khúc cây.

  • Đừng, cậu đập nó không chết được đâu, không khéo lại cắn trúng con bé
  • Vậy làm sao – bị Xuân cản và lời Xuân nói cũng có lý, Nhân cũng không chắc mình sẽ đập con rắn ấy chết ngay được
  • Nó bò gần con bé kìa – Ly sợ xanh cả mặt khi con rắn không có ý định bò đi
  • Con đứng yên đi – Xuân vừa kêu cho đứa bé chú ý đến mình vừa lao nhanh tới ôm chặt lấy bé Xuân nhảy ra, nếu có cắn thì chỉ cắn trúng Xuân. Giờ không làm vậy thì người bị cắn là đứa trẻ này
  • Cẩn thận – cơ hội Nhân vung cây đập mạnh vào lưng của con rắn, nhưng không may con rắn quay ngược lại phóng lên cắn vào tay anh rồi bò đi
  • Anh, anh ơi – Ly hốt hoảng đỡ lấy Nhân khi anh ngã xuống

Ẳm bé Xuân lại chỗ của Ly, Xuân bảo cô tránh ra, xé một bên tay áo của mình Xuân cột phía trên vết cắn chỗ cánh tay của Nhân.

  • Cô biết lái xe không?
  • Biết
  • Lấy xe đi

Ly liền làm theo lời của Xuân

  • Cậu ơi – bé Xuân không biết Nhân bị gì nhưng thấy Nhân nhắm nghiền mắt mà mặt thì tái mét nên con bé cũng sợ theo
  • Cậu con không sao - vuốt tóc bé Xuân, chợt Xuân mỉm cười. Xuân vốn không phải người thấy trẻ con là thích nhưng không hiểu sao ở cô bé này lại có sức hút nào đó với Xuân. Lúc nảy trong đầu Xuân chỉ có một suy nghĩ đừng để con bé có chuyện gì
  • Cậu con sao vậy?

Thấy con bé thút thít Xuân cũng lo lắng. Nhân bị co giựt, không may rồi rắn độc. Chần chừ một chút Xuân cúi xuống hút nọc rắn ra hi vọng độc chưa ngấm quá sâu. Xe vừa tới Xuân liền dùng chút tỉnh táo còn lại đưa Nhân lên xe.

  • Nhanh đi – rồi ngất
  • Cô ơi, dì Ly, cô ngất rồi – bé Xuân lại được một lần hoảng hốt

Ly rối rắm, không được phải bình tĩnh. Cô cho xe chạy nhanh tới bệnh viện, cô không muốn ai trong hai người họ có chuyện gì.

Đang nấu bữa tối cho ba mẹ Ngọc không cẩn thận cắt trúng tay mình. Cô rửa sạch rồi lấy nhanh điện thoại ra. Mà gọi cho ai, Ngọc lại bỏ ngược vào túi. Cô kéo ghế ngồi xuống và thẩn thờ. Nếu là lúc trước thì cô đã gọi cho Xuân, vì cứ mỗi lần cắt trúng tay thì lại có chuyện không hay xả ra. Thường thì là Xuân, có khi là cả hai. Lần đầu tiên là lúc cô nấu cơm chờ Xuân về ăn, hôm đó không biết sao trời mưa to lắm. Xuân về nhà mà cả người ướt nhẹp, cô đã phải trách Xuân cả buổi tối vậy mà Xuân vẫn cười. Hôm đó là sinh nhật của cô, sợ bánh kem ướt Xuân dùng áo mưa che cho chiếc bánh. Còn bị té lã cả đầu gối. Trách thì trách mà thương thì thương, cô xót lắm. Ăn miếng bánh mà cảm thấy hạnh phúc dâng trào. Xuân đáng ghét ngồi cười mà nhìn cô làm cô ngượng muốn chết. Vì hôm đó cũng là ngày đầu tiên cả hai cùng nhau ở chung một căn phòng để ngủ qua đêm sau 2 năm yêu nhau. Thường thì sẽ không trọn đêm vì Xuân luôn đưa cô về trước 10 giờ vì sợ ba mẹ cô lo lắng và cô bị la. Cả hai chưa trao cho nhau cái gì ngoài tình yêu chân thành của hai người. Và khi đã trở thành của nhau thì lại là lúc chia xa, đó là lần thứ 5 cô cắt trúng tay của mình. Ba lần kia thì sao nhỉ, Xuân còn nhớ không. Mà Xuân cũng còn đâu để mà nhớ. Nhưng Ngọc không tin Xuân lại mất một cách bí ẩn như vậy, chắc chắn tên đó lừa Ngọc, cô đã nuôi hi vọng là Xuân còn sống. Nhất định Xuân còn sống, và bình an. Không biết lần này Xuân có bị gì không.

Cố gắng mở mắt Nhân thấy đau, nhức đầu nữa. Bên cạnh anh là Ly đang gục gà gục gật bên cái tủ chứa đồ.

  • Anh muốn uống nước
  • Anh dậy rồi, nước nè anh – Ly thở phù, cuối cùng Nhân cũng tỉnh
  • Bé Xuân đâu?
  • Con bé không sao, đang ở nhà với thím

Bé Xuân không sao là Nhân an lòng, uống được ít nước Nhân thở dốc.

  • May là Xuân đã kịp hút máu độc ra – lau mồ hôi trên trán người yêu Ly khẽ nói
  • Xuân là người nào? – Nhân gượng hỏi chuyện
  • Người anh hiểu lầm đó
  • Thôi mà, đừng giận anh – Nhân nắm tay Ly nói từng hơi khó nhọc
  • Em không giận, anh làm em sợ - ngã đầu lên vai Nhân, Ly tìm bình yên cho mình. Lúc nảy ngoài phòng cấp cứu cô cứ đứng ngồi không yên
  • Anh không sao, vậy cô ấy đâu
  • Xuân lớn hơn chúng ta, nằm ở giường cạnh anh đó

Nhân vội quay qua nhìn, Xuân vẫn còn hôn mê. Hút máu thì tất nhiên không tránh khỏi uống một ít.

  • Sao cô, à không sao chị ấy chưa tỉnh
  • Em không biết, bác sĩ nói không có vấn đề gì cả. Có thể do Xuân chưa muốn tỉnh dậy – sửa chăn lại cho Nhân, Ly trả lời

Nhân thôi không hỏi.

Có khi con người ta quá mệt mỏi với cuộc sống hay cứ lao vào những bộn bề lo tan nên không có thời gian nghĩ ngơi. Đây xem như là cơ hội và Xuân đang nắm lấy.

Tỉnh dậy sau giấc ngủ khá dài Xuân cảm thấy toàn thân ê ẩm. Đã có lần Xuân nằm viện thế này chỉ vì bị muỗi đốt. Mà con muỗi ấy lợi hại vì nó gây bệnh sốt xuất huyết. Nhắc mới nhớ hình như mỗi lần Ngọc cắt trúng tay là y như rằng có chuyện. Lần đó Xuân đi công tác ở Cà Mau, nhập viện mà không ai lo. Ngọc phải xin nghĩ phép mà chạy xuống, cũng không dám cho ba mẹ của Xuân biết vì sợ họ lo lắng. Ngọc kể tối đêm đó cô đang nấu ăn thì bị dao cứa trúng tay chảy máu, còn Xuân thì nhập viện. Không biết có phải là hai người tâm linh tương thông hay là mê tín nữa. Còn lần này là ai lo đây, chắc là cũng như những tháng ngày sau khi xa Ngọc. Nhưng cũng nhẹ mà, không sao.

  • Chị là Xuân

Nghe câu hỏi gần giường của mình phát ra Xuân quay sang, thì ra là Nhân.

  • Xuân là tên tôi, cậu thấy sao rồi?
  • Tôi ổn – đẩy người ngồi dậy Nhân cũng muốn hỏi chuyện và cảm ơn Xuân
  • Hai người chắc hòa rồi, cô bé cũng thú vị - có người nói chuyện thì Xuân cũng sẽ được vận động
  • Này, người yêu của tôi – Nhân lườm Xuân, rồi bật cười

Xuân cũng cười, tình yêu nó là vậy đó. Ngọt ngào và rất nhạy khi nhắc đến đối phương.

  • Cậu mau cưới đi, cô bé đó nhắc đến cậu thì y như rằng cả ông mặt trời chiếu vào – Xuân cũng không phải người không thích nói chuyện, thấy Nhân cũng có vẻ hợp nên kết bạn cũng hay

Nhân chỉ cười, anh biết Ly cũng thường đỏ mặt khi cạnh anh. Chỉ là anh không nghĩ cô ấy cũng sẽ như vậy khi với người xa lạ. Có lẽ do mắc cỡ, Ly dễ ngại lắm.

  • Cảm ơn chị
  • Có gì đâu, tôi không muốn con bé khóc. Và thấy người gặp nạn trước mặt mình mà không giúp – trả lời một cách bình thản Xuân thật lòng không bận tâm

Không hiểu sao ở Xuân, Nhân thấy được một sự chân thật nào đó. Nếu đây thật là người mà chị của anh luôn chờ đợi, người mà cách đây 5 năm anh từng biết thì anh cũng nên vui mừng. Vì người trước đây và bây giờ không khác là mấy, ít ra là trong cư xử và cách nói chuyện.

  • Chúng ta đã gặp nhau lần nào chưa?

Câu hỏi của Nhân làm Xuân khá bất ngờ, Xuân đã gặp Nhân chưa.

  • Xin lỗi, tôi từng gặp tai nạn. Tuy không hoàn toàn mất trí nhớ nhưng cũng có vài chuyện vài người không thể nhớ nỗi
  • Tai nạn – Nhân nhíu mày, tai nạn gì. Vậy lời tên kia nói là có căn cứ
  • Đúng
  • Đến giờ bác sĩ kiểm tra – một y tá bước vào nói với Nhân

Xuân cũng thôi không nói, việc đó cũng không hay gì để kể. Nếu bác sĩ không vào thì Xuân cũng sẽ tìm cách để từ chối khéo.

Nhân nằm xuống cho bác sĩ kiểm tra. Tai nạn, chị của anh cũng vậy. Hai người họ có thật vẫn còn duyên nợ với nhau. Vậy thì sự chờ đợi của chị anh bao năm qua tuy trong âm thầm nhưng cũng không phải là vô ích. Anh biết dù chị không nói nhưng thật tâm chị anh cũng đau khổ lắm. Cũng không ai biết là chị anh có còn yêu người xưa không, điều đó chỉ có chị anh mới khẳng định được. Nhưng anh có thể hiểu chị của anh sẽ rất khó mà chấp nhận một tình yêu mới. Nếu có đây chăng nữa thì cũng sẽ dừng lại như với Phương.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: