Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 8

449 0 0 0

CHƯƠNG 8

Từ từ mở mắt Ngọc nhẹ nhõm khi vẫn còn nhìn thấy được mọi vật, bên cạnh là Dung. Cũng phải thôi Dung luôn bên cạnh khi cô gặp khó khăn. Đằng kia hình như là Hùng, có cả Phương. Là Phương sao, Ngọc lại làm phiền anh ấy. Cảm giác sợ hãi trong cô cũng được tan biến, có mọi người bên cạnh thì cô sẽ được an toàn. Sao lại xảy ra với cô, và Xuân để rồi ảnh hưởng đến gia đình và mọi người.

Giật mình Phương nhìn về phía giường của Ngọc đang nằm. Đây là phòng dịch vụ nên chỉ có một mình giường bệnh của Ngọc và một nơi để tiếp khách có cả hàng ghế nệm dài. Phương cũng đã nghe Hùng và Dung kể về chuyện của Ngọc. Điều đó làm anh càng quyết tâm bên cạnh cô ấy. Anh không để con người đó làm hại Ngọc thêm lần nào nữa.

  • Em uống nước không?

Ngọc khẽ gật đầu với Phương.

Phương mỉm cười dịu dàng rót cho Ngọc ly nước. Nhẹ nhàng anh đỡ cho đầu của Ngọc lên một chút và giúp cô ấy uống.

Ngọc không phản đối, cô không còn sức để mà làm việc đó. Xuân cũng từng làm như vậy với cô khi cô ngã bệnh, những lúc ấy cô không cần làm gì nhiều vì gần như mọi việc Xuân đều làm. Tất nhiên hằng ngày cả hai cùng chia sẽ mọi chuyện với nhau.

  • Cảm ơn anh
  • Đừng nói vậy, em ngủ thêm chút nữa đi – sửa chăn lại cho Ngọc, Phương nhẹ nhàng nói

Ngọc nhắm mắt để cố đi vào giấc ngủ, cô cần mau khỏe lại. Sớm muộn gì tên đó cũng sẽ đến tìm cô, cô cần phải bảo vệ con gái của mình.

Lặng lẽ rời khỏi cánh phòng vừa đóng lại một cách nhẹ nhàng Xuân tuột người xuống bức tường lạnh lẽo. Đi suốt một đạo đường dài gần cả 6 tiếng Xuân đã chạy ngay đến bệnh viện. Chỉ mong được nhìn thấy Ngọc, người yêu thân thương. Nhưng khi đến nơi thì lại không có can đảm đối diện, cánh cửa cũng chỉ được mở hờ. Hình ảnh bên trong làm Xuân như nghẹn lại ở cổ họng, mọi từ ngữ đều đâu mất. Người đó quá ân cần với Ngọc, có phải đó là người mà Nhân đã nói. Xuân bây giờ là người đến sau hay sao, hay chỉ là người yêu cũ.

  • Sao Xuân lại trở ra – Nhân vừa đi đến chỗ của Ngọc thắc mắc hỏi, lúc nảy Xuân chạy đi trước làm anh cũng chưa kịp nói gì
  • Tôi về phòng trọ, cậu cũng về nhà đi. Giờ để Ngọc nghĩ ngơi
  • Xuân thấy gì rồi – quay lại đi cùng Xuân, Nhân ái ngại hỏi

Xuân lắc đầu và cười mỉm.

  • Chả thấy gì cả, cậu cũng nghĩ ngơi đi trong đó có vài người mà

Nhân không hỏi nữa chỉ nhìn theo Xuân. Trên đường về đây cả hai đã có một cuộc nói chuyện suốt cả chặng đường. Mọi thứ như được giải bày, Nhân không biết nên đỗ lỗi cho ai đã gây ra những biến cố làm hai người họ xa nhau. Chắc là không, vì cả Xuân cũng không đỗ lỗi cho bất cứ ai, hay điều gì. Cũng như Xuân, đứng trước cửa phòng Nhân cũng không vào. Xuân nói với anh vẫn chưa đến lúc cho Ngọc biết về sự xuất hiện của Xuân, mà giấu chị anh thì là việc anh khó mà làm được. Thế là Nhân cũng về nhà.

3 giờ sáng Xuân không về nhà trọ mà chỉ lang thang đâu đó. Đến những nơi cả hai từng tới, giờ Xuân lại suy nghĩ không biết có nên quay lại hay không. Cả hai còn có thể chăng. Có những cuộc tình dù người trong cuộc còn rất yêu nhau nhưng lại không đến được với nhau. Có thể là vì họ xa nhau quá lâu và cảm giác gần gũi cũng dần mất đi. Nhưng với Xuân, hơi ấm của Ngọc vẫn còn đó. Yêu nhau 3 năm, xa hơn 5 năm. Xuân cũng đã 30 tuổi, Ngọc thì 28. Tình cờ quen biết rồi lại yêu nhau, cùng nhau vượt qua bao trở ngại, sóng gió trongc cuộc sống. Hiểu về nhau cả tính tình lẫn cách sống, thế mà xa nhau trong sự ngỡ ngàng. Ngày Xuân bị tai nạn cũng là ngày Xuân không nhìn thấy Ngọc lần nào nữa, cũng là lúc Xuân chấp nhận rời xa Ngọc. Vì làm sao bên cạnh cô ấy khi Xuân trở thành một con người thân lo chưa xong, chỉ là gánh nặng. Và Xuân cũng không thể quay về, tên đó sẽ không để yên. Hắn đã hăm dọa cả hai và cả Ngọc cùng Xuân đều không tin để khi mọi chuyện xảy ra thì cả hai lại trở tay không kịp. Để rồi lại xa nhau, nhưng cũng không hoàn toàn trách hắn được, cũng tại Xuân không có đủ can đảm. Là do Xuân hèn nhát, đáng trách để Ngọc một mình đối diện với những nỗi đau. Để mình cô ấy đối diện tất cả, để cô ấy đau lòng vì mình. Vậy thì Xuân có tư cách gì để nói là mình yêu Ngọc, trong khi lúc cô ấy cần Xuân nhất thì Xuân lại ở nơi đầu. Ngồi bệch xuống vệ đường Xuân nhìn cảnh vật xung quanh, lá rơi rồi lại mọc. Cây mỗi lúc một cao, đó là quy luật của tự nhiên. Thế tình yêu cả Xuân và Ngọc theo quy luật nào. Xuân chỉ biết nó bình thường như bao người. Thế nhưng sao vẫn còn sự kì thị đâu đó, còn sự khắc khe thậm chí là phản đối. Trong khi cả hai chẳng làm gì sai, chỉ yêu nhau thôi.

“Sáng ra Ngọc đã gặp một người mà cô luôn mong chờ, có phải là mơ không.

  • Xuân, là Xuân đúng không
  • Đúng là Xuân đây
  • Xuân có biết em nhớ Xuân lắm không. Đừng xa em nữa được không
  • Xuân không xa em nữa, Xuân yêu em
  • Em cũng yêu Xuân

Ngọc ôm chầm lấy Xuân, thật chặt thật chặt. Cô không muốn mất Xuân thêm một lần nào nữa. Con tim của cô không đủ sức để chống chọi khi cứ ngày một ngày qua nó không được hòa nhịp cùng tim của Xuân. Cô sẽ héo mòn theo ngày thang trong sự chờ đợi vô vọng mất thôi.”

Trên mi mắt của Ngọc có vật thể lạ, trong suốt và đang tạo thành dòng. Cô khóc ngay cả trong giấc ngủ của mình.

  • Cô Dung dì con khóc kìa

Nhìn bàn tay bé nhỏ của Xuân cố gắng lau từng dòng nước mắt của Ngọc, Dung cũng muốn khóc theo.

Giọng nói trong trẻo đó dường như đánh thức Ngọc. Mở mắt cô mỉm cười nhìn thiên thần nhỏ đang lau nước mắt giúp mình.

  • Xuân
  • Dì, dì dậy rồi – bé Xuân reo lên vì vui mừng, cuối dùng dì của con bé cũng dậy. Có thể nói chuyện với con bé rồi

Ngọc khóc nhiều hơn, kéo bé Xuân xuống mà ôm lấy thật chặt.

Con bé bất ngờ, nó không biết vì sao mà dì lại ôm lấy mình, mà chặt quá. Nó cố đẩy dì ra.

  • Ngọc, mày làm con bé khó thở

Hiểu điều Dung nói, Ngọc vội buông con ra.

  • Mẹ xin lỗi
  • Mẹ - bé Xuân lại được thêm một lần bất ngờ, sao dì lại xưng mẹ. Nó tròn xoe mắt nhìn người dì của mình
  • Con tỉnh rồi sao – bà Thành lên tiếng để cứu vãng tình thế, dù bà biết ánh mắt của con mình đang nhìn con của nó chứ không phải bà

Ngọc không nói gì, chỉ im lặng quay sang hướng khác. Cả con cũng không được nhận thì cô sống vì điều gì, vì ba mẹ và em trai sao. Đúng nhưng cô cũng cần Vĩnh Xuân và Ngọc Xuân.

  • Đi học thôi con – bà Thành nắm tay bé Xuân dẫn đi
  • Dì ơi con đi nha – hôn nhanh vào má của Ngọc, Xuân cười ngúc ngoắc cái đầu. Thì ra là dì gọi bà ngoại

Ngọc phải cắn chặt môi để không bật khóc lần nữa, cô làm sao chịu nỗi đây.

Dung nắm chặt lấy tay Ngọc như động viên an ủi. Cánh cửa phòng được đóng lại cũng là lúc tiếng khóc vang vọng cả căn phòng. Dung gần như không giữ được Ngọc nữa, cô ấy cứ mềm nhũng trong tay cô. Dường như bạn của cô không còn chút sức lực nào. Một người làm mẹ còn điều gì đau khổ hơn khi không được nhận con của mình, không được chăm sóc nó với tư cách là một người mẹ.

  • Tao hiểu, rồi sẽ có ngày đó. Mày cũng biết con bé còn quá nhỏ
  • Tao biết, nhưng mà Dung ơi, tao chịu không được – từng tiếng nấc mỗi lúc một to, Ngọc gần như muốn hét lên vì đau khổ

Dung kiềm chặt lấy Ngọc, cô phải làm chỗ dựa cho bạn mình.

Phương tần ngần trước cánh cửa phòng, anh đủ thông minh để hiểu những gì vừa xảy ra. Anh cũng có mẹ, chỉ có ba và mẹ mới yêu thương con bằng tất cả những gì mình có. Nhất là mẹ bà sẵn sàng làm tất cả vì con, cho dù ba có không đồng ý. Giống như việc Phương làm phẩu thuật chuyển giới cũng là mẹ thuyết phục ba giúp Phương, cũng là mẹ bên cạnh chăm sóc anh. Để có sức khỏe tốt sau ca phẩn thuật không phải dễ. Ba và mẹ chấp nhận anh và chăm sóc anh những gì tốt nhất. Những biểu hiện của Ngọc đối với bé Xuân hay nói chính xác là tình cảm mà Ngọc dành cho bé Xuân không chỉ đơn giản chỉ là dì cháu. Ngọc có thể kiên nhẫn chờ con bé hằng tiếng đồng hồ khi tan trường vì mình tan ca sớm hay đi gặp khách hàng và được về sớm. Hối hả bỏ dỡ cuộc hẹn nữa chừng với anh chỉ vì bé Xuân khóc đòi dì. Từ chối những lời hẹn của anh chỉ vì con bé chưa làm xong phần bài tập cô giáo cho. Thậm chí nghỉ làm để chăm sóc và không rời con bé khi nó bệnh, thức trắng đêm chỉ vì lo cho nó. Anh biết nhiều lắm, còn nhiều điều nữa. Thất vọng, người con gái anh yêu lại lừa dối anh hay sao. Ngọc không phải người như vậy, cô ấy đã rất thành thật với anh. Băng ghế đá trong sân của bệnh viện trở nên lạnh lẽo hơn bao giờ hết. Anh có chấp nhận không, câu trả lời là có vì Ngọc anh có thể làm điều đó. Nhưng còn gia đình anh, việc chấp nhận anh là một người đồng tính và để anh chuyển đối giới tính đã là hai cú sốc lớn đối với họ. Đã là hai quyết định khó khăn nhất mà họ có thể làm, giờ lại thêm chuyện này. Làm sao ba mẹ có thể để con mình đi nuôi con của người khác. Anh cũng phải nghĩ cho họ, họ đã nghĩ cho anh quá nhiều.

  • Con đâu rồi Phương, con gái nhà người ta đang đợi đây này
  • Con
  • Còn con gì nữa, ba của con đang nói đỡ giúp con đó
  • Dạ - đứng lên bỏ điện thoại vào túi Phương nhìn về nơi mà Ngọc đang nằm. Anh lững tững bước đi, muốn hay không anh cũng phải làm vui lòng ba mẹ trước. Có vậy đến khi anh có quyết định chính thức thì sẽ dễ hơn một chút

Xuân cũng đã trông thấy Phương khi anh lẳng lặng ra ngoài. Xuân cũng như anh chỉ đứng bên ngoài, Xuân cũng không có ý định vào trong, chỉ là nhìn Ngọc từ xa thôi. Bác sĩ nói đừng để cô ấy bị kích động. Thấy Xuân sẽ làm cô ấy xúc động.

  • Vĩnh Xuân

Theo thói quen có người gọi thì Xuân sẽ quay sang nhìn, nhưng Xuân có thể biết được giọng nói ấy là của ai. Xuân bỏ đi

  • Đứng lại – Hùng chạy theo giữ lấy vai của Xuân thật chặt và bóp thật mạnh

Dù đau Xuân cũng không hề có phản ứng nào.

Hùng tức giận, bỏ chạy nhiêu đó thời gian chưa đủ sao. Sống chết thế nào cũng không nói làm anh cứ tưởng là chết ở đâu như lời của Hoàng Hải rồi.

  • Biết đau, mà không quay lại sao mà lì vậy

Xuân hít thật sâu quay lại nhìn Hùng, cũng đến lúc Xuân nên đối diện với mọi thứ.

  • Hoàng Hải

Cứ tưởng Xuân sẽ nói gì với mình nhưng trong ánh mắt của Xuân chỉ là sự tức giận, có gì đó đau thương rồi Xuân vụt chạy. Hùng còn nghe văng vẳng hai từ “Hoàng Hải”.

Xuân quyết bắt cho kịp Hoàng Hải, ngày đó học chung cả ba cùng là vận động viên điền kinh của trường mà. Chỉ là thời gian dài Xuân bỏ tập nên mới đâm ra lười nhát chứ chạy cũng còn tốt. Ra tới sân của bệnh viện lại bị mất hút, trong đây nhiêu người nhiều nơi thì làm sao tìm được hắn ta một cách dễ dàng. Đứng nhìn khắp hướng Xuân tức tối vọng thật mạnh tay vào ghế. Cứ ngỡ tay phải sẽ không đau lắm ai ngờ nó đã có cảm giác trở lại.

  • Ui
  • Ngốc chưa từng thấy – Hùng cũng vừa bắt kịp Xuân

Xuân không nói gì ngồi xuống chiếc ghế mình vừa đánh mà lắc lắc tay.

  • Nó trở về rồi
  • Từ lâu nó chừa từng bỏ đi, chỉ là nó tìm thấy tôi và muốn thắng bại một lần nữa – Xuân thất vọng khi nói về Hoàng Hải

Hùng thở dài lắc đầu, mọi chuyện càng lúc càng làm anh bất an. Chẳng lẽ đưa Hoàng Hải ra luật pháp. Xuân cũng chỉ có một cái mạng chứ không nhiều, bỏ qua lần một nhưng lần hai thì khó như vậy được.

Hoàng Hải nhìn cả hai mà nghiến răng, không hiểu sao hắn lại hận hai người từng là bạn bè thân thiết, như người thân một nhà như vậy. Có phải vì con đường mà cả ba chọn là quá khác nhau, hay vì Vĩnh Xuân có quá nhiều còn hắn thì không. Cả Hùng và Hạnh cũng đứng về phía của Xuân. Hắn ta thua ở điểm nào.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: