CHƯƠNG 7
Ngọc cũng vừa nghĩ trưa, hai cậu cháu họ đi gì mà lâu thế không biết, đi từ đầu tuần mà giờ cũng là thứ năm rồi còn gì. Cô nhớ thiên thần nhỏ quá đi mất.
Ngước nhìn người vừa hỏi mình, Ngọc nhẹ gật đầu.
Ngồi xuống đối diện với Ngọc, Phương cảm giác có lỗi.
Mỉm cười Ngọc nói nhẹ nhàng.
Lặng nhìn Ngọc, Phương có gì đó thắt lòng. Bạn, anh không muốn. Nói chuyện bình thường, khó lắm. Nhưng anh không muốn xa Ngọc, biết đâu sự cố gắng của anh sẽ có kết quả. Anh nhất định là người mang lại hạnh phúc cho Ngọc.
Ngọc gật đầu nhìn ra hướng cửa sổ, cô không biết nên nói gì nữa. Phương sẽ khó mà làm được như cô nói, chẳng qua cô cũng không muốn hai người trở thành xa lạ.
Ngọc luôn đẹp trong mắt Phương, gia đình anh cũng rất thích Ngọc. Anh không tin người tồn tại trong quá khứ có thể bắt Ngọc cứ đơn độc cả đời. Rồi anh sẽ thay thế được người đó, hay nói chính xác anh sẽ biến người đó chỉ là kỉ niệm của Ngọc. Hạnh phúc là hiện tại là phía trước chứ không phải quá khứ.
Quá khứ, vậy quá khứ là tốt hay xấu. Không ai trả lời được ngoài những người trong cuộc.
Niềm vui của Xuân khi xuống đây được nhân lên khi có bé Xuân bên cạnh. Con bé dễ thương và rất hiếu động. Nhưng lại rất ngoan, tối ngày cứ nhắc đến ông bà ngoại, đến cậu, đến dì rồi cả anh Huân nào đó. Nhất là khi nhắc đến dì thì con bé chỉ khen thôi.
Con nít mà, nghe gì lạ thì rất tò mò.
Con bé cười tinh nghịch, con nít được chìu được thương thì thích lắm. Tin chắc rằng Xuân cũng sẽ là một người mà nó sẽ nhắc đến với những người bên cạnh.
Xuân cười, gật đầu.
Xuân nhún vai với Nhân, con nít nên dỗ ngọt.
Nhân gật đầu đi theo Ly, hai ngày nữa anh cùng Xuân và Ly sẽ về lại thành phố. Nên cho con bé chơi vui để về còn lể lại với ông bà và dì Ngọc của nó. Và còn đi hỏi cưới Ly nữa chứ.
Ngọc vừa bàn với ba và mẹ về chuyện cưới hỏi của Nhân. Khi nào Nhân về lại thành phố thì sẽ đi thưa chuyện với nhà bên. Cô vui vì Nhân đã có được người cùng nó đi hết cuộc đời. Ly là cô gái tốt, lại ngoan. Chắc rằng em của cô sẽ có hạnh phúc.
Đôi mắt Ngọc mở to, điện thoại như muốn rơi khỏi tay mình.
Ngọc cảm giác khó thở, Vĩnh Xuân.
Ngọc thở gấp, không nói gì. Những hình ảnh ngày xưa quay về làm cô run cả lên.
Ngọc cố gắng đứng lên, cô phải cố lên không được làm ba mẹ lo lắng.
Tên gọi điện lúc nảy cười khẩy nhìn theo chiếc taxi vừa chạy đi. Thời gian vui vẻ cũng nên dừng lại. Cũng đến lúc hắn ta phải phân thắng bại một lần nữa. Và giờ đã đến lúc hắn lộ diện, người hắn muốn vui đùa và thách đấu sẽ được nghe giọng của hắn ngay bây giờ.
Sắc mặt của Xuân tối lại, giọng nói này, cách nói chuyện này. Như nhớ được người gọi cho mình là ai, Xuân bóp chặt một tay của mình, bàn tay mà cứ tưởng sẽ mãi không bao giờ có cảm giác.
Tên gọi điện cười to.
Ý hắn ta là gì, Xuân chau mày rời hỏi chỗ ngồi cùng mọi người.
Càng oóp chặt tay, những gì khi xưa Xuân vẫn chưa quên. Ai là người góp phần phá hoại cuộc sống của Xuân, suốt đời này Xuân vẫn cho những người đó những ưu ái nhất định.
Hoàng Hải khá bất ngờ với câu trả lời của Xuân. Hắn nói không đúng sao.
Cuộc nói chuyện của Nhân vừa kết thúc cũng là lúc ánh mắt của Xuân nhìn anh và bé Xuân không rời.
Có lẽ Nhân đã hiểu chuyện gì xảy ra.
Nhân đã đoán đúng, cuộc sống đúng là con quá nhiều việc bất ngờ.
Hoàng Hải cười mà nhăn cả mặt. Vĩnh Xuân vẫn là Vĩnh Xuân, vẫn như vậy điềm tĩnh và không sợ hắn. Mà hắn có gi để sợ, chỉ có thủ đoạn là hay.
Được dìu lên ghế ngồi, Xuân uống cạn một ly nước. Bác sĩ nói Xuân phải tránh những kích động.
Thầy Khánh cầm tay phải của Xuân lên, thầy nhìn Xuân như xin phép khi đưa mắt về phía mọi người.
Hiểu ý Xuân gật đầu.
Xuân thôi không phản đối, thầy Khánh là bác sĩ chứ không phải Xuân.
Thầy Khánh rời khỏi chỗ cho cô Hiền ngồi cùng Xuân.
Xuân lắc đầu, chuyện như vậy Xuân không hề muốn nhắc đến. Giờ Xuân chỉ lo cho Ngọc, chết là sao. Có nhiều việc Xuân không hiểu, đúng rồi Hữu Nhân. Chỉ từ Nhân, Xuân mới biết được rõ mọi chuyện. Thấy bé Xuân cứ chăm chú nhìn mình Xuân lại cười. Nhìn con bé Xuân thấy dễ chịu hơn, thì ra điều Xuân nghĩ là thật. Nó giống Ngọc, Xuân có cảm giác đó nhưng cũng không dám khẳng định. Đâu thể trùng hợp như vậy, thế mà lại có. Ngọc Xuân là tên của hai người, điều này chứng tỏ Ngọc vẫn còn nhớ đến Xuân. Ngốc thật đặt như thế rồi hằng nghe thấy con bé lại nhớ đến Vĩnh Xuân đáng ghét rồi lại khóc thầm hay sao. Mà Xuân có tự tin quá không khi nghĩ Ngọc vẫn còn yêu mình, Xuân đâu có tốt đẹp đến vậy.
Cũng không hẳn phải tốt đẹp thì mới nhớ về nhau, Ngọc yêu Xuân điều đó chưa từng dừng lại. Cũng như Xuân chưa từng quên dặn lòng phải dũng cảm để quay về gặp Ngọc, vì trái tim của Xuân vẫn còn hình bóng của Ngọc, và vẫn còn yêu cô ấy.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)